Chương 11.2: Bạn nhỏ (2)

Lục Thịnh khẽ gật đầu: "Đều tặng cho em."

Dù sao thì hầu hết chúng đều được vẽ vì cô.

Từ khi còn nhỏ, anh đã bị mẹ bắt phải học vẽ tranh, anh không có đam mê này nhưng thiên phú không tồi. Trong thế giới của họa sĩ, một bức tranh có thể bộc lộ bộ mặt chân thực nhất của con người. Kỹ thuật là sự trợ giúp của cảm xúc . Thấy núi là núi, thấy biển là biển, bức tranh có linh khí hay không đều phụ thuộc vào người họa sĩ, vì vậy Lục Thịnh không thể vẽ người, anh chỉ có thể vẽ động vật, thực vật và phong cảnh.

Chính bởi vì cô quan tâm đến những bức tranh của anh, anh mới bắt đầu có hứng thú với hội họa.

Cô có thể thường xuyên vui vẻ như thế này liền tốt.

Loan Yên vui vẻ dọn dẹp chén đĩa và chủ động đảm nhận công việc rửa chén. Cô đứng bên bồn rửa chén vừa rửa chén vừa xem Lục Thịnh sơ chế nguyên liệu, nước cốt dừa và sữa trắng được trộn với nhau và đun sôi nóng hổi trong nồi, không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào và hương vị độc đáo nhất của dừa.

Ánh mắt tham lam quá mức nóng bỏng, Lục Thịnh quay người nhìn về phía Loan Yên nói: "Lại đây, tôi dạy em làm bánh dừa."

Loan Yên đi đến bên cạnh anh, bếp lò rất nhỏ, hai người đứng có chút chen chúc, Lục Thịnh đưa chiếc đũa trong tay cho cô, đứng sau lưng cô, giống như từ phía sau vây quanh lấy cô, khí tức trên người anh vờn quanh cô, bao quanh cô một cách mãnh liệt và yên bình.

Lòng bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dẫn dắt cô khuấy nước cốt dừa trong nồi. Tay cô rất lạnh, nhưng lòng bàn tay anh lại vô cùng nóng, một bên cần lạnh để bình tĩnh, một bên cần nóng để giữ ấm, chỉ là giống như hai người hai thái cực đang tiến lại gần nhau, khao khát nhiệt độ của đối phương, hòa vào nhau, lưu luyến triền miên để đạt được hơi ấm.

Tim Loan Yên đập rộn lên, chỉ có Lục Thịnh mới cho cô cảm giác như vậy, cô cũng có thể cảm nhận được nhịp tim của người đàn ông phía sau có bao nhiêu bồn chồn.

Lục Thịnh miễn cưỡng buông tay ra nói: "Chỉ cần khuấy theo chiều kim đồng hồ là được rồi."

Loan Yên quay đầu lại, tinh quang trong mắt phản chiếu gương mặt Lục Thịnh, cô nhíu mày nhìn anh chằm chằm.

Hai người nhìn nhau không mở miệng, nhưng trong mắt đều nói ra hết thảy, bọn họ rõ ràng biết ý tứ của đối phương, cũng hiểu rõ ý đồ của chính mình, nhưng lúc này, giữa bọn họ tồn tại khoảng cách không có cách nào vượt qua được, khoảng cách đã quá dài, không ai có thể vượt qua, nhìn qua bên kia đại dương, hướng phía trước một bước là biển sâu.

Lục Thịnh đầu hàng, anh không kìm được lòng mình, lại nhận mệnh nắm lấy tay Loan Yên một lần nữa, dẫn tay cô chậm rãi khuấy động, buông những thứ anh đang kìm nén xuống, hơi cúi đầu xuống, hàm dưới nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cô.

Loan Yên liền cười vui sướиɠ, nhỏ giọng nói: "Bánh dừa do Lục Thịnh tự làm là bánh dừa ngon nhất mà Yên Yên từng ăn."

"Còn chưa làm xong làm sao biết được.” Lục Thịnh cũng cười, khóe môi cong lên một bộ dáng lưu manh mà ôn nhu.

“Nhất định là như vậy.” Loan Yên khẳng định như vậy.

Nhìn từ xa, hai người tựa như đang âu yếm ôm nhau, giống như một đôi tình nhân không thể tách rời, nhưng trong lòng bọn họ lại rất rõ ràng, vô cùng chắc chắn, chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi thế giới của nhau, thời gian không có khả năng tạm dừng, vô luận muốn hay không muốn, nó vẫn trôi qua một cách nhanh chóng.

Món bánh dừa này xem như do hai người họ hợp tác đã hoàn thành. Theo yêu cầu của Loan Yên, Lục Thịnh đã cho thêm rất nhiều đường, thành phẩm cuối cùng trông rất đẹp mắt, trắng nõn, mềm mại, dẻo dai, chảy ra nước cốt dừa và sữa, mùi thơm, ngọt ngào và hấp dẫn, giống như cô vậy.

Loan Yên nếm thử một miếng, quả nhiên đúng như cô nghĩ, đây là món bánh dừa ngon nhất cô từng ăn.

Từ khi bà ngoại qua đời, không ai lại tốn thời gian công sức làm việc gì cho cô, không phải bảo mẫu, cũng không phải để lấy lòng cô, mà là xuất phát từ tình yêu thương chiều chuộng thuần khiết dành cho cô, cho cô thứ cô thích.

Cô đưa bánh dừa đến bên miệng Lục Thịnh, Lục Thịnh cầm tay cô cắn một góc nhỏ xíu, nói: "Ngọt phát ngấy."

"Ngọt phát ngấy không tốt sao?"

Lông mày Lục Thịnh giãn ra, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu, phụ hoạ nói: "Rất tốt."

Loan Yên cắn một miếng nhỏ bánh dừa, nhìn Lục Thịnh lau bếp, thanh âm bé không thể nghe rõ: "Lục Thịnh, em sẽ nhớ mãi chiếc bánh dừa này, bánh dừa mà anh làm cho em."

Lục Thịnh nghe vậy hơi khựng lại một chút, rất nhanh liền khôi phục bình thường, nói: "Còn lại ngày mai lại ăn, bạn nhỏ, ngủ sớm một chút đi."

Đã lâu lắm rồi không có ai gọi cô là bạn nhỏ.

Loan Yên không cảm thấy điều đó có nghĩa là cô ngây thơ, cô có cảm nhận được Lục Thịnh yêu thương và quan tâm mình.

Anh còn phải đi bệnh viện, Loan Yên ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng bếp, sau đó đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói: "Lục Thịnh, ngày mai thời tiết trên đảo có tốt không?"

Lục Thịnh trầm thấp đáp: "Có."

Loan Yên cười ngọt ngào nói: "Chúc ngủ ngon, Lục Thịnh."

"Ngủ ngon."

Lục Thịnh nhìn cô trở về phòng.

Con người luôn tham lam, anh khao khát hơi ấm của ánh sáng, nhưng đồng thời hiểu rằng, anh không thể giữ nó.

Cô sẽ đi, sớm muộn gì anh cũng sẽ phải tạm biệt cô, giống như bây giờ, đưa mắt nhìn cô rời khỏi hải đảo.