Chương 12.1: Hôn (1)

Trong khoảng thời gian này, Loan Yên cất tất cả các bức tranh của Lục Thịnh, cô muốn lại giữ những thứ có liên quan đến anh.

Cô tìm một tờ giấy sạch, vẽ một chú nai con đơn giản lên đó, viết chữ ở mặt sau, thừa dịp Lục Thịnh không có ở đây, cô lén lút nhét vào trong phòng Lục Thịnh, coi như là lễ vật trao đổi, Lục Thịnh hoàn toàn không biết.

Tháng tám, mặt trời rực rỡ như đổ lửa.

Hải đảo này là một danh lam thắng cảnh du lịch nổi tiếng, để thu hút khách du lịch, lễ Thất Tịch hàng năm có màn trình diễn pháo hoa bên bờ biển của hải đảo, điều này đã trở thành một trong những nét đặc trưng của hải đảo.

Phương châm của lão Tả là tận hưởng lạc thú trước mắt, nói chung, ngày lễ dành cho các cặp đôi kiểu này sẽ cho những người trong cửa tiệm nghỉ một ngày, ai có đối tượng thì đi yêu đương, không có đối tượng thì đi tìm đối tượng. Lục Thịnh cái gì cũng không có. Buổi sáng, anh cùng lão Tả đến bệnh viện, ba Lục bởi vì bệnh tình nên cảm xúc không quá ổn định, gần đây ông ấy rất hay mâu thuẫn với anh.

Buổi chiều, Lục Thịnh ngủ bù trong phòng, Loan Yên gõ gõ cửa phòng Lục Thịnh, Lục Thịnh mở cửa ra, quần áo trên người anh nhăn nhăn nhúm nhúm, anh vừa mới thức dậy cách đây không lâu.

Loan Yên không muốn lãng phí khoảng thời gian quý giá cuối cùng này, cô nắm chặt vạt áo nói: "Em đã đặt mua một số hoa hồng, đêm Thất Tịch hôm nay trên bãi biển có rất nhiều người, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, em dự định đi ra biển để bán chúng. Lục Thịnh, anh có muốn đi cùng em không? Chúng ta ... đi kiếm tiền."

"Được."

Lục Thịnh hầu như không do dự, anh cũng dự liệu được, đây sẽ là lần cuối cùng của anh và Loan Yên.

Buổi chiều trên bờ biển không có nhiều người, trên bờ biển trong xanh có một vệt nắng màu cam nhạt, bãi cát trắng mịn bị sóng cuốn trôi, từng đợt sóng lăn tăn xô vào, có rất nhiều thứ bị chôn vùi trong bãi cát mịn cát. Khi ánh mặt trời chiếu vào, nó phát ra một thứ ánh sáng kỳ lạ.

Một chiếc mũ được đặt lêи đỉиɦ đầu Loan Yên, anh da thô thịt dày không quan trọng, Loan Yên được nuôi dưỡng trong nhà kính, làn da non mịn của cô sẽ ánh nắng mặt trời làm cho tróc da, Lục Thịnh đội mũ lên cho cô và nói, "Đừng phơi nắng. . ."

Loan Yên giữ mũ không nói gì.

Khi nhìn thấy biển, cô luôn nghĩ đến Lục Thịnh.

Anh đối với cô mà nói chính là biển cả, thần bí mênh mông vô tận, thuần thúy mê hoặc, bình lặng nhưng lại ẩn chứa sóng gió, khi thì bình tĩnh trầm ổn, khi thì mãnh liệt cuồn cuộn, sóng gợn lăn tăn lóng lánh, đẹp đẽ lại nguy hiểm, biết rõ rằng nếu đến gần sẽ bị chết đuối, nhưng lại dụ người đi xuống biển sâu, gϊếŧ người trong vòng tay dịu dàng của anh.

"Khi còn nhỏ, mẹ tôi thường đến bờ biển để vẽ vật thực, vẽ cảnh hoàng hôn, đàn hải âu cùng bãi cát. Tôi không thích vẽ tranh. Đại đa số thời gian tôi chỉ nói chêm chọc cười, nhặt vài chiếc pha lê biển vô dụng để chọc mẹ tức giận."

Lục Thịnh chợt nhớ tới nên liền kể cho cô nghe, lúc đó gia đình của anh rất hạnh phúc, mỗi lần mẹ anh tức giận, ba anh sẽ tới dỗ dành, cả nhà chơi ở bờ biển đến tối mịt mới về.

"Lúc em còn nhỏ, em cũng cùng với bà ngoại đi tới bờ biển, cũng nhặt pha lê biển. Em nhặt được rất nhiều, nhưng em không có làm thành chuông gió. Nếu em có thể làm thành chuông gió giống như anh thì thật tốt." Loan Yên cười nói chuyện cùng anh. Cô muốn để lại cho Lục Thịnh những ký ức đều là nụ cười và hạnh phúc.

Cô đặt vé máy bay, hai ngày nữa sẽ rời đi, cô không biết nên nói lời tạm biệt với Lục Thịnh như thế nào, làm sao để nói cho anh biết, cô không muốn đi, nhưng lại không đi không được.

Có lẽ bởi vì nhìn thấy nụ cười của Loan Yên ẩn chứa nỗi buồn, Lục Thịnh hiếm thấy nói nhiều, anh nói: “Pha lê biển là rác thải do người khác thuận tay ném xuống biển từ nhiều năm trước, có thể đã ở dưới biển sâu mấy chục năm, trùng hợp thay nó lại trôi vào trước mặt tôi và tôi nhặt nó lên, điều đó cho thấy tôi có duyên phận với nó."

Pha lê biển đã được nước biển và cát biển rửa sạch và đánh bóng vô số lần, tất cả các cạnh và góc sắc nhọn đều đã được mài nhẵn nhưng vẫn giữ được ánh sáng độc đáo, có thể đã đi qua vô số vùng biển, cuối cùng may mắn gặp được anh .

Có thể gặp phải chính là điều may mắn nhất.

Có thể gặp được Loan Yên, Lục Thịnh cảm thấy mình rất may mắn, chỉ là đáng tiếc thời gian ngắn ngủi, không đúng lúc. Khi cô gặp anh, cuộc sống của anh quá chật vật, anh không thể cho cô những điều tốt nhất.

Loan Yên chỉ nhìn góc nghiêng của Lục Thịnh, vào thời khắc này, cô có một ý nghĩ mãnh liệt không muốn từ bỏ. Về lý trí, cả hai người ai cũng đều hiểu, nhưng xét về mặt tình cảm, họ không chút do dự rơi xuống, tham lam vô vọng, hy vọng thời gian sẽ trôi chậm lại.