Chương 12.2: Hôn (2)

Đáng tiếc thời gian là không toại nguyện theo ý người, cũng giống như hoàng hôn lúc này, vẻ đẹp rực rỡ nhất của nó cũng chỉ là trong chốc lát, ánh dương rực rỡ dần dần thu liễm lại, ráng mây tán đi, mặt trời từng chút từng chút lặn xuống, thẳng cho đến khi lặn xuống biển, bị nước biển nuốt chửng, bầu trời chuyển từ sáng sang tối, lại quy về trong bóng tối, toàn bộ quá trình rất ngắn, ngắn đến mức không thể nắm giữ.

Khi màn đêm buông xuống, đám đông trên bờ biển tăng lên. Hầu hết họ là các cặp đôi đổ xô đến lễ Thất Tịch với màn trình diễn pháo hoa. Trong ngày lễ đặc biệt này, mọi thứ thường được bán rất đắt, có rất nhiều người bán đủ các loại. Màn pháo hoa bắt đầu vào lúc chín giờ, hơn tám giờ, tất cả hoa hồng trong tay Loan Yên đã được bán hết.

Lục Thịnh rất quen thuộc với vùng biển này, vì vậy, sau khi bán xong, anh đưa Loan Yên đến một nơi ít người, nơi này tương đối vắng vẻ và hẻo lánh, cũng có thể xem được pháo hoa.

Tiếng sóng vỗ vào bờ trong đêm tối rõ ràng, trên bầu trời treo vài vì sao sáng, ánh trăng chiếu xuống mặt biển, so với ánh sáng mặt trời, ánh trăng chiếu xuống mặt biển càng thêm thần bí.

Loan Yên khoanh tay đi dạo trên bãi cát, Lục Thịnh ở bên cạnh cô, cô do dự một lúc lâu, sau đó cúi đầu nói: "Em cãi nhau với mẹ nên bỏ nhà ra đi, cho tới nay, quan hệ của em với bà ấy không tốt, bà ấy không cho phép em học nhạc, em liền cùng bà ấy cãi nhau, vài ngày trước em gái em nói rằng bà ấy đã nguôi giận, muốn em về sớm một chút, em có thể ... về nhà.

Trong lòng Lục Thịnh thắt lại, tận lực dùng giọng bình tĩnh nói: "Em dự định ngày nào rời đi?"

"Ngày kia……"

Sau khi cởi mũ, Lục Thịnh vuốt vuốt mái tóc bù xù của cô, cố hết sức vẽ một đường cong ở khóe miệng, nhu hoà nói: "Tôi đưa em đến sân bay."

Loan Yên ban đầu suy nghĩ rất rõ ràng, nhưng nghe anh nói như vậy, cô vẫn còn muốn khóc, cố nén nước mắt dâng trào trong mắt, nước trong mắt lấp lánh, cô cắn môi nhẹ gật đầu, cố nén ra nụ cười nghẹn ngào nói: "Được, anh đến tiễn em đi."

Lục Thịnh từ sau lưng lấy ra một bông hồng đỏ, những cánh hoa đỏ tươi không bị nhàu nát, anh cẩn thận giấu chúng đi, ngày lễ này tất cả các cô gái đều có, Yên Yên của anh cũng nên có.

"Đêm Thất Tịch vui vẻ.” Anh giơ bông hồng lên và nói.

Loan Yên kinh ngạc đứng đó nhìn, nước mắt từng giọt lăn xuống, cô không thể nhịn được nữa, cô không muốn rời xa Lục Thịnh, cô không muốn tách rời anh dù chỉ một giây.

Lục Thịnh bối rối lau đi nước mắt trên mặt cô, ngón tay cái ấn vào nốt ruồi lệ ở khóe mắt cô, người ta nói con gái có nốt ruồi này hay khóc, thật đúng là, anh hiếm khi có một khoảnh khắc nhẹ nhàng như vậy, vì vậy anh nhẹ nhàng dỗ dành: "Khóc cái gì? Em khóc sưng cả mắt rồi, sau khi về nhà hãy vui vẻ lên, đừng có lại hoài nghi bản thân nữa."

Cô như thế này, làm sao anh có thể an tâm để cô trở về đây?

Lục Thịnh nào có kinh nghiệm dỗ người, nhưng đối với cô mà nói, đó dường như là bản năng bẩm sinh, anh an ủi Loan Yên, lòng bàn tay vuốt dọc lưng cô, ôm cô vào lòng, khom người cúi xuống nhìn cô, lau nước mắt cho cô, đem mái tóc đang bị ướt vì nước mắt của cô vén ra sau tai và nói: "Đừng khóc, tôi làm thêm bánh dừa cho em được không?"

Loan Yên lắc đầu, nước mắt giàn giụa, cô nhón chân ôm chầm lấy cổ Lục Thịnh, đôi môi đỏ mọng dán lên, đôi môi chạm vào nhau.

Cô nhất định sẽ quay lại đảo, trở về bên cạnh anh, cho dù có bao nhiêu khó khăn, ngăn cấm.

Lục Thịnh bị cô hôn trong giây lát đã phát điên, anh muốn ích kỷ giữ cô lại, kéo cô xuống vực sâu của mình, nhưng anh cũng nhận ra, hiện tại anh không thể cho cô bất cứ thứ gì, cô không nên ở lại đây, cô còn có một thế giới rộng lớn, anh không thể ích kỷ như vậy.

Dù anh muốn chiếm hữu cô bằng mọi cách có thể, từ trái tim đến thể xác, anh có vô vàn khát khao được đến với cô, nhưng anh vẫn không nỡ từ bỏ bất cứ thứ gì.

Cô là một trong số ít trân quý của anh.

Lục Thịnh bưng lấy khuôn mặt của Loan Yên, đem quyền chủ động về tay mình, ngậm lấy môi cô, không ngừng hôn sâu, nụ hôn cực kỳ ngây ngô và thuần thúy, đây là lần duy nhất anh phóng túng như vậy, không còn khắc chế được nữa, anh tùy ý hạ mình xuống, đắm chìm trong môi lưỡi ấm áp mềm mại mà cô mang tới, dây dưa không rõ, vô cùng triền miên.

Những chùm pháo hoa bay lên bầu trời, thắp sáng bầu trời đêm đen tối, nở rộ với nhiều màu sắc và tạo ra những tiếng vang ầm ầm.

Dưới ánh pháo hoa rực rỡ, Loan Yên ôm chặt lấy Lục Thịnh, hai người đều rất không lưu loát, giằng co lấy môi đối phương, học cách thè lưỡi ra, vụng về lại vô cùng tình tứ, chỉ để đối phương hít thở một hơi rồi lại tiếp tục mối quan hệ thân mật và lâu dài của họ, hôn sâu, quấn lưỡi nhau, trao đổi nước bọt và tương cứu trong lúc hoạn nạn.

Một khoảnh khắc, cũng như vĩnh hằng.