Chương 13.1: Không ai tới tiễn (1)

Vé máy bay của Loan Yên được đặt vào buổi sáng.

Cô đã sớm thu dọn xong hành lý, nhưng đến ngày cô lên máy bay cũng không thấy Lục Thịnh, cô cũng không biết Lục Thịnh đã đi đâu.

Khi bọn họ từ bãi biển trở về, không ai nói thêm bất cứ điều gì, nhưng thiên ngôn vạn ngữ họ đều có thể cảm nhận được, Loan Yên không hoài nghi chút nào về việc Lục Thịnh thích cô bao nhiêu, Lục Thịnh hẳn cũng hiểu được tâm ý của cô, nhưng bởi vì vô số lý do, ở độ tuổi này, bọn họ không có cách nào trao cho nhau, cho đối phương một lời hứa hẹn.

Đợi cô giải quyết xong chuyện trong nhà, cô sẽ quay lại tìm anh, cô không thể đảm bảo với Lục Thịnh thời gian cụ thể, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức, cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Lục Thịnh.

Loan Yên bắt taxi đến sân bay, cô đợi ở sân bay, nhưng Lục Thịnh không đến tiễn cô trước khi máy bay cất cánh.

Vậy cũng tốt, anh vẫn không nên đến tiễn cô, nếu anh đến, cô chưa chắc đã đi được.

Loan Nhiên đón cô ở sân bay thủ đô.

Hai chị em đã hơn một tháng không gặp, Loan Nhiên thân mật nắm lấy tay Loan Yên: “Chị, cuối cùng chị cũng về rồi! Một lát nữa chị nhớ giả bộ đáng thương, để mẹ đau lòng cho chị, a, còn có, ngàn vạn đừng nói lỡ miệng."

"Chị biết rồi, em ở nhà có khoẻ không?” Loan Yên cũng rất nhớ em gái.

Loan Nhiên thần sắc ảm đạm, lắc đầu buồn bã cũng không lên tiếng.

Trở về nhà, Loan Yên mới biết mẹ cô đã lên kế hoạch sắp xếp một buổi xem mắt mù quáng cho Loan Nhiên - người chưa đủ tuổi vị thành niên - với một người đàn ông có gia thế tương đương với nhà bọn họ. Thật hoang đường. Bà không quan tâm đến cảm nhận của các cô, khó trách Loan Nhiên có vẻ mặt đó.

Loan Tố Thanh đang ngồi ngay ngắn giữa phòng khách, trên sống mũi đeo một cặp kính, trên người mặc trang phục công sở tỉ mỉ, không có một thứ gì có thể che giấu được dung mạo hơn người của bà. Hầu hết vẻ đẹp của Loan Yên và Loan Nhiên đều tới từ bộ gen của Loan Tố Thanh, bà đã từng được đánh giá là nữ doanh nhân xinh đẹp nhất, nổi tiếng trong ngành không chỉ bởi nhan sắc mà còn bởi cổ tay sắt máu và sự bất cận nhân tình.

Trên mặt bà không có biểu cảm gì, chỉ ngồi đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ, như thể đây không phải là nhà mà là văn phòng, là nơi bất cứ lúc nào bà ấy cũng có thể mắng một trận, các cô không phải con gái mà là nhân viên của bà ấy.

“Mẹ, chị về rồi.” Loan Nhiên chọc chọc vào eo Loan Yên, ra hiệu cho cô nói.

Loan Tố Thanh cũng không ngẩng đầu, lật xem văn kiện trong tay, ánh mắt không rơi trên người các cô, trịch thượng nói: "Biết rồi, về phòng đi.”

Loan Tố Thanh sẽ không bao giờ cho họ cơ hội để nói những lời mềm mỏng và nũng nịu như một đứa trẻ con.

Loan Yên trầm mặc đi về phía cầu thang, Loan Tố Thanh đột nhiên mở miệng bổ sung, thanh âm lãnh lãnh thanh thanh: “Sau này không được phép đi đâu nếu không có sự đồng ý của mẹ, nếu con thích chạy ra ngoài như vậy, mẹ có thể trực tiếp đưa con ra nước ngoài.”

Loan Yên tức giận quay đầu lại nói: "Con là con gái của mẹ chứ không phải là thuộc hạ của mẹ!"

Cô ở bên ngoài lâu như vậy, thân là mẹ của cô, bà cũng chưa từng hỏi qua cô có khỏe không, có gặp phải rắc rối gì không, thậm chí nửa câu quan tâm cũng không có, mở miệng liền phải đưa cô ra nước ngoài.

Loan Tố Thanh ngẩng đầu lên, đẩy nhẹ gọng kính, cười lạnh nói: "Tất cả thuộc hạ của mẹ đều có thể tạo ra ích lợi cho mẹ, con là con gái của mẹ, có thể mang lại cho mẹ cái gì? Ngoại trừ việc tiêu tiền của mẹ, làm trái ý mẹ, con còn giá trị gì?"

Trái tim của Loan Yên hoàn toàn chùng xuống, cô chạy lên lầu mà không quay đầu lại, nhốt mình trong phòng, bất kể là ai, cho dù Loan Nhiên có gõ cửa, cô cũng sẽ không mở.

Vào thời khắc ấy, cô nhớ Lục Thịnh rất nhiều.

Cô gọi điện cho Lục Thịnh, nhưng trong ống nghe toàn là âm báo bận, gọi đi gọi lại mười mấy phút vẫn không có người trả lời.

Loan Yên tìm những bức tranh trong vali, bức trên cùng là con nai nhỏ do Lục Thịnh vẽ, trông thấy con nai nhỏ này, cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Ít nhất trên đời này vẫn còn có Lục Thịnh, là Lục Thịnh mà cô thích, vô điều kiện nghĩ tốt về cô.

...

Về vấn đề học nhạc, Loan Tố Thanh vẫn là buông thả cho Loan Yên, đúng như Loan Nhiên đã nói, mẹ cô chỉ mạnh mẽ ở vẻ bề ngoài.

Loan Yên tham gia kỳ thi nghệ thuật, chuẩn bị đăng ký vào học viện âm nhạc ở thủ đô, cuộc sống của cô dường như đang tiến về phía trước theo con đường mà cô đã tưởng tượng, ngoại trừ việc cô không thể liên lạc được với điện thoại của Lục Thịnh.

Loan Yên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra trên đảo, cô trở lại đảo trong kỳ nghỉ của mình, điều đầu tiên cô làm là đến nhà Lục Thịnh và gõ cửa nhà Lục Thịnh.

Người mở cửa cho cô không phải là Lục Thịnh, anh đã bán phòng mất rồi.

Loan Yên có linh cảm xấu, cô thất hồn lạc phách bắt taxi chạy vội về con phố cổ, người duy nhất trong tiệm xăm chỉ có lão Tả.

Lão Tả nhìn thấy cô hơi sửng sốt, có lẽ là không nghĩ tới cô sẽ đến, vì vậy anh ta lấy một cái ghế cho cô, trầm giọng nói: "Ba của cậu ấy qua đời, là ông ấy tự sát."

Loan Yên như bị một cú trời giáng vào đầu, hóa ra vào ngày cô đi, ba anh đã qua đời, khó trách anh không đến, khi đó Lục Thịnh phải đau buồn như thế nào?

Lão Tả trông già đi vài tuổi, anh ta chải tóc và nói tiếp: "Nguyện vọng cuối cùng của ba A Thịnh là hy vọng cậu ấy quay lại trường học, sống một cuộc sống mà một người bình thường ở độ tuổi của cậu ấy nên có. A Thịnh đã bán căn phòng, phòng ở cũ không đáng bao tiền, miễn cưỡng trả hết nợ nần, cậu ấy mang theo những bức tranh của mẹ mình mà rời đảo."

Loan Yên phải mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Anh ấy có nói đi đâu không?"

Lão Tả lắc đầu nói: "Không nói, chính cậu ấy tự mình rời đi, trước khi đi cậu ấy cũng không nói với chúng tôi, cũng không để chúng tôi tiễn cậu ấy. Không ai trong chúng tôi biết cậu ấy đi đâu, cũng không có phương thức liên lạc nào. Tôi đoán cậu ấy muốn ở một mình."

Lão Tả từ trong cửa tiệm lấy ra một chùm chuông gió đưa cho Loan Yên, nói: “Chuông gió là của A Thịnh để lại, cậu ấy giao cho tôi, nếu như em trở lại, hoặc nếu có dịp gặp được em, tôi nhất định phải giao chuông gió cho em, cậu ấy nói, đây là em thích."

Lục Thịnh muốn tự mình làm một chiếc cho cô, nhưng thật không may, không còn kịp nữa rồi.