Chương 13.2: Không ai tới tiễn (2)

Loan Yên cầm lấy chiếc chuông gió, thủy tinh màu xanh dương va chạm giòn giã trong gió, ánh sáng chập chờn, đôi mắt cô dần dần mờ đi trong ánh sáng.

"Cảm ơn."

Cô ôm chuông gió bước ra khỏi con phố cũ, cô mới chợt nhận ra, con hẻm kia rất dài, chính vì đi cùng Lục Thịnh nên cô mới mong thời gian trôi chậm lại, khi Lục Thịnh không ở bên cô, con hẻm dài này đã trở thành một cực hình chết người.

Trong ánh chiều tà, chỉ còn bóng mình cô lẻ loi.

Cô rời xa Lục Thịnh khi anh tuyệt vọng và đau buồn nhất, nếu biết trước kết quả như thế này, cô sẽ ở bên anh cho dù có chuyện gì xảy ra.

Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, sự thật là cô đã mất Lục Thịnh.

Loan Yên ôm chặt chiếc chuông gió, cô không thể kìm được nước mắt hỗn loạn nữa, từng giọt từng giọt đập vào thủy tinh biển, như thể điều này có thể khiến hơi thở của Lục Thịnh lưu lại lâu hơn, nhưng cô lại vô cùng tỉnh táo, cô không thể tìm thấy Lục Thịnh, người sẽ đưa cô về nhà, làm bánh dừa cho cô, vẽ tranh để động viên cô, kể chuyện và an ủi cô, cô không tìm được.

Không có ai đến đưa cô về nhà.

...

Lần này tới đảo, Loan Yên đã không chào hỏi Loan Nhiên, không có Loan Nhiên đánh yểm trợ, rất nhanh cô bị Loan Tố Thanh mang trở về nhà.

Mặc dù đã đáp ứng cho cô học nhạc, nhưng du͙© vọиɠ kiểm soát cô của Loan Tố Thanh không hề cải thiện chút nào, ngược lại, bà còn tăng cường kiểm soát, theo dõi cô, cấm cô đi bất cứ đâu và dọa đuổi cô ra nước ngoài.

Loan Yên quyết tâm muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Loan Tố Thanh đối với cô, sau khi được nhận vào trường đại học, cô liền chuyển ra ngoài, lấy đi tất cả tài liệu của cô, Loan Tố Thanh càng lớn tuổi càng không thể kiểm soát được cô.

Sau khi rời khỏi nhà, Loan Yên lại bay đến hòn đảo, lần trước cô vội vã rời đi, không để lại số liên lạc cho lão Tả, cô muốn nhờ lão Tả giúp cô, nếu bọn họ có bất kỳ tin tức gì về Lục Thịnh, làm ơn hãy cho cô biết.

Nhưng khi cô đi lần nữa, con phố cũ đã phải đối mặt với tình trạng phá dỡ, hầu hết những người thuê thương mại đã chuyển đến đó, tiệm xăm cũng vắng tanh, trên bức tường của con hẻm có một dòng chữ phá dỡ lớn.

Cô lại một lần nữa mất liên lạc với Lục Thịnh.

Khi cô là sinh viên năm thứ hai, cô được mời đóng bộ phim truyền hình, Loan Yên không có hứng thú đóng phim truyền hình nên cô từ chối ngay, nhưng cô nghĩ sau này nếu trở thành minh tinh, liệu Lục Thịnh có thể nhìn thấy cô không?

Cô không tìm thấy Lục Thịnh, nếu như cô đứng trên cao, một ngày nào đó Lục Thịnh sẽ đến tìm cô sao?

Loan Tố Thanh cực lực phản đối quyết định trở thành ca sĩ trong làng giải trí của Loan Yên, đây cũng là điều cô đã dự liệu, nhưng mẹ cô càng phản đối, Loan Yên càng phản nghịch muốn làm điều đó, cô chỉ muốn thoát khỏi xiềng xích của mẹ mình.

Sau này, Loan Yên trở thành ca sĩ, mối quan hệ giữa hai mẹ con ngày càng căng thẳng, Loan Tố Thanh tức giận thề sẽ không quan tâm đến cô nữa, cô xem như triệt để trở mặt với người trong nhà, thỉnh thoảng Loan Nhiên còn muốn cô về nhà ăn cơm, cố gắng duy trì mối quan hệ gia đình, nhưng mỗi lần đều tan rã trong không vui, ai cũng không chịu cúi đầu nhận thua.

Loan Yên trong giới giải trí không có bất kỳ quan hệ nào với tập đoàn Loan Sơn, ngoại trừ quản lý và trợ lý của cô, hầu như không ai trong ngành giải trí biết gia thế của cô, cô không muốn nói ra, cũng không có la qua một cái chữ khổ, vẫn là Loan Nhiên cảm thấy đau lòng cho cô, sợ cô bị bắt nạt nên đã đến giúp cô quản lý phòng làm việc mà không nói với mẹ.

Cô luôn nghĩ rằng do gia đình cô quá áp bức, đó là lý do tại sao cô thích những gì mình không có, những thứ tự do và dễ dàng đó, nhưng thời gian càng trôi qua, khi cô ra ngoài độc lập và có được tự do, cô vẫn nhớ Lục Thịnh, nhớ thời gian ngắn ngủi họ sống cùng nhau trên hải đảo, cô càng gặp nhiều người, càng có nhiều người hâm mộ yêu mến cô và được rất nhiều đàn ông đủ loại tỏ tình.

Lục Thịnh vẫn là người đặc biệt nhất.

Cảm giác anh mang đến cho cô là độc nhất, không ai có thể thay thế được.

Sau khi Loan Yên kiếm được tiền, cô đã dành số tiền đầu tiên để mua một phòng ốc, cô đã mua lại nhà của Lục Thịnh, nhưng thật không may, nó sẽ bị phá bỏ sau vài năm nữa.

Cô liều mạng muốn giữ lại, dù chỉ là một chút xíu liên quan đồ vật đến Lục Thịnh.

Nhưng cô làm thế nào cũng không thể giữ chúng lại, cô chỉ có thể lặng lẽ nhìn chúng trượt qua kẽ tay, dù đã cố gắng thế nào.

Công việc của cô ngày càng bận rộn, lịch trình mỗi ngày đều dày đặc, cơ hội ra đảo ngày càng ít, mỗi năm cô vẫn phải bay ra đảo, đi không biết bao nhiêu lần.

Có rất nhiều người đàn ông bên bờ biển mặc áo phông đen phổ biến nhất, không ai trong số họ là Lục Thịnh của cô.

Cô biết Lục Thịnh không ở trên đảo, biển người mênh mông, vận khí của cô lại kém như vậy.

Nhưng cô vẫn cố chấp ở lại đảo qua lễ Thất Tịch.

Đây là nơi cô và Lục Thịnh gặp nhau, có tồn tại hơi thở của Lục Thịnh, chỉ có đến đây mới có thể chứng minh Lục Thịnh không phải là một giấc mộng đẹp của cô.

Cô giữ truyện tranh và chuông gió mà Lục Thịnh để lại cho cô như báu vật, gặp phải bất kỳ khó khăn nào, cô kiểu gì cũng sẽ đem con nai nhỏ mà anh vẽ ra để xem. Trong truyện cổ tích của anh, chú nai nhỏ là động vật nhỏ tốt nhất trên thế giới.

Cô nhớ kỹ, anh nói đừng nghi ngờ bản thân.

Theo thời gian, cái tên Lục Thịnh gần như đã trở thành một biểu tượng, cho dù chỉ là một biểu tượng, cô cũng lấy anh để làm động lực tiến về phía trước.

Loan Yên cũng biết, cô quên mất Lục Thịnh cũng tốt, nhưng cô không muốn quên, cô giống như sắp chết đuối, nhìn mình chìm trong trạng thái tỉnh táo, nước biển nhấn chìm cô, cô ngạt thở nhưng không chịu ra tay cứu mình.

Bởi vì cô còn có lời muốn nói mà chưa kịp nói, có việc muốn làm mà chưa thể làm được, nếu có thể gặp lại Lục Thịnh một lần nữa, cô sẽ biến tất cả tiếc nuối giữa hai người thành viên mãn.

Cô sẽ tìm thấy anh.

Loan Yên tin chắc vào điều này.

Một ngày nào đó, Lục Thịnh sẽ đến đón cô về nhà.