Chương 1.2: Cái tên chìm trong ký ức (2)

"Yêu đương vật ngữ" là chương trình tạp kỹ trực tuyến được đầu tư bởi công ty giải trí Diệu Thế - công ty đầu tư trang web video lớn nhất trong nước. Các chương trình tạp kỹ về tình yêu không phải là hiếm nhưng phần lớn đều là sự kết hợp giữa tài tử và tài tử, minh tinh và minh tinh. "Yêu đương vật ngữ" là tiết mục mà minh tinh và tài tử cùng làm khách mời. Trong đó sẽ có ba nữ và bốn nam, có minh tinh có tài tử. Bảy người tiến hành hẹn hò, kết hợp với cảm nhận tình cảm của họ và cuối cùng dắt tay yêu đương.

Loan Yên là một trong những nữ minh tinh được mời.

Máy bay hạ cánh, địa điểm ghi hình ở Gia Trấn, trước hết bảy người phải gặp mặt nhau, sau khi tìm hiểu sơ bộ và quyết định hẹn hò thì họ sẽ đến biệt thự trên núi để hiểu nhau sâu hơn. Sau vòng ghi hình đầu tiên, họ sẽ điều chỉnh qua một số thứ trước khi bay đến địa điểm ghi hình tiếp theo, tiến hành lựa chọn yêu đương cuối cùng.

Trên mạng đã xuất hiện những câu chuyện nội bộ về chương trình tạp kỹ này. Loan Yên đang ngồi trong xe lướt Weibo. Đây là một chương trình tạp kỹ dài hạn. Khách mời hẹn hò thành công sẽ được rời đi, nếu không thành công, họ có thể tiếp tục ghi hình hoặc bỏ cuộc, họ sẽ tham gia lại bất cứ lúc nào. Giữ nguyên bốn nam ba nữ, đơn giản chỉ là một trận chiến hẹn hò.

Hầu hết cư dân mạng đều tỏ ra không mấy lạc quan về chương trình tạp kỹ này, thậm chí một số còn chế nhạo nhóm của chương trình.

Điện thoại rung lên, trên màn hình hiện lên hình đại diện của Loan Nhiên.

Cô và Loan Nhiên là chị em sinh đôi, ngoại hình, khí chất hay giọng nói không giống chị em chút nào. Loan Yên và Loan Nhiên hoàn toàn là hai kiểu phụ nữ khác nhau. Loan Yên có nét mặt sáng sủa, trong khi Loan Nhiên là một người điển hình hơi trắng trẻo. Tướng mạo và tính cách cũng chênh lệch nhau rất nhiều, khi hai người họ đứng cạnh nhau sẽ không ai nhìn ra họ là chị em sinh đôi, các cô cũng chưa từng công khai mối quan hệ huyết thống của mình với công chúng.

“Chị, ngày mai chị về nhà ăn cơm đi.” Loan Nhiên đỡ trán, từ khi chị gái bước vào làng giải trí, quan hệ gia đình ngày càng căng thẳng.

"Chị đã đến Gia Trấn rồi.” Đối với người em gái đã chơi từ nhỏ, cô vô thức dùng giọng điệu nũng nịu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô được trang điểm nhẹ khiến cô trở nên hồn nhiên hơn một chút, cô nói, "Chị còn chưa có hỏi tội em. Tại sao em lại nhận chương trình tạp kỹ này cho chị?"

Loan Yên không thích những cuộc hẹn hò mù quáng và cô cũng không thích các chương trình tạp kỹ.

Loan Nhiên mặc một bộ đồ công sở, ngày bình thường, cô ấy nghiêm túc với trang phục nhân viên hơn, nhưng đối với chị gái của mình, cô ấy nói với vẻ chán ghét: “Em chẳng phải là muốn lão xử nữ chị được tiếp xúc với đàn ông nhiều hơn sao, vừa vặn tham gia một chương trình tạp kỹ cũng không tệ."

Loan Yên nhỏ giọng thì thầm nói: "Cứ nói như em không phải là lão xử nữ vậy, bên cạnh còn có trăm người đàn ông trong chương trình tạp kỹ của nhóm nam, còn hơn nữa, sao chị vẫn chưa thấy em đến đây ...”

"Chương trình này mang lại nhiều tiền nhất.” Loan Nhiên đưa ra một lời giải thích hợp lý.

“...”

Đó là một lý do không thể cưỡng lại được.

“Ghi hình xong chị nhớ về nhà ăn tối. Tuy mẹ không nói nhưng chắc chắn trong lòng rất nhớ chị.” Loan Nhiên dặn dò.

Loan Yên trầm mặc một lúc: “Được.”

Sân bay cách địa điểm ghi hình rất xa, Loan Yên ngủ một giấc trên xe, khi cô tỉnh dậy, xe đã đến biệt thự nơi ghi hình chương trình.

Nhân viên ê-kíp chương trình đã đến thương lượng với cô trong thời gian sớm nhất.

Loan Yên biết nghệ sĩ dương cầm Cố Cảnh Minh cũng tham gia chương trình này. Đội ngũ chương trình hy vọng rằng cô sẽ viết bức thư đầu tiên cho Cố Cảnh Minh. Họ muốn mượn chủ đề về Loan Yên cùng Cố Cảnh Minh để thu hút sự chú ý của mọi người đến chương trình.

Trong thời gian ghi hình, hàng đêm sẽ có buổi viết thư nặc danh, có thể gửi thư cho bất kỳ ai, không giới hạn nam nữ, cũng có thể viết thư “tình bạn” cho người cùng giới. Có rất nhiều quy tắc trong chương trình này.

Cố Cảnh Minh trở nên nổi tiếng khi còn là một cậu thiếu niên, một nghệ sĩ dương cầm tài năng, anh đã giành được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước, nổi tiếng trên thế giới, ngoài ra gương mặt của anh cũng khiến người ta xưng tán, tìm khắp ngành giải trí này cũng không tìm ra được khuôn mặt tuấn mỹ giống anh.

Cô và Cố Cảnh Minh đã từng làm việc cùng nhau trên sân khấu trong bữa tiệc đêm giao thừa, lúc ấy nhiệt rất lớn, đội ngũ chương trình cũng rất thích điều này.

Thực ra đó là sự hợp tác giữa đội và đội, mọi người đôi bên cùng có lợi. Đội của Cố Cảnh Minh là nguyện ý, đội của Loan Yên cũng cho rằng rất thích hợp. Về phần bản thân cô, không tình nguyện cũng phải đồng ý, hợp đồng đều ký hết rồi.

Loan Yên vốn nổi tiếng hợp tác trong công việc, đã hẹn trước thì sẽ làm tốt, cô cho rằng bản thân sẽ không thích nam khách mời nào nên chỉ coi show tạp kỹ là công việc.

Sau khi nói chuyện xong, buổi quay hình bắt đầu, Loan Yên xách vali bước vào biệt thự.

Một người đàn ông và hai người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách.

Trong đó có một cô gái Loan Yên đã quen biết từ trước, là diễn viên Hàn Tâm, hai người còn lại hẳn cũng là người nổi tiếng, chỉ riêng về giá trị nhan sắc, bức ảnh xác thực là cảnh đẹp ý vui.

Trong chương trình tạp kỹ này, ngoại hình đẹp là quan trọng nhất.

Hàn Tâm bắt tay với cô, Loan Yên có cảm giác nhạy cảm, Hàn Tâm đối với cô cũng không phải là thân thiện như vậy, bất quá cũng là điều rất bình thường, các cô cũng không phải minh tinh cùng ngành nhưng trong chương trình này, với tính cách của Hàn Tâm, cô ấy sẽ tự động đưa cô liệt vào danh sách kẻ thù.

Người đàn ông đứng lên, ánh mắt khá có ý tứ với Loan Yên, anh ta chủ động giới thiệu: “Tôi là Lê Dật Phi, cô ấy là Đường Nguyễn.”

Cô gái tên Đường Nguyễn liếc nhìn Lê Dật Phi, ngồi xuống bên cạnh không chút lưu tình, ra hiệu gật đầu với Loan Yên, khí chất nhã nhặn nhu hoà, giống như tên của cô ấy vậy, một viên kẹo mềm.

“Xin chào...”

Loan Yên vừa mở miệng nói, chưa kịp nói xong thì đã có tiếng bước chân từ trên bậc cầu thang truyền đến, người đàn ông chậm rãi bước xuống lầu với một tách trà trong tay, anh ta mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt tuấn tú, cương nghị không chê vào đâu được, nhất định không thua bất kỳ sao nam nào, dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.

Loan Yên ngơ ngác nhìn anh, không khỏi nhìn sang chỗ khác.

Anh ta hơi nhướng mày, con ngươi đen lấm tấm những vì sao vỡ vụn, đơn độc cùng Loan Yên nhìn nhau, ánh mắt không hề lệch, lưng thẳng, tư thế tao nhã, nhưng khóe miệng lại ủ rũ. Anh vươn tay phải về phía cô, mở môi và nói, “Tên tôi là Lục Thịnh.”

Loan Yên nói không ra lời.

Làm sao cô có thể không biết tên anh là Lục Thịnh chứ.

Đó là cái tên mà cô đã viết đi viết lại hàng vạn lần, nhếch mép cắn răng, ghi nhớ trong lòng, cuối cùng chìm trong ký ức.

——————