Chương 20.1: Nữ minh tinh không muốn xuống giường (1)

Trời vừa mới hửng sáng, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua tầng mây, sắc trời rực rỡ, màn cửa bay phấp phới, gió mùa xuân không kiêu cũng không gấp, nhẹ nhàng ấm áp thổi qua, hai người nằm ở trên giường ôm nhau thật chặt, trong không khí dường như có một cảm giác hạnh phúc, cũng có hương vị ngọt ngào.

Lục Thịnh đã quen dậy sớm, mặc dù tối hôm qua anh giày vò cô gần như cả đêm, nhưng đồng hồ sinh học của anh rất chính xác, cho nên anh tỉnh dậy trước, chống đầu ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Loan Yên.

Chăn xuân thu rất mỏng, Loan Yên cuộn mình trong ngực anh, phát hiện quá nóng, suýt chút nữa không có che đậy, bộ ngực mềm mại áp sát vào l*иg ngực người đàn ông, thân thể trắng nõn không tì vết, nhưng lại ít nhiều có vết dâu tây bắt mắt, đàn ông sáng sớm vốn sẽ dễ dàng chào cờ, ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể cô, Lục Thịnh chịu không nổi, anh đói tám năm cũng không phải tám ngày, chỉ ăn hai bữa sao có thể no được.

Bọn họ còn phải ghi hình cho chương trình tạp kỹ nên không thể tiếp tục nằm trên giường, huống hồ Loan Yên không chịu nổi thể lực của anh.

Lục Thịnh vuốt vuốt vành tai của cô, nói: "Không còn sớm nữa, ngoan ngoãn dậy đi."

Nếu đổi lại là Lê Dật Phi hay những người khác, Lục Thịnh sớm đã vén chăn lên và đạp cho một cước, nhưng đối với Loan Yên, anh sẽ nhẹ nhàng dỗ cô thức dậy.

Cô ngủ rất say, tối hôm qua làm cô mệt muốn chết, Lục Thịnh không nỡ đánh thức cô dậy, nhưng chương trình bắt đầu ghi hình lúc tám giờ, cô nhất định phải trở về phòng trước khi những người khác dậy, nếu như bị người khác nhìn thấy cô trong phòng của anh, Lục Thịnh là một người nghiệp dư không quan trọng, nhưng anh không thể không quan tâm đến thanh danh của Loan Yên.

Loan Yên rêи ɾỉ không chịu động đậy, cô ủi ủi trong ngực anh, lầm bầm: "Không muốn rời giường! Tỉnh dậy thì anh sẽ biến mất ...... lần nào cũng như vậy..."

Cô nghĩ mình đang nằm mơ sao?

Lục Thịnh vừa mềm lòng vừa đau lòng, anh vuốt ve gò má của Loan Yên, ánh mắt thâm trầm nhu hoà, thanh âm khàn khàn thì thầm bên tai cô: “Không phải mơ đâu, chú nai nhỏ, em mở mắt ra nhìn đi, anh là người đánh thức em dậy."

Loan Yên chậm rãi mở mắt ra, buồn ngủ mông lung nhìn anh, ký ức ngày hôm qua lại hiện về trong đầu, Lục Thịnh không phải là trong mơ, cuối cùng cô cũng tìm được anh.

Loan Yên ôm chặt lấy anh, dụi cái đầu nhỏ vào ngực anh, hai chân quấn quanh người anh, gọi tên anh bằng giọng điệu mê hoặc: “Lục Thịnh, Lục Thịnh........”

"Ân......" Lục Thịnh khẽ rên một tiếng, đại dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân vốn đang chào cờ lại bị cô cọ xát, hơn nữa cô còn ngọt ngào gọi tên anh, cây gậy càng thêm hưng phấn hơn, đầu nấm nhô ra, la hét áp đảo Loan Yên để cᏂị©Ꮒ cô thêm vài lần nữa, anh cắn miệng nhỏ của Loan Yên và nói: "Nữ minh tinh muốn bị cᏂị©Ꮒ cho đến khi không xuống được giường, phải không? Không cho phép cọ xát dươиɠ ѵậŧ!"

“Được a.......”

Nếu như có thể, Loan Yên thật đúng là không muốn xuống giường, nhưng hai người họ còn phải ghi hình cho chương trình, không thể tùy tâm sở dục trên giường làm việc.

Quần áo của Loan Yên tối hôm qua đã bị người đàn ông xé rách, cô lục lọi bên người Lục Thịnh, phát hiện tất cả đều là vải rách, áo ngực cũng bị anh xé rách, Luc Thịnh chọn quần áo cho cô, là một trong số ít áo sơ mi của anh.

“Lục Thịnh, anh giúp em cài khuy áo đi.” Loan Yên khoác tay áo, làm nũng với anh, cô đã nghĩ đến cảnh này rất rất nhiều lần, tại lúc sáng sớm ánh nắng tươi sáng, bọn họ thân mật như thế nào, cưng chiều nhau như thế nào.

Lục Thịnh cúi đầu giúp cô cài cúc áo, trước ngực cô xuân quang tươi tốt, núʍ ѵú mềm mại khıêυ khí©h muốn được xoa nắn, vạt áo vừa chạm đến đùi, mặc áo sơ mi của anh vào khiến cô càng thêm quyến rũ, Lục Thịnh thực sự có ý đồ xấu của mình, anh muốn nhìn thấy Loan Yên mặc chiếc áo sơ mi của mình, tác động mà anh nhận được thực sự đủ để gϊếŧ chết anh.

Vừa tìm được phúc lợi cho mình, Lục Thịnh cũng tìm cho mình không ít sai lầm, sau khi cài cúc áo xong, trán anh đã rịn mồ hôi, kiên nhẫn nói: "Xong rồi."

Anh rõ ràng rất không muốn để cô quay về, nhưng Loan Yên lại không ngừng chọc thủng tâm tư này của anh, cô bước hai bước chạy ba bước, chậm rãi nói: "Vậy... em về phòng đây."

Cô đi tới cửa phòng, vừa đặt tay lên nắm cửa liền bị một bàn tay to lớn nắm lấy, kéo về phía sau, ngã vào trong lòng Lục Thịnh, đôi môi đỏ mọng bị anh ngậm chặt, môi lưỡi ướŧ áŧ ngậm mυ"ŧ lấy cô, thật nhẹ nhàng mà cũng thật mãnh liệt.

“Ở lại thêm một phút nữa.” Lục Thịnh lẩm bẩm câu này, anh đến cùng là không kìm được.

Cô liền nói anh không nỡ ~

Loan Yên mỉm cười, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, đem nụ hôn trở nên càng sâu, càng kéo dài, một sợi dây kéo mãi không đứt, một nút thắt không thể tháo gỡ.

Vậy thì quấn quýt si mê thêm một phút nữa.

...