Chương 20.2: Nữ minh tinh không muốn xuống giường (2)

Trở về phòng của mình, điều đầu tiên Loan Yên làm là lấy điện thoại di động ra, gửi cho Loan Nhiên một cái hồng bao thật to trên WeChat.

Loan Nhiên công việc bận rộn thức cả đêm đánh ra một dấu chấm hỏi: [ ? ]

Hạnh phúc của Loan Yên rất khó để diễn tả bằng hai ba từ, cô gửi một tin nhắn thoại cho Loan Nhiên, giọng điệu cao hứng bừng bừng: "Nhiên Nhiên, tất cả quyết định em đưa ra đều sáng suốt! Không có ai sáng suốt bằng em! Chị rất cảm ơn em, em chính là thần, về sau chị sẽ lắng nghe tất cả những gì em nói! Chị cũng sẽ không tiếp tục nghi ngờ em nữa!"

Loan Nhiên: "......."

Chị cô khả năng lại đang mơ hồ sáng tác bài hát mới, quên đi, cô quen rồi.

Ngoại trừ cái này ra, Loan Yên còn có một chuyện quan trọng khác muốn nói.

Trước khi đến đây, Loan Yên không nghĩ tới cô có thể gặp lại Lục Thịnh, vì vậy cô đã đồng ý với tổ tiết mục cùng Cố Cảnh Minh phối hợp để quảng bá ngay từ đầu, nếu cô biết Lục Thịnh sẽ đến, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý. Thậm chí bây giờ Loan Yên cũng không dám nghĩ tới việc cô đã viết một bức thư cho Cố Cảnh Minh, còn có một bức ảnh cô "hẹn hò" với Cố Cảnh Minh.

Loan Yên gọi điện cho Hà tỷ, yêu cầu người đại diện của cô một lần nữa trao đổi lại với tổ tiết mục, cô sẵn sàng phối hợp quảng bá, nhưng cô không muốn cột vào cùng một chỗ với Cố Cảnh Minh, dù là phải bồi thường bao nhiêu tiền cũng được, cô muốn tự mình lựa chọn nam khách mời.

Bất kể trước ống kính hay sau ống kính, Loan Yên đều chỉ muốn chọn Lục Thịnh, cô thích anh, liền muốn dành cho anh sự chân thành lớn nhất.

Sau cuộc điện thoại, Loan Yên chuẩn bị rửa mặt trang điểm, chương trình tạp kỹ này được coi là một chương trình thực tế, tổ tiết mục không cho phép mang theo trợ lý cùng thợ trang điểm, cô trang điểm tự nhiên là hết sức đơn giản.

Loan Yên lục tung rương hành lý nhưng không tìm thấy chiếc váy nào hợp ý cô, quần áo riêng của cô đều là hàng hiệu, cô quan tâm đến sự thoải mái, chỉ cần mình mặc dễ chịu, mình cảm thấy đẹp mắt là đủ rồi, mà quần áo cô đem đến chương trình tạp kỹ đều là quần áo bình thường, càng sẽ không mang loại quần áo "sεメy" chứ đừng nói đến đồ lót gợi cảm.

Sau khi tìm kiếm nửa ngày, Loan Yên lấy ra một chiếc áo phông trắng, Lục Thịnh không quá chú ý đến việc ăn mặc, anh ăn mặc theo phong cách bình thường và đơn giản, ngoại hình hiện tại quả là được trời ưu ái, tất cả những gì anh mặc đều là một, cô đoán Lục Thịnh vẫn sẽ mặc đồ đen.

Phối với chiếc quần đùi ôm sát, lộ ra đôi chân thon dài, cô chỉ trang điểm vô cùng đơn giản, mái tóc xoăn được vén sang một bên, xinh đẹp gợi cảm lại động lòng người.

Đúng tám giờ, Loan Yên đi xuống lầu, những vị khách mời khác đang ngồi ở bàn ăn dưới lầu, Đường Nguyễn là đầu bếp bánh ngọt, cô ấy biết làm cơm, bữa sáng chủ yếu do cô ấy phụ trách, phòng bếp mở ra, trong phòng bếp ngoại trừ cô ấy còn có Lục Thịnh và một người đàn ông mà cô không quen biết, hẳn là vị khách mời thứ bảy bị trễ chuyến bay.

Tổ tiết mục có con mắt tìm kiếm ứng viên rất tốt, đã chọn gần như đủ các kiểu đàn ông, dáng dấp của anh ta không xuất sắc như ba người kia, nhưng quần áo ổn, phong thái nam tính ấm áp, nụ cười rất đứng đắn.

"Xin chào, tôi là Dư Vọng, Dư trong năm tháng còn lại, Vọng trong hy vọng." Mắt Dư Vọng nhìn thấy Loan Yên liền sáng lên, đó là tình thú của một đàn ông đối với phụ nữ, cô xinh đẹp hơn so với trên TV, nhất định là bắt mắt nhất trong tất cả các khách mời nữ, cũng là người anh ta cảm thấy hứng thú nhất.

Mỗi người đến với chương trình này với những mục đích khác nhau, Dư Vọng thích sưu tập tem các loại nghề nghiệp khác nhau của nữ nhân, tiện thể muốn phát triển trong ngành giải trí.

"Tôi là Loan Yên."

Loan Yên bắt tay với anh ta, rõ ràng cảm giác được anh ta đang sờ tay cô, cô đã gặp quá nhiều người đàn ông có dã tâm với mình như Dư Vọng, lập tức nhận ra dụng ý của anh ta nên cô liền nhanh chóng rút tay về, trên mặt không có quá nhiều biểu hiện chán ghét, cô bước nhanh đến bên cạnh Lục Thịnh.

Loan Yên cảm thấy bớt chán ghét khi ngửi thấy mùi hương trên cơ thể Lục Thịnh, cô cũng có tiêu chuẩn kép, Lục Thịnh có thể sờ cô bất cứ chỗ nào, nhưng bị người đàn ông khác chạm thử đều không được.

Loan Yên chỉ muốn ở bên cạnh Lục Thịnh, cô kéo ống tay áo của Lục Thịnh và nói: "Lục Thịnh, em có thể giúp gì cho anh không?"

Dư Vọng nóng lòng muốn bày tỏ, cũng muốn tiếp xúc nhiều hơn với Loan Yên nên cướp lời: “Việc còn lại cứ giao cho tôi.”

Đúng theo ý muốn của Lục Thịnh, anh không có thời gian rảnh rỗi để nấu ăn cho nhiều người như vậy, cầm đĩa mình đã làm lên, nhìn Dư Vọng nói: "Vất vả rồi."

Anh cũng thuận tay đẩy Loan Yên ra khỏi phòng bếp, kéo ghế trên bàn ăn cho cô ngồi, cô ngồi đâu anh cũng ngồi đó, đĩa thức ăn trong tay anh tự nhiên đặt trước mặt cô, cùng với bộ đồ ăn.

Những người khác hoặc ít hoặc nhiều có thể nhìn ra mối quan hệ không giống bình thường của hai người bọn họ, hoặc là nói cách Lục Thịnh đối xử đặc biệt với Loan Yên, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bọn họ đang mặc đồ đôi, cùng một nhãn hiệu, một đen một trắng.

"Tôi chỉ làm một phần này thôi." Lục Thịnh nói.

Ngụ ý là chỉ làm cho một mình cô ăn.

Loan Yên hiểu ra, cô cắn môi khẽ cười, thời gian trôi qua đã tám năm, cô lại một lần nữa được ăn đồ ăn do Lục Thịnh nấu, anh tựa hồ vẫn như trước, hầu như không thay đổi, ngay cả khẩu vị nấu ăn cũng vậy.