Chương 2.2: Ai nhìn cặρ √υ' này đều muốn bóp và chơi. (2)

Lục Thịnh cúi xuống tương xứng với chiều cao của cô, bàn tay to của anh bưng cái ót của cô, đặt môi mình ở trên môi cô, nhẹ nhàng mυ"ŧ vào cánh môi, Loan Yên hé miệng dụ anh đi vào, đầu lưỡi mềm mại chạm vào môi mỏng của Lục Thịnh, thấm ướt xúc cảm, giống như tia lửa đốt lên ngọn lửa thảo nguyên, đẩy du͙© vọиɠ của Lục Thịnh lêи đỉиɦ điểm, chiếc lưỡi to lớn thô bạo quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô từng chút từng chút một như bão tố đánh tới, liều mạng cướp đoạt, xâm chiếm.

"Ngô a..."

Lục Thịnh nghĩ đi từng bước một, nhưng cô không nên dụ dỗ anh, cho dù là hành động vô tình của cô, cô làm sao có thể hiểu được sức hút của cô đối với anh? Anh không tự chủ được sức lực của mình, tham lam ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Luân Hồi, quấn lấy chiếc lưỡi non nớt của anh mà siết chặt từng chút một, giống như một cơn bão ập đến, liều mạng cướp đoạt, chiếm cứ.

Loan Yên không lùi lại, cô không cảm thấy khó chịu với sự thô lỗ của anh, cô đáp lại nụ hôn anh, phối hợp với anh không ngừng hôn sâu hơn, lưỡi cô cũng quấn lấy anh, lưỡi cô cùng nhảy múa với lưỡi anh, bị cô trêu chọc ngược lại khiến Lục Thịnh càng thêm táo bạo, càng muốn xé xác cô đem nuốt vào bụng.

Đôi tay nhỏ bé của cô ôm lấy cơ thể cường tráng của Lục Thịnh, ngón tay chạy quanh bả vai anh, vuốt ve cơ bắp của anh, khao khát cùng anh trao đổi nước bọt, cô khao khát được hoà làm một với anh, bị anh chiếm lĩnh, bị anh làm tới không thể nói được.

Loan Yên có quá nhiều tiếc nuối với anh, thật vất vả cô cũng tìm được anh, vừa chạm vào liền có ngọn lửa thiêu đốt trái tim cô, cô dính chặt trên người anh, ngọt ngào gọi tên anh, nói: "Lục Thịnh... Ân ... Lục Thịnh... "

Âm cuối giống như một cái móc nhỏ, trái tim Lục Thịnh tan chảy, anh đẩy Loan Yên vào tường, thân thể đè lên, dùng bàn tay to đỡ lấy cái đầu nhỏ của cô, tay còn lại nắm lấy cái cằm nhỏ của cô, buộc cô phải há miệng nuốt lấy nước bọt của anh, hàm răng cắn chặt đôi môi anh đào của cô, hung ác đến mức suýt chút nữa ăn cô vào bụng mình từng miếng một.

Rõ ràng là một nụ hôn đá lưỡi thô bạo như vậy, nhưng lòng bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, giống như đang an ủi một bảo vật quý giá và nâng niu nó như một đứa bé.

Nước mắt đọng lại trong mắt Loan Yên, đôi mắt mù sương của cô nhìn anh chằm chằm, đọc được cảm xúc trong mắt anh, cô không muốn bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào của anh, thân thể mềm nhũn dưới nụ hôn của anh, Lục Thịnh dùng sức chống đỡ cô, đôi chân xinh đẹp của Loan Yên vòng quanh thắt lưng cường tráng của anh, hai người rất gần, không có kẽ hở, liền có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lẫn nhau cùng nhịp tim hỗn độn.

Càng ngày càng mất kiểm soát, bàn tay to của Lục Thịnh nắm lấy cặρ √υ" non nớt trên ngực người phụ nữ, Loan Yên ưỡn ngực lên, đem hai cặρ √υ" cho anh chơi đùa, môi lưỡi cuối cùng cũng rời khỏi cái miệng nhỏ, đầu lưỡi liếʍ láp cái cổ trắng ngọc, khuôn mặt tuấn tú cọ xát trên người cô, trầm giọng nói: "Ngực đều lớn như vậy..."

Anh kéo khóa phía sau lưng, Loan Yên đắc ý phối hợp, chiếc váy buông thõng treo trên người cô, như muốn rơi lại không muốn rơi, thân hình tuyệt mỹ bị lộ ra, bộ ngực trắng nõn mềm mại lộ ra, áo lọt không thể che đậy hai cặρ √υ" đầy đặn, dây áσ ɭóŧ mỏng manh không đỡ nổi bộ ngực nặng trĩu, mềm mại như muốn chảy ra sữa, cực kỳ sung mãn, vẫn còn có tính đàn hồi, hình dạng thẳng tắp mượt mà.

Không có gì lạ khi cô được đánh giá là sao nữ có thân hình đẹp nhất, ai nhìn thấy cặρ √υ" này cũng muốn véo và chơi, nóng lòng muốn đυ. cô!

Loan Yên ngực lớn eo thon, tứ chi mảnh khảnh, tấm lưng gầy nhưng không làm lộ ra khung xương, cũng sẽ không gầy đến mức da bọc xương, thân thể mềm mại mỗi một tấc đều lớn lên rất tốt, xương thịt cân xứng, da trắng tinh tế, cặρ √υ" sữa kiêu ngạo hận không thể chết chìm được.

"Ưm a ... Ah ... Lục Thịnh ... Ô ... A Thịnh ..." Loan Yên nhịn không được không khỏi rêи ɾỉ.

Lục Thịnh xé đứt dây áσ ɭóŧ tội nghiệp, móng vuốt tiếp tục xoa nắn một bên vυ" non mềm, bàn tay rộng rãi nhiều nhất cũng chỉ nắm giữ được một nửa bộ ngực của cô, bộ ngực trắng nõn trốn thoát khỏi kẽ tay, anh ngẫu nhiên giày vò nó, núʍ ѵú nhỏ lăn lộn trong lòng bàn tay anh, núʍ ѵú mềm mại từ từ cứng lại, kɧoáı ©ảʍ từ lòng bàn tay nóng bỏng truyền đến khắp cơ thể Loan Yên, tê dại như có dòng điện xẹt qua.

"Mẹ nó! Xúc cảm thật tốt, tiểu tao hoá thật xứng với cặρ √υ" lớn này." Lục Thịnh nhíu nhíu mày, xúc cảm tốt đến mức phải để anh mắng câu thô tục.

"Ô ...... A ô ...... Đừng chỉ vò vυ" người ta ...... A ...... Ân ...... Núʍ ѵú Yên Yên cũng muốn...... Muốn Lục Thịnh dùng miệng hút sữa......"

Loan Yên không có gì không thả ra, cô nằm mơ cũng muốn ngủ với Lục Thịnh, đó là nội dung duy nhất trong giấc mộng của cô, gạt hết xấu hổ sang một bên, cô vặn vẹo thân thể mỏng manh trong vòng tay anh, gợi cảm và quyến rũ.

————————