Chương 22.2: Họ chưa xác nhận mối quan hệ (2)

Bữa tối vẫn là Đường Nguyễn phụ trách, Dư Vọng chủ động đề nghị giúp cô ấy, Loan Yên không không có nhiều hảo cảm với cử chỉ bắt tay của Dư Vọng cho lắm, nhưng biểu hiện của anh ta trước ống kính hẳn là sẽ có rất nhiều người thích.

Mùa xuân nhiệt độ còn chưa tăng, Loan Yên mặc một cái quần đùi, buổi tối hai chân sẽ có chút lạnh, cho nên cô cuộn mình ở trên sô pha sưởi ấm.

Lục Thịnh bưng một đĩa trái cây đi tới, trong tay ôm chăn, đắp lên đùi Loan Yên nói: “Ăn hoa quả trước đi.”

Loan Yên quấn chặt mình trong chăn, ăn thanh long trên đĩa trái cây trên tay, cơ thể cô vẫn còn chưa có ấm áp nhưng trái tim cô đang bùng cháy, Lục Thịnh của cô chỉ là một người có dáng dấp lưu manh vô lại, nhưng thật ra anh là người chu đáo nhất trên thế giới.

Lê Dật Phi bị bọn họ ngược cẩu trong siêu thị, không chịu được nữa, anh ta nói: "A Thịnh, sao cậu không cho tôi một đĩa?"

"Đường Nguyễn mua chanh, nếu cậu thấy chua thì có thể ăn."

Lê Dật Phi quả thực chua, anh nhìn Đường Nguyễn và Dư Vọng vừa cười vừa nói chuyện, còn mình thì bị Đường Nguyễn đuổi ra khỏi bếp, cảm giác chênh lệch như vậy, lại nhìn phòng khách còn có bọn họ ngược cẩu, thế nào? Anh có thể không chua sao?

Dư Vọng từ trong bếp bưng hai đĩa hoa quả, đặt lên bàn trà, nhiệt tình giải vây nói: "Tôi cắt thêm một ít, mọi người ăn đi."

Kiểu xử lý đàng hoàng này tất nhiên là do Dư Vọng gánh chịu, ai bảo anh ta là "quý ông ấm áp", mà Lục Thịnh, chỉ là một người ngược cẩu có tâm có thành kiến, hai chữ quân tử chẳng liên quan gì đến Lục Thịnh.

Sau bữa tối có tiết mục viết thư, viết xong ở phòng riêng sẽ chuyển vào hòm thư, sau đó xuống lầu mở thư.

Xét cho cùng, đây là một chương trình tạp kỹ về tình yêu, viết thư cho ai có nghĩa là đang quan tâm đến ai đó, ngay cả "thư tình bạn" cũng có yếu tố tình cảm.

Loan Yên không còn lựa chọn nào khác, cô phải viết bức thư đầu tiên cho Cố Cảnh Minh.

Hàn Tâm là người thoải mái nhất, mục tiêu của cô ta là Cố Cảnh Minh, ngày nào cũng tán gẫu cùng anh ta, Cố Cảnh Minh cũng đã nói chuyện với cô ta, cô ta tự tin rằng mình sẽ chiến thắng được thiên tài dương cầm được đồn đại là nghệ sĩ dương cầm không gần nữ sắc.

Đường Nguyễn thậm chí còn khó khăn hơn Loan Yên, cô ấy tham gia chương trình tạp kỹ để kiếm tiền và mở một cửa hàng đồ ngọt, không nghĩ đến chuyện yêu đương, điều duy nhất cô ấy thích nhất là Lê Dật Phi, nhưng cũng không có khả năng viết thư cho Lê Dật Phi, viết cho đồng giới thì sợ hiểu lầm, trong số những người đàn ông còn lại, ngoại trừ Lục Thịnh, tùy chọn một cái viết rồi viết, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng viết cho Cố Cảnh Minh.

Quy tắc yêu cầu phải có bảy người ngồi trong phòng khách khi mở phong thư, mọi người trực tiếp đọc thư, quan sát biểu lộ của đối phương, ai viết cho ai, ai chưa nhận được, đưa ra phản ứng chính là hiệu quả tổ tiết mục mong muốn.

Khi Lê Dật Phi nhận được thư, anh ta quay lại không được tự nhiên nhìn Lục Thịnh, ánh mắt phức tạp, sau đó đưa ba lá thư màu lam cho Loan Yên, nói: "Của cô."

Còn có một lá thư là Đường Nguyễn, sắc mặt Hàn Tâm lập tức liền không tốt lắm.

Loan Yên nhận ra chữ viết của Lục Thịnh, hai lá thư còn lại đều không có gì ngạc nhiên, cô chỉ cầm chặt lá thư của Lục Thịnh.

Theo quy tắc, phụ nữ mở thư trước, Loan Yên mở thư của Lục Thịnh trước, anh không viết dài dòng mà chỉ vẽ một bức tranh về cô, trong bức tranh, cô mặc bộ quần áo ngày nay, tay cầm quả dừa cười rất vui vẻ, góc trên bên phải còn viết một câu: Ngày mai làm bánh dừa.

Cô nhớ kỹ, Lục Thịnh trước kia sẽ không vẽ người, nhưng anh đã vẽ cô.

Sau khi đọc bức thư của Lục Thịnh, Loan Yên không có tâm trạng hủy đi người khác, hiện tại Loan Yên rất hối hận, bức tranh này nói rõ với cô rằng cô đã đánh giá thấp tình yêu của Lục Thịnh dành cho mình, Lục Thịnh quan tâm đến cô nhiều hơn so với tưởng tượng của cô.

Cô không nên tùy tiện đồng ý với tổ tiết mục, hoặc là cô gửi tin nhắn hẳn lại kỹ càng hơn một chút, sớm nói trước với Lục Thịnh chuyện bức thư.

Nhưng nghĩ khác đi, nếu Lục Thịnh không đưa thư cho cô, mà lại nói với cô rằng anh sẽ viết thư cho những người phụ nữ khác, cô sẽ khổ sở biết bao nhiêu?

Đây cũng không phải là chuyện có thể tránh khỏi nếu nói cho Lục Thịnh sớm, mặc kệ lý do của cô là gì, cho dù cô có nói trước, việc Lục Thịnh không nhận được thư của cô cũng là sự thật, bọn họ đã xa nhau tám năm cũng là sự thật, không biết lý do cô đưa ra có phải là thật lòng hay không, là bởi vì anh quá quan tâm cô.

Cô nợ anh lá thư này.

Loan Yên không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Lục Thịnh, cô lơ đãng mở những phong thư khác ra, không đọc một chữ nào, hy vọng nhanh đến mười một giờ, cô sẽ giải thích cho Lục Thịnh biết và trực tiếp bày tỏ tâm ý của mình.

Thấy các cô đã mở thư xong, Lê Dật Phi đưa ba bức thư màu hồng còn lại cho Cố Cảnh Minh, nói: "Đều là của anh."

Trong nháy mắt, Lục Thịnh hiểu tại sao Loan Yên không nhìn anh, cô không viết thư cho anh, cô viết cho Cố Cảnh Minh.

Giống như là đang rơi xuống mặt đất cực nhanh, rơi xuống hầm băng ngay lập tức.

Lục Thịnh không nói được lời nào, anh đột nhiên rất muốn biết, những gì cô định nói vào đêm nay có liên quan đến chuyện này không?

Trong mắt Loan Yên, giữa bọn họ tính là gì? Tám năm kia tính là gì? Anh có phải là ... Có lẽ còn không bằng một con diều.