Chương 23.1: Em không nghĩ sẽ gặp lại anh (1)

Lúc này, trong biệt thự hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Loan Yên vang vọng trong hành lang tối om.

Giữa phòng cô và phòng Lục Thịnh là phòng của Đường Nguyễn, cô lặng lẽ đi đến cửa phòng Lục Thịnh, tay nhỏ vỗ nhẹ vào cửa phòng anh, âm thanh rất nhỏ, cô sợ đánh thức người khác nên không dùng quá sức, cho dù trong lòng gấp như kiến

bò trên chảo nóng.

Gõ cửa hai phút, Lục Thịnh không mở cửa, gọi điện thoại cũng không trả lời, Loan Yên hoàn toàn luống cuống, cô sợ Lục Thịnh sẽ tức giận không để ý tới cô, càng sợ anh lại biến mất, cô sẽ lại không tìm thấy anh, lạc anh giữa dòng người bao la, lúc đó cô phải làm sao?

"Lục Thịnh..."

Loan Yên ở trước cửa nhẹ nhàng gọi tên Lục Thịnh, tay cô vỗ vào cánh cửa cô đến đỏ lên, cánh cửa đột nhiên bị Lục Thịnh từ bên trong mở ra, tóc anh nhỏ giọt nước, là bởi vì đang tắm, anh không có nghe thấy.

Lục Thịnh mắt sắc thâm trầm đứng ở cửa, Loan Yên nhìn thấy anh cuối cùng cũng định thần lại, cô vội vàng nhào vào lòng anh, lập tức dùng đôi tay nhỏ bé vòng qua cổ anh, ôm anh chặt hết mức có thể, xin lỗi nói: "Thật xin lỗi... Lục Thịnh, thật xin lỗi, em không viết thư cho anh là có lý do, anh có thể nghe em giải thích một chút không?"

Khoảnh khắc Loan Yên ôm lấy mình, cảm giác thất vọng của Lục Thịnh đối với bức thư đó liền biến mất, tựa như cái gì cũng không quan trọng, anh đến đây là vì cô, quyền quyết định ở trong tay cô, cô muốn thế nào liền như thế đó, chỉ cần cô còn nguyện ý ở trong vòng tay anh, còn đuổi theo thuộc về anh.

Anh không cần gì nhiều, chỉ cần Loan Yên, chỉ thế thôi.

Lục Thịnh ôm cô đi vào phòng, anh khóa cửa phòng lại, Loan Yên cũng an tâm hơn một chút, ít nhất anh vẫn sẵn lòng ôm cô, chịu nghe cô giải thích, anh không đuổi cô đi hoặc đóng cửa phòng lại để cô ở ngoài, chứng tỏ trong lòng anh vẫn có cô.

Loan Yên được đặt ở trên giường, Lục Thịnh muốn đứng lên lau khô tóc, nhưng tay lại bị Loan Yên níu chặt, cô nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe đáng thương, Lục Thịnh không tàn nhẫn rút tay ra, anh ngồi xổm xuống, một sợi tóc ướt rũ xuống trán che đi góc cạnh rõ ràng, anh nhìn cô chăm chú, lắng nghe cô giải thích.

"Nói đi."

Chỉ cần cô lên tiếng, cán cân trong lòng anh sẽ nghiêng ngả không chút do dự.

Loan Yên giải thích từ đầu chí cuối một cách rõ ràng: "Trước khi đến đây em đã ký hợp đồng, tổ tiết mục đã yêu cầu em cùng Cố Cảnh Minh phối hợp với bọn họ để chương trình đạt hiệu quả. Em không biết anh sẽ xuất hiện, vì vậy em đã ký nó. Hôm nay em cùng tổ tiết mục đã sửa lại hợp đồng, nhưng bọn vẫn phải viết thư cho nhau trong tập đầu tiên, về sau ghi hình không có yêu cầu bắt buộc nữa, em không muốn viết bức thư đó cho Cố Cảnh Minh, em cùng Cố Cảnh Minh không có chút quen biết nào."

Cô nhìn chằm chằm vào mắt Lục Thịnh, nhìn thấy khuôn mặt mình xuất hiện trong con ngươi đen láy của anh, cô cúi đầu xuống, áp trán anh cam kết: “Sau này, mỗi một lá thư của Yên Yên đều chỉ viết cho một mình Lục Thịnh.”

“Chỉ viết cho anh?” Lục Thịnh lặp lại.

Loan Yên khẽ gật gật đầu.