Chương 23.2: Em không nghĩ sẽ gặp lại anh (2) (hơi H)

Trong mắt cô, Lục Thịnh có được thứ mình muốn nhất, chưa bao giờ anh ổn định như bây giờ, con diều phiêu bạt bên ngoài cuối cùng cũng trở về trong lòng bàn tay cô, tám năm đó tính là gì, anh đã có đáp án.

Lục Thịnh chậm rãi áp đảo thân thể mềm mại của cô, tóc xanh trải đầy giường, tất cả những lời nói còn dang dở đều bị anh nuốt hết vào giữa răng môi, anh ngậm lấy cánh môi của người phụ nữ, dùng sức mυ"ŧ hôn, không cho cô thêm bất kỳ cơ hội nào để thích ứng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc luồn vào bên trong miệng cô, thu hết mật dịch trong miệng cô, hôn thẳng vào yết hầu của cô, hô hấp bị cướp đoạt.

Ái dục mãnh liệt nhất chính là ở nụ hôn này, hôn cho đến khi Loan Yên không thở nổi, nức nở hôn trả lại anh, nước bọt dính trên môi cô, kéo thành sợi chỉ bạc da^ʍ mỹ, lại bị Lục Thịnh hút sạch, càng hôn càng hung ác.

"Ưm ... ưm ..."

Cái gì cũng nói không nên lời, Loan Yên cũng không cần nói thêm nữa, cô cởϊ áσ choàng tắm của anh, đưa tay vuốt ve thân thể anh, gò má nhỏ ửng hồng, tươi như hoa hồng, không hề phản kháng sự cắn xé hung bạo của anh, trấn an xao động của anh, nghênh đón tác thủ của anh, cạn kiệt ôn nhu.

Miệng nhỏ đáng thương bị hôn sưng lên, Lục Thịnh muốn cắn mở mạch máu của cô, nếm xem máu của cô có ngọt như vậy không, anh muốn cô trở thành một phần thân thể của mình, nhưng anh vẫn không nỡ hủy hoại vẻ đẹp của cô.

Cuối cùng, anh thương tiếc mυ"ŧ mυ"ŧ cái miệng nhỏ nhắn, lòng bàn tay to vuốt ve đường cong cơ thể yêu kiều của cô, môi mỏng du tẩu đến bên tai cô, khẽ cắn vành tai nhỏ, Lục Thịnh nhỏ giọng nói: "Ngoại trừ Loan Yên, bức thư của Lục Thịnh sẽ không được trao cho bất kỳ ai, tất cả những gì anh có đều thuộc về em, em nói gì, anh đều tin...”

Trái tim nhỏ bé của Loan Yên lập tức rơi xuống đất, một khi có người che chở, tất cả ủy khuất đều dâng lên, Loan Yên giơ tay phải cho anh xem, ủy khuất nói: “Em còn tưởng rằng anh lại biến mất, tay đều đập đỏ lên......"

Lục Thịnh cầm tay cô, đầu lưỡi hôn lên từng ngón tay của cô, giống như một tín đồ sùng đạo nhất, mỗi một tấc trên cơ thể cô đều trân quý, thành tâm cầu nguyện, là vì thời gian có thể ngừng trôi, ở bên cô mỗi giây đều là một món quà từ Chúa.

Lòng bàn tay cô nóng lên, cô chạm vào đôi môi mỏng của Lục Thịnh, yếu ớt nói: “Lục Thịnh, em không muốn lại không tìm thấy anh.....”

“Được.” Lục Thịnh nhẹ giọng nói.

Vẻn vẹn một từ "được" cũng đã cho cô cả ngàn vạn câu hứa hẹn, anh sẽ không bao giờ rời xa cô nữa và không để cô không tìm thấy anh nữa.

Vào giờ phút này, bọn họ đều hoàn toàn chắc chắn, họ yêu nhau sâu đậm.

Du͙© vọиɠ cuồng nhiệt ập đến, chiếm hữu đối phương là du͙© vọиɠ duy nhất lúc này, thân tâm đạt đến mức độ cao độ nhất trí, tứ chi quấn quít, không chết không thôi.

Từng cúc áo lần lượt cởi ra, Loan Yên đang mặc chiếc áo sơ mi mà Lục Thịnh đưa cho cô vào buổi sáng, cô rời đi vào buổi sáng, quay lại vào buổi tối, anh tự tay cởi từng cúc một.

Cô không mặc gì dưới lớp áo sơ mi, làn da trắng như tuyết, xương quai xanh tinh tế, bộ ngực kiêu hãnh hiện ra trước mắt Lục Thịnh không chút che đậy, phía trên có một quả đỏ tươi, quầng vυ" bao quanh một vòng nhỏ, bàn tay to nảy trên bộ ngực ngọc bích của cô, núʍ ѵú nhỏ trở nên xinh xắn trong tay anh.

"Lục Thịnh ... ưm ... tay anh nóng quá..."

Cái miệng nhỏ thở phì phò của Loan Yên đang gọi tên anh, kiều nhuyễn như vậy, giống như một sợi dây vô hình, ghìm chặt nhịp tim của Lục Thịnh, hô hấp của anh rối tung, anh không thể phân biệt được em hay anh, anh chui đầu vào bầu vυ" to hung hăng gặm một cái, nói một cách thô bạo, "Lại bắt đầu phát tao rồi, âʍ ɦộ nhỏ muốn bị đại dươиɠ ѵậŧ đυ. phải không?"

Cho dù đó là một thỏa thuận ôn nhu kiên định, hay cách làʍ t̠ìиɦ hạ lưu thô tục như bây giờ, Loan Yên thích mọi khía cạnh của Lục Thịnh, có thể không có người nào khác trên thế giới này mà cô thích nhiều như vậy.

Cô hoàn toàn nghe theo trái tim của mình, cảm thấy cơ thể cường tráng bị du͙© vọиɠ thiêu đốt, thân thể mềm mại của cô vặn vẹo dưới thân Lục Thịnh, như có như không cọ sát vào dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của anh dưới áo choàng tắm.

"Ưm a ... ưm ... Muốn Lục Thịnh ... Yên Yên muốn Lục Thịnh đυ. ... A ... Lão công ..." Loan Yên liếʍ môi, phả hơi thở vào mặt anh.

Chiếc áo sơ mi trắng duy nhất của anh mặc trên người cô, mái tóc đen và đôi môi đỏ mọng của cô lướt qua mặt anh, tạo nên vô số gợn sóng, đó là sự cám dỗ tột cùng, không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được, người phụ nữ mình yêu mặc quần áo của mình có bao nhiêu quyến rũ, huống chi Lục Thịnh cho tới bây giờ không thể chống đỡ được Loan Yên.

"Tiểu tao hoá, đợi lát nữa không cho phép cầu xin!"

Lục Thịnh tách hai chân cô ra, bên trong áo của Loan Yên hoàn toàn là chân không, trước khi đến, cô định xin lỗi Lục Thịnh, nếu anh còn tức giận, cô sẽ làm cho đến khi anh hài lòng mới thôi, cô tỉ mỉ ăn mặc một phen, cơ thể được tắm rửa sạch sẽ, thơm ngào ngạt, hai chân thon dài xinh đẹp mở rộng, cặp mông thanh tú khẽ đung đưa, cô âm thầm câu dẫn Lục Thịnh đến chơi đùa, cô muốn anh đυ. cô, câu hồn đoạt phách.

Âʍ ɦộ nhỏ mập mạp màu hồng bịt chặt, môi âʍ ɦộ mập mạp không lấy tay sờ vào cũng không thể nhìn thấy lỗ nhỏ da^ʍ mỹ bên trong, nếu không phải đã đυ. qua, Lục Thịnh thầm nghĩ cái âʍ ɦộ nhỏ này ngoan biết bao, nhưng thực tế lại là một cái âʍ ɦộ điển hình.