Chương 27: Anh sẽ không để em không thấy anh lần nữa, đúng không?

Trong phòng bật đèn tường lờ mờ, hai người trên giường đang rúc vào nhau, Loan Yên tựa vào trong ngực Lục Thịnh, hai tay nhỏ bé đặt trên thân thể cường tráng của anh, du͙© vọиɠ nóng bỏng trong phòng vẫn chưa hề phai nhạt, hai người không đắp chăn, vẫn tư thái cũ.

“Mấy năm nay anh đều ở thủ đô sao?” Loan Yên nghe Lục Thịnh kể về tám năm của mình, hóa ra họ vẫn luôn ở cùng một thành phố, chỉ là vòng đời của họ quá xa nên chưa bao giờ gặp lại nhau.

Lục Thịnh choàng tay qua vai cô, ngón tay cái xoa xoa bờ vai tròn của cô, buông thõng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: “Ừm, lúc đó anh trực tiếp đến thủ đô, sau đó mở một tiệm xăm và đầu tư một chút, ở thủ đô đợi tám năm."

Trong suốt quá trình kể, anh đều nói nhẹ nhàng, sơ lược cuộc sống ngần ấy năm, nhưng Loan Yên biết anh chắc chắn đã phải chịu đựng rất nhiều, khi cô hạ quyết tâm ra mắt, mẹ cô đã lấy hết tiền của cô, để cô ra ngoài không một xu dính túi. Cô không thể nổi tiếng chỉ sau một đêm, với sự giúp đỡ của Loan Nhiên, cô cũng phải chịu đựng rất nhiều, huống chi Lục Thịnh từ nơi khác đến.

Nghĩ đến việc anh đã học tập, làm việc và có được như ngày hôm nay, Loan Yên đau lòng muốn chết.

Ít nhất cô vẫn còn Loan Nhiên, nhưng Lục Thịnh thì sao? Anh không có người thân.

Lục Thịnh không thể nhìn được biểu cảm sắp khóc trên mặt cô, anh sợ nhất là nước mắt của Loan Yên, vội vàng hôn lên nốt ruồi ở khóe mắt cô, cau mày nói: "Đều đã qua cả rồi, không được khóc nhè."

Loan Yên cong miệng nhỏ lên, cố nén nước mắt, ánh mắt rơi xuống mắt cá chân của anh, trên xương mắt cá chân của anh có một hình xăm con nai con, là hình xăm duy nhất trên người Lục Thịnh, cô nói: "Sao anh lại xăm cái này trên người?"

Câu hỏi của cô khiến Lục Thịnh khựng lại, anh ôm Loan Yên chặt hơn một chút, môi mỏng dán lên khóe mắt đỏ bừng của cô, con ngươi thâm thúy nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: “Đây là ..... thứ duy nhất em để lại cho anh .... Anh sợ anh sẽ làm mất nó, vì vậy anh muốn giữ nó mãi mãi bên mình, anh sẽ không quên nó.”

Loan Yên không cầm được nước mắt, ghé vào trong ngực anh khóc: “Những bức tranh anh tặng em, còn có chuông gió, em cũng cất giữ rất kỹ ..... Em đi tìm anh nhưng mãi em không tìm được, em không tìm thấy đám người Lão Tả, Khỉ Béo, em còn mơ thấy anh đã chết ... Lục Thịnh, một ngày em cũng không quên anh..."

Lục Thịnh không biết cô tìm anh, trái tim đều bị nước mắt của cô ngâm bủn rủn, vì sao anh lại thích một cô bé khóc nhè vậy?

Cũng không còn cách nào khác, ai bảo anh thích, đành phải lau nước mắt dỗ dành cô: “Đừng khóc, giấc mơ đều trái ngược với hiện thực, chết không dễ dàng như vậy đâu.”

Loan Yên cắn miệng nhỏ ủy ủy khuất khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô nhìn thôi đã thấy yêu, cô nhỏ giọng: “Lục Thịnh, anh sẽ không để em không thấy anh lần nữa, cho dù đã ghi hình xong, đúng không? "

“Ừ.” Lục Thịnh bưng lấy mặt nhỏ của cô, trịnh trọng nói: "Sẽ không đâu, sau này đi đâu cũng sẽ nói cho em, được không?”

Loan Yên nín khóc mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ, cô lập tức bị anh dỗ dành đến cười xán lạn, Lục Thịnh sờ sờ chiếc mũi nhỏ thẳng tắp của cô, trêu chọc: "Vừa khóc lại cười, không biết xấu hổ."

Cô mới không xấu hổ đâu, nhận được lời hứa của Lục Thịnh, Loan Yên rất vui vẻ, cô lật người nằm trên người anh, cô không có bộ đồ ngủ để mặc, thân thể mềm mại của cô trần trụi, trắng nõn, bộ ngực đầy đặn dính ở trên cơ ngực của anh, chê cơ bắp của anh quá cứng nên vặn vẹo điều chỉnh tư thế, không mảy may ý thức được mình có bao nhiêu chọc người, khiến Lục Thịnh gần như cương cứng trở lại.

“Lão Tả và Khỉ Béo dạo này vẫn ổn chứ?” Loan Yên điều chỉnh tư thế, nằm lên thân thể cường tráng của anh, hỏi thăm tình hình gần đây của bọn họ.

"Rất tốt, Lão Tả du lịch khắp thế giới, Khỉ Béo lấy vợ sinh con."

Sau khi anh tốt nghiệp, Lão Tả liền không quản nữa, tiệm xăm cho anh toàn quyền phụ trách, sau đó kiếm được càng nhiều tiền, đầu tư ngày càng nhiều, Lão Tả chỉ chịu cầm một xíu tiền hoa hồng, nhưng lợi nhuận trong cửa hàng lớn, số tiềna đó cũng đủ cho Lão Tả chi tiêu du lịch hàng năm, tận hưởng lạc thú trước mắt, Lão Tả đã gần bốn mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình, một mình du lịch khắp nơi, sống tự tại.

Mùi thơm trên cơ thể của cô xộc vào mũi Lục Thịnh, thân thể mềm nhũn, tiểu huynh đệ trong đũng quần lại có xu hướng ngóc đầu lên, Lục Thịnh muốn đυ. cô lần nữa nhưng lại không thể không bởi vì ngày mai có tiết mục ghi hình, đành nhịn xúc động lại nói: "Ở trên người lão tử ngoan ngoãn ngủ đi, còn muốn trêu chọc nữa không? Đêm nay em còn muốn ngủ không?"

Anh còn chưa dứt lời, vừa nói xong, hoa huyệt của Loan Yên bắt đầu có phản ứng, tựa hồ kɧoáı ©ảʍ thoải mái vừa rồi còn chưa có giảm bớt, đáng tiếc thời gian không cho phép.

Đôi mắt Loan Yên ướŧ áŧ nhìn anh, nhếch cái miệng nhỏ lên nói: "Em nào có trêu chọc anh, Lục Thịnh, làm sao anh chịu được nữ sắc dụ hoặc."

Anh không chịu được nữ sắc dụ hoặc? Anh không chịu nổi sự cám dỗ của cô! Vừa nhìn thấy cô, dươиɠ ѵậŧ sẽ không nghe theo sự khống chế của anh, là cô nắm quyền kiểm soát nó thô hay cứng, chỉ muốn trượt vào đυ. cái âʍ ɦộ trơn ướt chặt hẹp, Lục Thịnh không thể nghĩ được gì ngoài việc quan hệ tìиɧ ɖu͙© với cô, trên thực tế, từ một góc độ nào đó, xác thực không có tiền đồ.

Lục Thịnh bất đắc dĩ tìm một chiếc chăn mỏng quấn chặt lấy cô, nói: “Ngủ đi.”

Loan Yên nhanh như chớp lăn vào trong lòng anh, chọn cho mình một tư thế thoải mái, tay nhỏ vẫn đặt trên người anh, cô thích ôm anh, vuốt ve cơ bắp rắn chắc gợi cảm của anh, cảm thấy ở bên anh sẽ có cảm giác đặc biệt an toàn.

Anh nghĩ nếu không nhìn thấy da thịt trắng nõn nà của cô sẽ tốt hơn một chút, nhưng thực tế không thay đổi nhiều, Loan Yên vẫn núp trong ngực anh, ngực sữa của cô vẫn như cũ cọ xát vào cơ bắp của anh, hương thơm không thể tan đi, giống như xuân dược, khuôn mặt đang ngủ yên bình xinh đẹp và đáng yêu, không có gì không phá hủy sự tự chủ của anh.

Anh cho rằng xem cô trong video và thủ da^ʍ là điều xấu hổ nhất mà tiểu huynh đệ của anh từng làm, không ngờ còn có chuyện xấu hổ hơn thế.

Nhưng anh không thể không quan tâm mà đυ. cô được, Lục Thịnh thở dài: "Ngày mai đừng đến phòng anh."

Loan Yên đang nhắm mắt nghe vậy lập tức mở ra, căng thẳng nhìn anh, Lục Thịnh phát hiện lời anh nói có nghĩa khác, liền giải thích: “Anh đến phòng em, buổi sáng em không dậy được, em không cần phải dậy sớm trong phòng riêng của mình."

Anh có thói quen chạy bộ sáng sớm, mỗi ngày đều dậy sớm, anh có thể về phòng sớm, không cần đánh thức Loan Yên, để cô ngủ thoải mái.

"Còn tưởng anh không muốn Yên Yên nữa…” Loan Yên vẫn cảm thấy bất an, cô biết đó là do họ đã cách nhau quá lâu, chỉ có thể vun đắp mối quan hệ bền chặt giữa họ từng chút một thông qua bầu bạn.

Lục Thịnh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Loan Yên: "Nghĩ lung tung cái gì vậy? Lão tử không muốn sống cũng sẽ không không muốn em!"

Đây có phải là một lời thổ lộ không? Dữ dằn. Bất quá, đây dường như là phong cách của Lục Thịnh, nếu anh nồng tình mật ý nói anh yêu em thì sẽ rất kỳ quái, Lục Thịnh luôn là một người không thích nói nhảm, chỉ làm không nói, nếu anh nói thì nhất định sẽ làm được.

Loan Yên vui vẻ cười nói: "Em tin tưởng anh."

Lục Thịnh cũng biết, bọn họ cho nhau chưa đủ, cho nên cô sẽ khẩn trương, anh cũng sẽ thấp thỏm, bọn họ kiểu gì cũng lo được lo mất, chỉ có anh rộng lượng với cô mới có thể khiến những tiếc nuối năm xưa trở nên viên mãn.

Tắt đèn, trong phòng yên tĩnh tối om, ánh trăng trên bệ cửa sổ chiếu một chỗ, trong bóng tối, Lục Thịnh vuốt tóc Loan Yên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, không có du͙© vọиɠ, chỉ có yêu thương cùng thương tiếc, mυ"ŧ cắn nhẹ nhàng đến rung động lòng người, quá trình hôn sâu lần này giống như bù lại khoảng thời gian đã mất, lời yêu thương mà họ chưa nói ra.