Chương 28: Không tìm được cảm giác tồn tại.

Khi Loan Yên ghi hình, cô bị camera theo dõi khắp nơi, mỗi ngày khi cô mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là camera, thứ này có ưu có nhược, nó có thể cho người ta mang đến nơi có nhiệt độ và lưu lượng cao, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy mình là tù nhân bị giám sát.

Loan Yên đã làm nữ minh tinh nhiều năm như vậy, mặc dù cô không thích bị người trông giữ, nhưng việc đối mặt với máy quay là chuyện cơm bữa, cô đã quen với việc ngày nào cũng có máy quay đi theo, nhưng cái đồ chơi này, thực sự gây trở ngại cho cô!

Nó không chỉ ngăn cản cô thân mật với Lục Thịnh, cũng làm cho cô không thể tùy tiện mua một vài bộ "quần áo gợi cảm" tử tế theo ý muốn, chẳng hạn như nội y tình thú.

Nhưng biện pháp là do người nghĩ ra, cô không thể đi mua sắm hay mua hàng online sao? Vì vậy, tranh thủ mấy ngày trước khi lên núi, Loan Yên mua trên mạng một đống đồ "nội dùng", cùng lắm là cô trốn máy quay mở chuyển phát nhanh ra, nhất định sẽ không bị quay tới, chẳng lẽ tổ tiết mục lại quan tâm cô mua thứ gì.

Sau khi mua quần áo xong, Loan Yên buộc tóc đuôi ngựa, sảng khoái đi xuống lầu, hôm nay cô dậy rất sớm.

Mùi thơm của bữa sáng thoang thoảng trong phòng khách, mái tóc dài đến thắt lưng của Đường Nguyễn được búi lên, cô ấy mặc một chiếc váy dệt kim thắt eo, dáng vẻ dịu dàng đoan trang đứng bên cạnh bếp lò, mái tóc được búi gọn gàng, để lộ vầng trán đầy đặn, đôi môi hồng nhuận hơi nhếch lên, dung mạo thanh tú xinh đẹp.

Cô gái Loan Yên bị mỹ nhân cùng mùi thơm hấp dẫn, bước chân tự động đi vào phòng bếp, hiếu kì hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"

"Làm mứt việt quất để làm bánh gato."

Nghe Đường Nguyễn nói sẽ làm bánh gato, mắt Loan Yên toả sáng nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu tím trong nồi, cô thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là bánh ngọt, sự nghiệp đầu bếp bánh ngọt của Đường Nguyễn đã trực tiếp đâm trúng Loan Yên.

Loan Yên có chút xấu hổ, lễ phép dò hỏi: "Lúc làm xong, có thể cho tôi nếm thử một chút được không?"

Đường Nguyễn khá ngạc nhiên, Loan Yên mà cô ấy nghĩ khác với Loan Yên thực tế.

Loan Yên quả thực đẹp đến mức có tính công kích, cô quá xinh đẹp, không giống người thật, trong tiểu thuyết trên TV, vẻ ngoài của cô nên là một nữ phụ xấu xa không ai bì nổi, nhưng cô không phải, cô giống như em gái nhà bên vậy, nói chuyện làm việc đều rất hài hoà, so với Hàn Tâm, cô không có cảm giác xa cách, rất dễ gần.

Cô xinh đẹp đến mức nào, có bao nhiêu mềm mại đáng yêu.

"Có thể, muốn ăn gì thì ăn." Đường Nguyễn mở lò nướng, bên trong có bánh quy gấu mà cô đã nướng, cô nói: "Tôi còn nướng một ít bánh quy, cô... muốn ăn không?"

Hai mắt Loan Yên nào chỉ có tỏa sáng, bình thường đều có trợ lý cùng người đại diện theo dõi, đồ ngọt, đồ ăn vặt, loại thực phẩm rác đều bị trông giữ nghiêm ngặt, nào có người sẽ bảo cô tùy tiện ăn!

Cô gật đầu lia lịa nói: "Muốn! Cô thật lợi hại, có thể làm được nhiều như vậy."

Loan Yên khen ngợi không phải vì khách sáo, mà là từ tận đáy lòng, cô cảm thấy Đường Nguyễn rất lợi hại, vòng xã giao của Đường Nguyễn nhỏ, tương đối hướng nội, từ nhỏ đến lớn, hầu như không ai khen ngợi cô ấy như thế này, mặt có chút đỏ lên.

Lê Dật Phi ở sát vách Lục Thịnh, hai người đi xuống lầu cùng lúc, gặp nhau ở cầu thang.

Lục Thịnh đi xuống lầu, đến bên cạnh Loan Yên, hỏi: "Ăn gì vậy?"

“Bánh bích quy Nguyễn Nguyễn làm, ngon lắm!” Loan Yên lấy một cái bánh bích quy đút vào miệng Lục Thịnh.

Ban đầu Lê Dật Phi rất lo lắng cho Lục Thịnh, nhưng nhìn thấy cảnh này, anh ta đành nuốt lời lo lắng cho Lục Thịnh vào trong bụng, Lục Thịnh nào cần sự an ủi của anh ta, anh ta chỉ muốn mua một đôi mắt chưa từng thấy Lục Thịnh cùng Loan Yên dính lấy nhau.

Lục Thịnh không ăn nhiều đồ ngọt, chỉ nếm thử một miếng do chính Loan Yên đút.

Lê Dật Phi ngược lại rất muốn ăn bánh quy Nguyễn Nguyễn nhà anh ta làm, nhưng còn chưa đưa tay ra, Đường Nguyễn đã gói bánh lại đưa hết cho Loan Yên, nói: “Cầm đi, tối nay tôi làm bánh việt quất cho cô ăn."

Không phải cô đã lấy anh làm chuột bạch cho những chiếc bánh quy bị hỏng mà cô đã làm trước đây sao? Bây giờ đã làm xong, cũng không đến phiên anh ăn, trong lòng Lê Dật Phi khó chịu, nghiến răng nói với Loan Yên: “Ăn xong chưa?”

Loan Yên không hiểu lắm mối quan hệ cụ thể giữa họ, chỉ số IQ của cô là ngoại tuyến, cô chớp mắt, vẫn không thể đoán ra Lê Dật Phi muốn làm gì, cô thành thật nói: "Đã ăn xong."

Lục Thịnh buồn cười, con nai nhỏ nhà anh đôi khi ngớ ngẩn lại khá đáng yêu.

Lê Dật Phi bị chẹn họng, không nói nên lời.

Từng người một lục tục xuống lầu, mọi người tập trung ở lầu dưới, đến ngày ghi hình thứ ba, mọi người ít nhiều đã có chút quen thuộc, bầu không khí trên bàn ăn không còn ngượng ngùng như hai ngày trước, nhưng Cố Cảnh Minh vẫn kiệm lời như cũ.

Ăn sáng xong, Lục Thịnh lại vào bếp, Loan Yên ôm bánh bích quy tiến đến phía sau lưng Lục Thịnh, nhìn anh lưu loát mở quả dừa lấy nước cốt, trộn sữa vào nước cốt dừa, mùi thơm của sữa quyện với mùi thơm ngát của dừa, hương vị ngọt ngào và béo ngậy phảng phất trong không khí, chỉ ngửi thôi Loan Yên đã thèm thuồng, mắt nhìn chằm chằm vào "chiếc bánh dừa" chưa thành hình.

Lục Thịnh nhướng mày nói: "Đã ăn trong bát lại trông trong nồi."

Loan Yên biện giải cho mình nói: "Nào có, trong lòng trong mắt của Yên Yên đều là ... bánh dừa của bạn."

"Chỉ có bánh dừa?"

Loan Yên kỳ quái nói: "Còn có làm bánh dừa."

Lê Dật Phi cũng muốn xin một đôi tai chưa từng nghe hai người này nói chuyện, anh ta thật sự nghe không nổi nữa, nhưng có người không có lỗ tai, tỷ như Hàn Tâm.

Hàn Tâm rất nóng lòng được thể hiện trước ống kính, chương trình tạp kỹ chính là như vậy, nếu không có biên tập nội dung, hậu kỳ sẽ không có quá nhiều cảnh quay, trừ phi cô ta rất nổi tiếng, cô ta nhìn thấy Lục Thịnh xuống bếp, chủ động tới hỏi: "Lục Thịnh, anh đang làm đồ ăn ngon cho mọi người sao? Có cần tôi giúp anh không?"

"Không cần, làm cho Loan Yên."

Khi nói chuyện, Lục Thịnh vẫn dừng lại trên người Loan Yên, anh chưa bao giờ che giấu sự thiên vị của mình, Loan Yên mỉm cười giúp anh cầm đũa, hai người hợp tác có thừa, chỉ giao lưu ánh mắt, Loan Yên cũng biết Lục Thịnh muốn gì, cũng kịp thời đưa lên.

Hàn Tâm: "..."

Cô ta không hiểu tại sao hai người này có thể không chút kiêng kỵ kết đôi trong chương trình tạp kỹ này, như thể trên thế giới này chỉ còn có bọn họ.

Hàn Tâm tức giận bỏ đi, chủ yếu là vì cô ta không tìm thấy cảm giác tồn tại.

Ngay khi chiếc bánh dừa trắng sáp vừa ra khỏi nồi, Loan Yên đã vội vàng chụp một bức ảnh, đồng thời chụp lấy một nửa bàn tay của Lục Thịnh, dùng tài khoản chính thức của mình đăng Weibo, kèm theo dòng chữ: 【Tình yêu của tôi~】

Điện thoại trong túi Lục Thịnh rung lên, anh đặc biệt chú ý đến động thái mới, nhìn một chút rồi lại đút điện thoại vào túi, khóe miệng suýt nữa nhếch lên trời.

Nếu như không có camera, Lục Thịnh nhất định sẽ ôm Loan Yên rất ngoan ngoãn và nói nhiều, ôm cô vào lòng và đút bánh dừa cho cô.

Anh chưa bao giờ nghiện đồ ngọt, Loan Yên là "đồ ngọt" duy nhất anh thích trên đời này.

.............

"Yêu đương vật ngữ" giống như một sự kết hợp giữa chương trình tạp kỹ du lịch và chương trình tạp kỹ tình yêu, ngoài việc quan sát tình yêu của khách mời, khách mời còn có thể hẹn hò, vui chơi tại các danh lam thắng cảnh, điều này cũng thúc đẩy nền kinh tế du lịch của thành phố ngày càng phát triển.

Sau khi kết thúc buổi ghi hình ở Gia Trấn, cô sẽ đến thành phố tiếp theo để ghi hình cho đợt tiếp theo, điểm dừng chân tiếp theo là một hải đảo, đây là một trong những lý do chính khiến Loan Yên không muốn tham gia chương trình tạp kỹ, nhưng cuối cùng đã đồng ý tham gia chương trình tạp kỹ này.

Sau đó, tổ chương trình thông báo buổi hẹn hò ngày hôm nay của bảy người họ sẽ được quyết định bằng cách rút thăm.

Bảy người trong phòng khách nhìn nhau, tất cả lãng mạn hoặc là tùy mục chọn lựa, hoặc là viết thư cho đối tượng, chỉ có điều tổ tiết mục này không đi theo con đường thông thường, bốc thăm không phân biệt nam nữ, điều đó có nghĩa là có thể rút ra cùng giới tính, chắc chắn sẽ có một người lẻ loi một mình, rãnh điểm và bạo điểm đều có, có thể có hiệu ứng chương trình mong muốn.

Hàn Tâm cau mày hỏi tổ tiết mục: “Chúng tôi có thể không bốc thăm được không?”

Nhân viên công tác trả lời: "Theo quy tắc thì không được."

Bọn họ đều đã ký hợp đồng, chỉ có thể dựa theo quy tắc mà hành động, nếu không sẽ phải bồi thường vi phạm hợp đồng, cũng may chỉ có kỳ này mới có quy tắc chết tiệt như vậy, về sau bọn họ có thể tự mình lựa chọn đối tượng hẹn hò.

Người đầu tiên là Cố Cảnh Minh, Loan Yên ở phía sau anh ta.

Khi Loan Yên rút được thẻ cùng màu với Cố Cảnh Minh, Loan Yên ngây ngẩn cả người, cô làm sao cũng không nghĩ ra, sau khi nói chuyện với tổ chương trình, cô sẽ phải hẹn hò với Cố Cảnh Minh! Tổ tiết mục không phải cố ý sắp đặt đi? !

Loan Yên lập tức nhìn Lục Thịnh, vẻ mặt anh không thay đổi, bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt tựa hồ nói rằng, anh tin cô.

Loan Yên thở phào nhẹ nhõm, sau đêm qua, đối phương càng thêm kiên định, sẽ không vì một đoạn ghi hình nào đó trong chương trình mà phỏng đoán tâm ý của đối phương, càng không nghi ngờ tình cảm của đối phương, chính vì vậy cô mới dũng khí để nhìn vào mắt Lục Thịnh, cũng may, anh cũng ngầm hiểu như vậy.

Sắc mặt của Hàn Tâm là khó coi nhất, không thua gì lúc mở thư tối qua, nhưng giây sau cô ta đã làm quản lý xong biểu cảm của mình trước ống kính, cô ta am hiểu các chương trình tạp kỹ, tuyệt đối không cho tổ chương trình có cơ hội chỉnh sửa.

Chỉ có Lê Dật Phi là cao hứng, tối hôm qua Đường Nguyễn viết thư cho Cố Cảnh Minh, Cố Cảnh Minh hẹn hò với người khác thì không còn gì tốt hơn, còn chưa kịp cong khóe miệng, Đường Nguyễn cùng Dư Vọng đều rút được thẻ màu đỏ.

Thẻ Hàn Tâm rút không có màu, hai cái còn lại là của Lục Thịnh và Lê Dật Phi, điều đó có nghĩa là, hai người đàn ông thẳng như sắt thép sẽ đi "hẹn hò".

Bây giờ thì tốt rồi, hai người bọn họ không ai có thể cười được nữa.