Chương 20: Tỉnh dậy từ một giấc mơ

Văn Thư Mặc sau ăn cơm từ nhà ăn trở về, Tiêu Tùng cũng ở trong phòng ngủ, còn có Lâm Thâm.

Lâm Thâm đến trường của anh nhưng lại không nói với anh?

“Em muốn ăn thịt kho tàu của anh.” Bọn họ cũng ăn cơm, ngồi vào bàn ăn, Tiêu Tùng dựa sát vào Lâm Thâm làm nũng.

“Được.”

“Em không muốn mập, anh nhặt cho em, em không rảnh tay, anh đút em ăn.”

“Thế nào? Em có muốn một miếng nữa không?” Lâm Thâm đút rau vào miệng Tiêu Tùng, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng mà Văn Thư Mặc chưa từng thấy.

“Ừ! Em muốn ăn đậu phụ cắt nhỏ.”

“Đồng ý.”

Ăn không nổi nữa, Văn Thư Mặc đặt đũa xuống đi ra ngoài, bên ngoài phòng ngủ nhắn cho Lâm Thâm một tin nhắn: Cậu ra ngoài này một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Rất nhanh tiếng chuông tin nhắn vang lên.

Lâm Thâm: Tôi muốn ở bên A Tùng, có chuyện gì để sau rồi hãy nói.

Trước ngực đột nhiên giống như có cục tẩy chặn lại, khó chịu đến không thở nổi. A Tùng, gọi thật thân thiết.

Văn Thư Mặc trả lời tin nhắn: Nếu cậu không muốn cảnh chúng ta trình diễn đông cung sống buổi tối hôm đó, bị A Tùng nhìn thấy thì tốt nhất nên đi ra nhanh một chút.

Gửi xong, Văn Thư Mặc nắm chặt điện thoại, trong lòng lo lắng, đêm đó anh cảm thấy bản thân giống như bị điên lên, làm sao có thời gian quay video? Chỉ là không nói như vậy thì làm sao Lâm Thâm để ý đến anh được?

Chờ hồi lâu, không đợi tin nhắn trả lời, bả vai đột nhiên bị một lực ấn mạnh, đồng thời thân thể bị người lôi kéo xoay người lại.

“Giao video ra đây!”

Vẻ mặt Lâm Thâm âm trầm, lực nắm vai trong tay tăng lên một chút.

Bả vai Văn Thư Mặc bị đau, nhưng nội tâm lại điên cuồng mà cười lớn, Lâm Thâm, hóa ra có lúc cậu cũng cảm thấy phải sợ hãi, cậu lo lắng như vậy là sợ Tiêu Tùng sau khi biết chuyện sẽ không muốn ở bên cậu nữa sao?

Ngoài mặt cười nói, bên trong nội tâm lại như là xé rách đau đớn vô cùng, khó chịu hơn so với đêm đó, nhưng cho dù trái tim có điên cuồng thế nào, trên mặt anh cũng không có biểu hiện gì.

Chờ cho biểu tình của Lâm Thâm dịu đi một chút, Văn Thư Mặc mới mở miệng, “Tôi sẽ không đưa video cho cậu, nhưng chỉ cần cậu hứa với tôi một yêu cầu, tôi bảo đảm cả cuộc đời này thì video sẽ không bị người thứ ba nhìn thấy.”

Sức lực trên vai rốt cuộc cũng buông lỏng, Lâm Thâm hỏi: “Yêu cầu gì?”

“Cùng tôi ở bên nhau.”

“Không có khả năng.” Lâm Thâm trả lời rất kiên quyết.

Văn Thư Mặc mỉm cười, không hoảng hốt cũng không vội, chậm rãi nói: “Tôi sẽ không yêu cầu cậu cùng A Tùng nhà cậu tách ra, cậu cứ yên tâm đi, vì tôi đã hứa với cậu sẽ không để người khác xem video, chuyện của chúng ta dĩ nhiên Tiêu Tùng sẽ không biết. Chỉ là thêm một người bạn tình trên giường mà thôi, không phải là chuyện hết sức bình thường sao? ”

“Làm thế nào để tôi tin cậu? Trừ khi cậu đưa cho tôi đoạn video.”

“Cho nên, chỉ cần tôi cho cậu video, cậu sẽ đồng ý?”

Lâm Thâm im lặng, cũng xem như là đồng ý, Văn Thư Mặc mỉm cười: “Đoạn video không có trên người tôi, ở nhà. Nếu muốn, buổi tối tới gặp tôi.”

Buổi tối tám giờ, Lâm Thâm thật sự đến.

Ngay khi Lâm Thâm vào cửa, Văn Thư Mặc đã đẩy cậu vào tường hôn lên, Lâm Thâm đẩy cậu ra, lạnh lùng hỏi: “Đoạn video thì sao?”

“Là ở nhà, nhưng muốn có được video thì chẳng phải nên thành khẩn một chút sao?” Văn Thư Mặc liếʍ liếʍ đôi môi vừa mới hôn của Lâm Thâm, thanh âm mê hoặc: “Lâm Thâm, tôi muốn làm. ”

Quần áo bị xé nát ném trên mặt đất, thân thể thô lỗ đẩy lên sô pha, hai chân nâng lên, đè lại eo, không có màn dạo đầu, không có bôi trơn, không có khuếch trương, một lần lại một lần đem anh thao đến chết.

Trời đã tối hẳn, ghế sô pha bị vấy bẩn, Văn Thư Mặc cũng lấm lem, dính đầy trên người, Lâm Thâm vừa kéo khóa quần xuống.

Bỗng nhiên thật nhớ quá khứ, nhớ Lâm Thâm từng quan tâm, từng đau lòng anh, nhớ khoảng thời gian hạnh phúc khi không có Tiêu Tùng mà chỉ có hai người họ.

Tuy nhiên, bất kể tình yêu hay là sự dịu dàng của Lâm Thâm đối với cậu ta như thế nào, một ngày nào đó cuối cùng cũng sẽ biến mất.

Sau khi sự việc xong xuôi, Lâm Thâm ngồi sang một bên, nhàn nhạt nói: “Bây giờ cậu đã hài lòng chưa? Có thể đưa video cho tôi.”

Văn Thư Mặc khó khăn ngồi dậy khỏi ghế sô pha, thật đau đớn, thật tàn nhẫn, cả người giống như muốn tan thành từng mảnh.

Anh đi tới tủ quần áo tìm một bộ đồ ngủ để mặc vào, chậm rãi đi tới, ngồi đối diện với Lâm Thâm, mỉm cười: “Hài lòng, rất hài lòng! Nhưng mà tôi đổi ý, không thể đưa video cho cậu, tôi muốn giữ lại, lỡ may trong trường hợp tôi đã đưa nó cho cậu, nếu sau này cậu không muốn gặp tôi nữa thì làm sao bây giờ?”

“Cậu …” Lâm Thâm tức giận đến đỏ cả mắt, suýt chút nữa từ trên bàn cà phê bay tới, đem anh bóp.

“Cậu không cần biểu hiện ra vẻ mặt này. Tuy rằng tôi sẽ không đưa cho cậu, nhưng cũng sẽ không cho ai xem.”

“Văn Thư Mặc!” Lâm Thâm chậm rãi đi tới, gần như nghiến răng nghiến lợi bóp cổ anh: “Cậu thật sự rất hèn hạ như vậy?”

Văn Thư Mặc vân đạm phong khinh [2] mà cười: “Thì tính sao? Chỉ cần tôi có thể có được cậu.”

[2] Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Kể từ ngày đó, Văn Thư Mặc trở thành tình nhân của Lâm Thâm, ban ngày, Lâm Thâm và Tiêu Tùng tình cảm mặn nồng, buổi tối liền ngủ trên giường của anh, chỗ bị xỏ xiên qua đau mỏi tê dại, khiến anh tạm thời quên mất người này hoàn toàn không thuộc về anh.

Có đôi khi Lâm Thâm không đến, Văn Thư Mặc đến quán bar với một nhóm bạn cùng lớp, đón gái, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau … Xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son, dù đang ở trong hoàn cảnh náo nhiệt nhưng lòng anh ngày càng trống trải.

Số lượt lui tới của Lâm Thâm gần đây ngày càng giảm, đều do Tiêu Tùng!

Ngày tốt nghiệp, Văn Thư Mặc uống quá chén, gọi điện thoại cho nhóm bạn lưu manh của mình: “Mọi người, không phải ghét nhất đám gay đó sao? Tối nay có muốn kí©h thí©ɧ một chút không không?”

Nói cụ thể hơn, bọn côn đồ lập tức đồng ý, Văn Thư Mặc nói một nơi để bọn họ đợi chỗ đó trước, sau đó gửi tin nhắn cho Tiêu Tùng: Tôi và Lâm Thâm đã giấu cậu điều này lâu rồi, hiện tại đều đã tốt nghiệp, dù sao cũng là bạn cùng phòng, tiếp tục giấu giếm cậu cũng thì thật là quá đáng, đến cửa sau trường học, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Tiêu Tùng quả nhiên bị lừa, Văn Thư Mặc lấy vải che miệng không cho cậu ta kêu cứu, đồng thời để nhóm côn đồ kéo cậu ta vào một con hẻm vắng người.

“Như thế nào? So với hàng hóa trong quán bar, cái này không tốt sao?”

“Hahaha, tiểu tử này da thịt non mịn, lớn lên thật giống con gái, ông đây sẽ làm cho cậu ta sảng khoái!”

Quần áo của Tiêu Tùng đã bị kéo xuống, lúc tên côn đồ đầu tiên đang muốn làm chuyện ấy, một giọng nói quen thuộc lạnh lùng vang lên sau lưng.

“Dừng tay!”

Đó là Lâm Thâm, đôi mắt ngập nước của Tiêu Tùng nhìn về phía Lâm Thâm, Văn Thư Mặc giống như ở trong hầm băng.

Nhóm côn đồ đánh nhau với Lâm Thâm, nhưng bọn họ không phải là đối thủ của Lâm Thâm, chỉ đánh được vài cái đã chạy mất, chỉ còn lại Văn Thư Mặc đứng tại chỗ.

Lúc này, Văn Thư Mặc cũng đã tỉnh rượu, chỉ thấy Lâm Thâm đỡ Tiêu Tùng dậy, mặc quần áo cho cậu ta rồi ôm cậu ta rời đi.

Từ đầu đến cuối, cậu cũng không nhìn Văn Thư Mặc dù chỉ một ánh mắt.

Văn Thư Mặc biết mình sai, cho dù hận Tiêu Tùng đến như thế nào, anh cũng không thể làm ra chuyện quá mức như vậy.

Văn Thư Mặc đến gặp Tiêu Tùng để xin lỗi, bị nhục nhã một phen, anh không hề tức giận. Sau đó anh tìm đến Lâm Thâm, muốn giải thích. Ngày đầu tiên Lâm Thâm không mở cửa, anh ngồi ở ngoài cửa cả ngày, dù đã đói bụng đến chóng mặt cũng không chịu rời đi, sợ Lâm Thâm khi ra ngoài, anh sẽ bỏ lỡ.

Ngày hôm sau, ngày thứ ba, liên tiếp một tuần, cửa không bao giờ mở.

Cuối cùng Lâm Thâm cũng mở cửa vì Tiêu Tùng đã đến đây.

Văn Thư Mặc đứng lên, bởi ngồi xổm quá lâu nên chân của anh có chút tê, cơ hồ đứng không vững. Lâm Thâm duỗi tay sủng nịnh mà nhéo nhéo mặt Tiêu Tùng, nắm lấy tay kéo cậu ta kéo vào, lúc nhìn về phía Văn Thư Mặc, trong mắt không hề có ý cười.

“Tôi xin lỗi, tôi …” Văn Thư Mặc nhanh chóng giải thích, nhưng được một lúc thì trở nên lắp bắp.

“Cút!” Không chờ anh nói xong, Lâm Thâm hung hăng nói một chữ, sau đó ‘bang’ một tiếng, cánh cửa đóng lại, đinh tai nhức óc, vang đến trái tim anh đau đớn.

Cửa không mở cho đến khi Văn Thư Mặc rời đi.

Văn Thư Mặc sẽ rời Bắc Kinh vào ngày mai, hôm nay là ngày cuối cùng, muốn nhìn thấy Lâm Thâm. Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, anh cái gì cũng không để ý, ngoại trừ việc Lâm Thâm cưng chiều Tiêu Tùng.

Đúng vậy, những gì anh đã làm tổn thương Tiêu Tùng là không thể tha thứ. Tuy nhiên, anh vẫn còn cơ hội, hy vọng Lâm Thâm sẽ đến sân bay để tiễn anh lần cuối cùng, về sau anh sẽ không bao giờ quấy rầy Lâm Thâm nữa.

Anh liên tục gọi điện thoại cho Lâm Thâm, nhưng không ai trả lời.

Không có ai trả lời, anh gửi tin nhắn cũng không có ai trả lời, Lâm Thâm kiên quyết không để ý đến anh.

Cuối cùng, Văn Thư Mặc thực sự không còn cách nào khác, đành phải gửi một đoạn ghi âm để nói với Lâm Thâm: “Tôi thừa nhận rằng ban đầu tôi muốn cho người cường bạo Tiêu Tùng, nhưng tôi hối hận, tôi biết mình đã sai. Tôi đã xin lỗi Tiêu Tùng rồi, nếu như hai người vẫn không thể giải tỏa cơn tức giận của mình thì có thể tìm người làm điều tương tự với tôi. Không cần phải luôn luôn né tránh tôi, hay là cậu thật sự muốn đoạn tuyệt với tôi! ”

Một lúc sau, anh lại gửi một đoạn ghi âm: “Chuyến máy bay của tôi là vào sáng mai, sau này tôi sẽ không đến Bắc Kinh nữa. Niệm tình chúng ta trước đây là bạn học cũ, cậu có thể tới tiễn tôi không?”

Mặc kệ đó là cuộc gọi điện thoại, tin nhắn hay là đoạn ghi âm, tất cả đều không được hồi âm.

Trong khi ngồi đợi để lên máy bay, Văn Thư Mặc không ngừng chờ đợi. Có rất nhiều người, sợ Lâm Thâm sẽ không tìm thấy mình khi cậu đến, anh cố ý ngồi ở vị trí dễ thấy nhất ở hàng đầu tiên, không ngừng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng, nhưng không tìm được. Cho đến khi mười phút trước khi bay, cũng không chờ được Lâm Thâm đến.

Cút! Lời nói đó thật quyết tuyệt, Lâm Thâm, tôi đã từng nói với cậu, từ nay về sau không bao giờ tới Bắc Kinh nữa, cậu có vui không?

Trước khi tắt máy, Văn Thư Mặc lại liếc nhìn điện thoại, không có tin nhắn của Lâm Thâm, đến một tin nhắn cũng không có.

Cho dù là cố tìm lấy cái cớ, tìm một lời lừa dối chính mình đó là đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn, hay nói rằng đi cùng Tiêu Tùng du lịch một chuyến, cho dù là nói dối anh cũng tốt, nhưng Lâm Thâm thậm chí không muốn nói dối anh…

So với chuyện cãi nhau, càng làm cho người ta tuyệt vọng chính là cái gì? Là sự lạnh nhạt.

Vào giây cuối cùng khi lên máy bay, Văn Thư Mặc quay đầu lại nhìn đại sảnh.

Trong sảnh chờ, những người ngồi xếp hàng tốp năm tốp ba để chờ chuyến bay tiếp theo, chơi điện thoại, nghe nhạc, trò chuyện …

Cách đó không xa, một cặp đôi đang ôm nhau lưu luyến không rời, cô gái nước mắt lưng tròng, chàng trai vỗ phía sau lưng cô, không ngừng an ủi.

Nhiều người vẫy tay chào tạm biệt bên này ở bên ngoài hàng rào cách ly, họ là người thân, bạn bè của người khác, không phải là của Văn Thư Mặc.

Lâm Thâm mà anh chờ đợi, Lâm Thâm mà anh yêu, Lâm Thâm duy nhất mà anh mong đợi có thể tiễn đưa anh đã không xuất hiện và cũng chưa từng xuất hiện.



Cảm thấy có người vỗ nhẹ vào mặt mình, Văn Thư Mặc từ trong mộng tỉnh lại, đôi mắt ươn ướt. Lâm Thâm ngủ bên cạnh anh, ngón tay chạm vào má anh lau đi nước mắt trên mặt.

“Gặp ác mộng à?” Lâm Thâm hỏi.

Văn Thư Mặc lắc đầu, đây là một giấc mơ, nhưng nó không phải là một giấc mơ, đây là những điều chân thật, đã từng xảy ra.

Lâm Thâm bên cạnh cậu, Lâm Thâm người luôn nói rằng cậu yêu anh, thực sự không thuộc về anh.

“Làm sao vậy?” Nhìn thấy Văn Thư Mặc ngây ngốc, Lâm Thâm hỏi một tiếng.

Nhiều chuyện đã quên, nhưng có một số chuyện lại không cách nào quên được, giống như việc Lâm Thâm nắm tay Tiêu Tùng, nhìn anh hung hăng nói “cút”, giống như ngày anh đau khổ chờ đợi Lâm Thâm ở sân bay vào một ngày sáng sớm.

Ở phía sau cơ thể có chút đau đớn, vết đỏ trên cổ tay rất rõ ràng, mặc dù bây giờ hai người đang ngủ trên cùng một giường, nhưng rất nhiều chuyện đã thay đổi, rốt cuộc không bao giờ giống như lúc trước.