Chương 21: Thì ra là như thế (1)

“Mấy giờ rồi.” Văn Thư Mặc ách giọng hỏi.

Lâm Thâm liếc nhìn đồng hồ đeo tay trả lời: “Sáu giờ.”

Chẳng trách trời đã tối như vậy, Từ Chính nhập viện, thêm một ngày nữa anh ấy không đến tòa tạp chí, cũng không biết nhóm nhân viên như rắn mất đầu ấy có làm tốt những gì anh đã dặn dò hay không.

“Dậy ăn đồ ăn trên bàn đi.” Lâm Thâm cúi người cởi chiếc cà vạt đang trói cho Văn Thư Mặc, nhìn vết đỏ không khỏi cảm thấy có lỗi : “Xin lỗi.”

Văn Thư Mặc lắc lắc cổ tay, chuyển động cánh tay cứng ngắc, “Anh tại sao còn chưa đi?”

Khi anh tỉnh lại, trong mắt rõ ràng có một tia u buồn, nhưng chỉ trong nháy mắt có thể không mang theo một tia tình cảm nói chuyện với cậu, Văn Thư Mặc càng ngày càng biết cách có thể che giấu chính mình, Lâm Thâm thở dài một hơi: ” Tôi ăn xong bữa tối rồi sẽ đi. ”

Dù sao đồ ăn cũng là do Lâm Thâm làm, Văn Thư Mặc đánh để cậu ở lại.

Hai người ngồi đối diện nhau, thật là một bữa ăn ngượng ngùng, ngoại trừ sự im lặng thì vẫn là im lặng.

Đa số thời gian, Lâm Thâm khi ăn cơm luôn cúi đầu, cụp mắt xuống, hàng mi thật dài dưới ánh đèn hình thành cái bóng hình quạt, lúc cậu gắp thức ăn cho Văn Thư Mặc, mới ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái. Còn Văn Thư Mặc đến cả một ánh mắt đều không thèm nhìn cậu, chỉ chăm chú ăn cơm.

Phảng phất giống như một chú chó khổng lồ không được chủ khen ngợi, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra hai chữ “mất mát”, thoạt nhìn cực kỳ ủy khuất. Tuy nhiên, Văn Thư Mặc sẽ không để ý đến cảm xúc của Lâm Thâm.

Kể từ khi Lâm Thâm rời đi sau khi ăn lần trước, đã một tuần rồi Văn Thư Mặc không hề gặp Lâm Thâm, căn phòng đối diện cũng không có một âm thanh nào.

“Từ Chính tỉnh rồi.” Từ Thanh gọi điện thoại thông báo cho Văn Thư Mặc.

Văn Thư Mặc tức tốc đi đến bệnh viện.

Bác sĩ cho biết, Từ Chính có thể tỉnh khoảng 5 tiếng mỗi ngày, thời gian chính xác không thể xác định rõ ràng, sau đó anh ấy sẽ tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nhưng mà sẽ dần dần cải thiện. Nếu thân thể không có gì đáng ngại, thì không đến một hai tháng có thể xuất viện.

“Là ông nội của Lâm Thâm.” Bây giờ Từ Chính nói chuyện vẫn có chút khó khăn, nhưng anh ấy biết rằng Văn Thư Mặc nhất định có thể hiểu được.

Văn Thư Mặc hoài nghi hỏi: “Tại sao?”

Từ Chính nhắm mắt lại, lắc đầu: “Lâm Huân.”

Quả thật, sự việc đã đến nước này, Lâm Thâm không chịu nói ra vấn đề, vì vậy anh cũng chỉ có thể đến chỗ chú Lâm để hỏi.

Sau khi xuống máy bay ở thành phố thành phố Tô, Văn Thư Mặc thậm chí còn không vào nhà của mình, mà liền đi đến nhà Lâm Thâm kế bên.

“Thư Mặc!”

Một giọng nữ cắt ngang động tác của Văn Thư Mặc khi anh đang định đưa tay bấm chuông trên cánh cổng sắt, hóa ra là Hồ Kiều Kiều.

“Hồ tiểu thư.” Văn Thư Mặc hơi ngạc nhiên.

“Làm gì mà gọi khách khí thế? Cứ gọi tôi là Kiều Kiều được rồi.” Hồ Kiều Kiều tiến đến gần, lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, chuẩn bị mở cửa, “Đúng rồi, anh ở cửa nhà tôi làm gì vậy? Đến tìm anh Thâm sao, nhưng anh ấy gần đây đều không có ở thành phố Tô.”

Văn Thư Mặc không nhịn được mở to hai mắt nhìn: “Đây là …nhà của cô? Cô và Lâm Thâm…”

“Hả? Anh Thâm không phải đã nói với anh rằng tôi là em gái của anh ấy sao?” Hồ Kiều Kiều bất mãn bĩu môi, “Có một người bạn đẹp trai như vậy đã không giới thiệu cho tôi thì cũng thôi đi, lại còn làm cho người ta hiểu lầm tôi là bạn gái của cái gương mặt Poker, việc này thật quá đáng. ”

Văn Thư Mặc cảm thấy đầu óc có chút loạn, anh cùng Lâm Thâm lớn lên, chưa từng gặp qua Hồ Kiều Kiều, cũng chưa từng nghe Lâm Thâm nhắc tới chuyện cậu có một em gái.

“Tôi đến đây để tìm chú Lâm.” Văn Thư Mặc nghĩ, gặp được Lâm Huân, chuyện này sẽ rõ ràng.

“Ba tôi?” Hồ Kiều Kiều vốn dĩ đang làm nũng, biểu cảm khuôn mặt đáng yêu nháy mắt trầm xuống, không ngừng lắc đầu, “Anh Thư Mặc, anh mau về nhà đi. Ba tôi, ông ấy sẽ không gặp ai họ Văn cả.”

“…” Trong lúc nhất thời Văn Thư Mặc không thể phản ứng kịp. Lâm Huân và Văn Hoa là bạn tốt hồi cùng học đại học, sau khi trở về lại còn là hàng xóm của nhau mấy chục năm sau, sao đột nhiên lại thay đổi như thế.

“Anh chẳng lẽ không biết rằng cái chết của dì tôi và bệnh của chú tôi đều là do chú hai của anh sao?” Thấy Văn Thư Mặc còn đang ngây ngốc, ngữ khí của Hồ Kiều Kiều có chút tức giận, tuy rằng cô không có quá nhiều tình cảm với gia đình họ Lâm, nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống, “Được rồi, tôi về nhà.”

Sau khi ăn bế môn canh, Văn Thư Mặc mang theo một bụng nghi ngờ trở về nhà.

[1] Ăn bế môn canh: Đóng cửa không tiếp

Giang Hân khi thấy anh quay lại thì vừa vui vừa ngạc nhiên.

“Mẹ, cho con hỏi một chuyện.”

Sau khi ăn xong, Văn Thư Mặc do dự một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng.

“Nếu con có chuyện gì muốn hỏi, cứ nói đi.” Giang Hân ghét nhất là nhìn thấy bộ dạng mang đầy tâm sự của Văn Thư Mặc.

“Nhà của chúng ta cùng nhà Lâm Thâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Hân hồi lâu không trả lời, liếc mắt nhìn Văn Hoa đang đọc báo.

Văn Hoa có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng, cất tờ giấy báo chiều đi, tháo mắt kính xuống, châm một điếu thuốc, trầm mặc không nói, như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Con đều đã lớn như thế này rồi, có chuyện gì mà con không thể biết sao?”Văn Thư Mặc nhìn thấy ba mẹ mình do dự quá lâu, không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Chắc chắn, ba mẹ trên toàn thế giới sẽ không bao giờ coi con cái mình đã lớn.

Hút xong một điếu thuốc, Văn Hoa mím chặt miệng lại, cuối cùng lên tiếng: “Con biết con đã từng có dì hai đúng không?”

Văn Thư Mặc gật đầu, nhớ rằng khi anh còn nhỏ, khi gia đình đoàn tụ trong Tết Nguyên Đán, người phụ nữ tinh tế luôn mặc sườn xám đứng bên cạnh chú hai của anh, vừa dịu dàng, ấm áp lại còn đáng tin cậy, cô ấy là người con dâu mà bà nội thích nhất, chỉ là từ khi anh lên trung học cơ sở, anh không bao giờ gặp lại dì hai, thậm chí chú hai cũng đã nhiều năm không gặp.

“Đó là Lâm Thanh, con gái của nhà họ Lâm, là chị của Lâm Thâm.”

“Ông nội của Lâm Thâm, Lâm Quốc Hùng là thầy giáo của ba và Lâm Huân .” Văn Hoa cau mày nhớ lại, trông còn già hơn: “Ông ấy vốn chỉ là người thầy trên danh nghĩa, nhưng đối với Lâm Huân và ba, trong mấy năm đó, ông ấy đã làm tròn công việc giáo dục.”

“Khi ba tốt nghiệp, thầy giáo muốn ba ở lại Bắc Kinh, nhưng tổ tiên của dòng họ Văn của ba đời đời sống ở thành phố Tô, chết ở thành phố Tô. Giao thông đi lại cũng không thuận tiện như bây giờ. Đi lại chỉ mất vài giờ, vì vậy ba đã từ chối. ”

“Thầy giáo không nỡ để ba đi. Trước khi trở về thành phố Tô đã mời ba ăn cơm, kết quả khi ba ngồi trên ghế sô pha nhìn thấy Lâm Thanh.” Văn Hoa là một người thông minh, ông hiểu được ý của Lâm Quốc Hùng. “Thầy giáo muốn đem Lâm Thanh giới thiệu cho ba, nhưng ba và mẹ con là bạn thanh mai trúc từ nhỏ lớn lên cùng nhau. ”

“Lúc đó, ông ấy rất tiếc, nhưng ông ấy vẫn không từ bỏ ý định hỏi ba, “ Nhà họ Văn còn có một người con trai như cậu phải không?” Điều đầu tiên trong đầu ba là chú hai của con, nhỏ hơn ba 3 tuổi, là người rất phù hợp với Lâm Thanh, lại vừa đến Bắc Kinh học, nên ba lấy chú làm lá chắn. ”

Văn Thư Mặc cầm ly nước trên bàn lên, uống một ngụm rồi nói tiếp: “Lâm Thanh có ấn tượng tốt với Văn Tuấn, sau này qua lại hai người sẽ nảy sinh tình cảm. Khi Văn Hậu kết hôn, ba và mẹ con vẫn chưa tính đến chuyện kết hôn. Văn Tuấn từ nhỏ đã yêu thích thế giới bên ngoài, sau khi có một gia đình, cậu ấy chỉ đơn giản đưa Lâm Thanh đi du lịch thế giới cùng mình, cũng chỉ trong dịp Tết Nguyên Đán hàng năm mới có thể gặp được hai người bọn họ. ”

“Lâm Thanh rất thích sườn xám, cô ấy đều sẽ mặc nó vào mỗi dịp Tết Nguyên Đán. Văn Thư Mặc cũng biết phụ nữ mê sườn xám là loại phụ nữ như thế nào.” Văn Hoa thở dài, “Lâm Thanh từ nhỏ sức khỏe đã kém, bị bệnh suyễn, thích sự yên tĩnh. Lại cùng chú hai con tung tăng khắp nơi, sức khỏe vì thế càng suy yếu. ”

“Cô ấy cùng Văn Hậu đi ngắm hoa anh đào, phát bệnh mà chết.”

Nghe đến đây bàn tay của Giang Hân đang nắm chặt lại càng siết chặt hơn, một người phụ nữ xinh đẹp như Lâm Thanh luôn làm người khác bị hấp dẫn, khi đoàn tụ trong năm mới, bà thích nhất cùng Lâm Thanh trò chuyện, sau khi cô ấy mất đi, không khí đón năm mới của nhà họ Văn so với trước kia cũng ảm đạm một chút. ”

“Từ khi Lâm Thanh rời đi, mấy năm nay Văn Tuấn cũng không thấy bóng dáng. Không ai trong chúng ta có thể liên lạc với cậu ấy, chỉ thỉnh thoảng báo tin với gia đình rằng cậu ấy vẫn bình an.”

Văn Thư Mặc gật đầu, trách không được khi đó ba anh dặn anh không được nhắc đến chú hai và dì hai trước mặt ông bà nội. “Lâm Thanh là cô con gái nhỏ yêu quý nhất của thầy. Mặc dù thầy rất buồn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Văn Tuấn, cũng không đành lòng trách cậu ấy, chuyện này liền cũng không tính là gì.”

“Tất cả người cho rằng lúc này gió em sóng đã lặng xuống, cho đến khi Lâm Khâm trở về.” Văn Hoa dừng lại một lúc, “Lâm Khâm là con út của nhà họ Lâm đã mất tích hai năm.”

“Lâm Khâm bị HIV. Sau nhiều lần bị thầy ép, cậu ta mới nói rằng do Văn Tuấn đã nhiễm cho mình. ”

“Hóa ra trước khi Văn Tuấn và Lâm Thanh kết hôn một năm, Văn Tuấn và Lâm Khâm đã có quan hệ với nhau. Cái chết của Lâm Thanh không phải ngẫu nhiên. Cô ấy bắt gặp được hai người đang trên giường với nhau, một người là người đàn ông cô ấy yêu nhất, người còn lại em trai ruột của cô ấy, làm sao cô ấy có thể chịu được sự kí©h thí©ɧ này, cơn hen suyễn phát tác, Văn Tuấn cùng Lâm Khâm cũng không kịp thời gọi người cứu viện. ”

“Nghe Lâm Khâm nói sau khi Lâm Thanh chết, Văn Tuấn cũng chặt đứt quan hệ với cậu ta. Cho đến khi tình cờ gặp gỡ sau đó, hai người nối lại tình xưa. Lâm Khâm mất tích hai năm nay là luôn ở với Văn Tuấn, cho đến khi trong một lần đi khám sức khỏe, phát hiện mình bị bệnh HIV. ”

“Dù gì thì ba cũng là anh trai của Văn Tuấn. Ba biết tính khí của cậu ấy như thế nào. Ở Bắc Kinh, cậu ấy nhất định đang sống một cuộc sống ăn chơi đàng điếm. Việc cậu ấy mắc bệnh cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

“Đứa con gái nhỏ yêu quý nhất và đứa con trai của thầy giáo đều vì Văn Tuấn mà bị hủy hoại, ông ấy làm sao có thể không tức giận?”

Văn Thư Mặc không khỏi cắt ngang, trực giác nói cho anh biết lần này đối với anh rất quan trọng: “Ba, ông nội của Lâm Thâm biết những chuyện này từ khi nào vậy?”

“Chín năm trước.” Văn Hoa suy nghĩ một chút rồi khẳng định: “Học kỳ một năm thứ hai của con, ba nhớ rất rõ. Lúc đó, ba và mẹ con rất mong chờ con về quê ăn Tết. Ai biết được con mười hai năm đều không về nhà? Chẳng trách con không biết những chuyện này. ”

Học kỳ đầu tiên của năm thứ hai … Đó không phải là kỳ nghỉ đông mà Tiêu Tùng tỏ tình với Lâm Thâm sao?

“Ba đã cố gắng đến nhà thầy giáo để cầu xin sự tha thứ. Thầy giáo đã đuổi ba ra ngoài. Nhà họ Lâm làm ăn lớn, nhà họ Văn cũng ta lấy gì chống chọi với sự trả thù của bọn họ.”

Văn Hoa cười khổ, “Lòng ba sốt ruột nên chỉ biết đứng bên ngoài cửa, không biết phải làm gì. ”

“Là Lâm Thâm pha cho ba một tách trà để ba ngồi trong đại sảnh, để tránh bị mọi người nói những lời giễu cợt.” Ánh mắt Văn Hoa cảm kích: “Lâm Thâm đơn giản mà nói là ân nhân cứu mạng gia đình chúng ta.”

“Cũng không biết lúc đi vào Lâm Thâm đã thương lượng điều kiện gì với thầy giáo mà ông ấy đồng ý sẽ dừng tay lại. Bằng không, con cho rằng mình có thể bình yên vô sự trên địa bàn của nhà họ Lâm sao?”

Văn Hoa ném tàn thuốc vào gạt tàn, “Liên quan đến cái chung, sống chết, con gái không quan trọng, thầy giáo chính là người lấy lợi ích lên trên hết.”

“Thằng nhóc Lâm Thâm đó chắc chắn đã hy sinh bản thân, mấy năm nay nó đã gánh vác quá nhiều …” Văn Hoa nhìn về phía Văn Thư Mặc, “Ba biết cậu ấy sẵn sàng làm điều này không phải vì gia đình họ Văn, mà là vì con, cũng không biết những phúc đức mà con phải tích mấy đời mới có được một người bạn như vậy. ”

Ban đêm, Văn Thư Mặc một mình đi đến phòng chứa đồ, tìm thấy một cuốn nhật ký đã ố vàng từ đáy hộp trong góc. Trở lại phòng ngủ, bật đèn bàn, lật đến trang đầu tiên vẫn còn thấy rõ nét mực xanh, những ký tự ngay ngắn gọn gàng đập vào mi mắt: Lâm Thâm gửi tặng Mặc Thư.

Cuốn sách này là khi anh là học sinh trung học cơ sở Lâm Thâm mua cho anh, biết anh sau này muốn trở thành một biên tập viên nên đã mua một cuốn thật dày tặng cho anh, sau đó quyển sách này cũng được chính anh dùng làm nhật ký.

Chỉ vì do bận học nên không có quá nhiều thời gian để viết nhật ký, vì vậy anh chỉ ghi lại một số thói quen hàng ngày. Sau đó anh để nó dưới đáy hộp khi đang dọn sách vào năm thứ ba của cấp 3. Hiện tại anh bỗng nhiên muốn nhìn một chút những kỉ niệm của hai người.

Vào ngày XX, tháng XX, năm XXXX, Lâm Thâm thua cược và bị trừng phạt , hình phạt là đi theo một nữ sinh đến cửa nhà vệ sinh nữ, quay mặt về phía cô ấy rồi nói ba từ: “Cậu thật xấu.”

“Haha.” Văn Thư Mặc không nhịn được cười ra tiếng, anh đều đã quên rằng Lâm Thâm còn có thể làm chuyện như vậy, sớm biết thì anh đã chụp lại một bức ảnh.

“Mặc Thư, mẹ hâm cho con một ly sữa bò.” Giang Hân gọi anh ở dưới tầng một.

“Con xuống ngay đây.” Văn Thư Mặc đứng dậy chuẩn bị đi xuống tầng một, nhưng góc quần áo vô tình lật sách trên mặt đất, anh ấy cúi người nhặt lên, nhưng tay vẫn cố định ở đó rất lâu, thời gian phảng phất như dừng lại.

Cuốn nhật ký lật ra trang cuối cùng, phía trên có hai dòng chữ.

Dòng đầu tiên bị người viết dùng bút gạch đi, giống như nó không thể hiện được rõ tâm tư của người viết, nhưng vẫn có thể nhìn thấy và hiểu được: Tôi không thích những cô gái lớp bên cạnh.

Chữ ở dòng thứ hai lại xiêu vẹo, lúc đó người viết chắc hẳn phải ngượng ngùng, cảm xúc không ổn định: Tôi thích cậu.

………

Viết ngay trang cuối cùng, quyển vở này lại dày như vậy, làm sao anh có thể nhìn thấy được.

Mũi Văn Thư Mặc có chút chua xót.

Làm sao bây giờ, Lâm Thâm, đột nhiên anh rất muốn gặp cậu.