Chương 2: Xuyên Qua

Thời điểm mà Giang Vân Trạch lần nữa tỉnh lại, cậu nhìn lên không trung bầu trời là một màu xanh lam, đám mây màu trắng như một đoàn một đoàn bông. Gió mang theo mùi vị của bùn đất cùng với cỏ cây, cậu nằm ngay ở ven bờ sông , một nửa ngâm ở trong nước, một nửa dựa vào trơn nhẵn đá vụn ven bờ sông, một con cá nhỏ đuôi màu xám đang bơi lội qua những khe ngón tay của cậu.

Đây là……

Lạnh?

Cậu kinh ngạc nhìn ngón tay của chính mình, cái loại cảm giác phá lệ xa xôi ký ức của thân thể lần nữa xuyên thấu qua thời gian cùng không gian, xuyên thấu qua từng dây thần kinh trên đầu ngón tay truyền đến đại não. Lạnh lẽo? Đúng rồi, nước vốn dĩ là lạnh lẽo.

Nhưng mà nơi này là ở đâu?

Giang Vân Trạch sờ đến một đầu tóc dài màu xám bạc, mỗi một sợi tóc đều giống như áng sáng của bầu trời đêm đầy sao, đó là tiêu chí tóc nhân vật NPC* của cậu, màu bạc của ánh sao, lòng dạ hiểm độc thương thành bán hai trăm đồng đại dương, vậy mà còn có người chơi liều mạng mua sắm.

*NPC là viết tắt của từ Non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển. NPC thường sẽ có tương tác ít hoặc nhiều với người chơi tùy thuộc vào sự đầu tư của tựa game đó dành cho các NPC.

Cậu còn ở thế giới trò chơi? Vậy cái loại cảm giác chân thật này là như thế nào? Cậu có thể cảm nhận được sự lạnh băng của dòng nước, sự cứng rắn lạnh lẽo của đá cuội, sự mềm mại nhẹ nhàng của gió…… Thật giống như lúc cậu còn sống vậy. Nhưng mà cậu xác thật là đã chết, bởi vì rất nhiều rất nhiều năm đã qua, thân thể của cậu đã bị đốt thành một đống tro cốt, nhưng linh hồn lại đi vào một cái app trò chơi trên di động.

Đó là một đống số liệu, tuy rằng năng động, có thể nói lời nói, nhưng kỳ thật không có bất luận cái gì cảm giác của người sống, giống như là một con rối gỗ giật dây bị thao tác từ xa.

Đó là một cái nhàn nhã cùng với mạo hiểm kết hợp trò chơi online, người chơi có phòng và hoa viên của chính mình, có thể tùy ý trang trí phòng của bản thân, có thể ở hoa viên gieo trồng hoa cỏ, dưỡng tiểu sủng vật, cũng có thể ra cửa gia nhập đoàn đội thám hiểm. Cậu chính là một cái NPC có thể di chuyển bên ngoài thám hiểm ở trong trò chơi, được người chơi xưng là ‘ di động tiệm tạp hóa ’.

Trong trò chơi cậu cảm thụ không đến nóng lạnh, không có vị giác, ngửi không đến bất luận cái gì mùi vị. Sở hữu tất cả đối thoại, phản ứng cùng hành động, đều được thiết kế sẵn.

Ở khi cậu mê mang vài phút phát hiện chính mình trở thành NPC, Vân Trạch lựa chọn nghe theo đến từ phía trên tất cả chỉ thị, trở thành một NPC.

Cậu không xác định chính mình nếu biểu hiện ra cái gì dị thường, nghênh đón cậu sẽ là cái gì.

Là cách thức hóa? Vẫn là bị bắt ra tới nghiên cứu?

Tệ nhất kết quả chính là ‘ tử vong ’, chân chính chết đi.

Chẳng sợ chỉ có thể làm một con rối để sinh tồn, Giang Vân Trạch vẫn luyến tiếc từ bỏ ‘ tồn tại ’, cậu vừa mới thi đậu vào đại học mà bản thân yêu thích, chỉ kém một tháng nữa là tới sinh nhật 18 tuổi, còn có rất nhiều rất nhiều thứ muốn làm.

Cho nên, liền tính chỉ có thể trở thành một NPC để tồn tại, cậu vẫn là muốn sống sót.

Ba tuổi đã bị gởi nuôi ở nhà bà ngoại, nhưng sau khi lớn lên lại ở hai bên gia đình cha mẹ đều sống như cá gặp nước, hơn nữa còn thu được giá trị xa xỉ ‘ áy náy lễ vật ’ có thể nói Giang Vân Trạch ở nào đó phương diện là một người cực kỳ bình tĩnh.

Ngay từ lúc đầu, cậu trở thành NPC tất cả hành trình cùng đối thoại đều là cố định, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ.

Nhưng sau đó, trò chơi mà cậu ở chậm rãi bị thị trường đào thải, hoặc có thể nói là, ngày càng xuất hiện càng nhiều càng ưu tú trò chơi cạnh tranh. Người chơi trong trò chơi ngày càng ít, vì lưu lại càng nhiều người dùng, trò chơi đã đổi mới qua vài lần, cho NPC gia tăng một ít độ tự do, Giang Vân Trạch liền phát hiện trình tự đối cậu khống chế không có nghiêm khắc như trước nữa, thậm chí cậu còn có thể làm một chút động tác nhỏ.

Cậu bắt đầu lợi dụng một ít lỗ hổng gia tăng phúc lợi cho chính mình.

Cậu ở trong trò chơi giả thiết là một cái lưu lạc tự do thương nhân, có một cái xinh đẹp hỗn huyết gương mặt, phụ trách ở dã ngoại cho người chơi cung cấp một ít giá đặt biệt thương phẩm.

Sau khi nhân vật ngày càng hoàn thiện, trừ bỏ chúc nghiệp là lưu lạc thương nhân, cậu còn được gia tăng thêm một cái chức nghiệp phụ là dược tề sư, hơn nữa thương phẩm cũng bắt đầu xuất hiện một ít dược vật, thân phận giả thiết thay đổi thành con lai của Thánh Nữ phương tây cùng với một vị người Trung Nguyên, tới Trung Nguyên là có một cái thật lớn che dấu âm mưu.

Bất quá nói thật, Vân Trạch cho đến bây giờ cũng không biết cái thật lớn âm mưu là cái gì. Mười lăm năm sau, trò chơi nơi cậu ở không sai biệt lắm cũng đã sắp đóng cửa, khả năng là ngườicậu thiết kế chính mình đều đã quên mất nhân vật này của Vân Trạch lưng còn đeo một cái thật lớn âm mưu.

Vân Trạch đứng lên, nửa thân dưới ướt dầm dề, quần dán ở trên đùi, cảm giác rất không thoải mái, khi gió thổi ngang qua thậm chí còn có chút lạnh. Nhưng cậu cảm giác lại thực mới lạ, nhìn xem tay chính mình đều đã ướt lộc cộc, cái loại cảm giác chân thật này hoàn toàn áp qua cảm giác không thoải mái.

Nếu là ở trong trò chơi, quần áo vĩnh viễn đều sẽ không thật sự ướt đẫm dán vào làn da, chỉ sẽ xuất hiện một chút vệt nước, run run một chút, lại biến thành hoàn toàn mới.

Bởi vì trò chơi là thế giới giả tưởng, tuy rằng từ NPC bản thân Vân Trạch xem góc độ thế giới là lập thể.

Vân Trạch nhịn không được run run quần áo của mình, vẫn là dán trên da, cảm giác lại ướt lại lạnh làm trên làn da nổi lên một tầng da gà.

Cậu nháy mắt lại phát hiện một cái tân đại lục: Nổi da gà.

Tự nhiên còn có thể nổi da gà?

Vân Trạch đem cánh tay nâng lên, dùng gương mặt đi cọ cọ, cái loại rất nhỏ cảm giác đáp lại này…… Là tồn tại sinh vật mới có thể kích phát được tới phản ứng.

Sau đó cậu liền chú ý tới bên trên cánh tay còn có thật nhỏ lỗ chân lông, tuy rằng phải thực cẩn thận mới có thể nhìn thấy được. Trên làn da có một ít nhan sắc thực nhạt lông mao, lòng bàn tay cũng có chỉ tay, Vân Trạch xem chính mình mười đầu đầu ngón tay, chín đấu một cái cái ky*.

*Này mình chịu TvT ai biết nghĩa chỉ mình với

Cậu ở thời điểm trước kia khi còn là người bình thường cũng là như thế này sao? Đã không nhớ rõ.

Cậu dùng chính mình ngón tay vuốt ve từ cái trán đến cổ: Quá chân thật, trên cổ còn có thể sờ được động mạch đang đập.

“A pi!” Vân Trạch đánh một cái hắt xì, gió thổi ngang qua thật sự có điểm lạnh.

Nếu là còn ở trong trò chơi, đương nhiên là không sợ lạnh, nhưng hiện tại cậu hình như có được chân chính thân thể, cho nên không thể xác định có hay không sẽ cảm mạo phát sốt. Vân Trạch dựa theo bản năng mà triệu hồi ra chính mình sách thương phẩm, một quyển nửa trong suốt sách vở liền xuất hiện ở trong tay hắn, mặt trên bìa sách viết: Dân du cư chi chương*.

*sách của kẻ lưu lạc

“?!!”

Còn, còn ở trong trò chơi?

Đôi mắt nhiễm lam sắc của cậu có chút bất ngờ mà trừng đến tròn xoe, sau đó Giang Vân Trạch liền không được tự nhiên mà lần nữa triệu hoán hồ sơ cá nhân, nhưng lần này cái gì đều không có xuất hiện.

Ở trong nháy mắt hắn không phải vui vẻ chính mình thật vất vả tích góp trái phép đến các loại đặc hiệu vật phẩm còn có số lượng không nhỏ tiền riêng chưa mất đi, mà là dâng lên một cổ bí ẩn hy vọng —— ngàn vạn đừng là ở trong trò chơi. Tuy rằng không biết chuyện gì đã xãy ra, cũng không biết chính mình tại sao xuất hiện ở chỗ này, nhưng chuyện gì đều sẽ không so được với chuyện vẫn luôn bị người khác thao túng càng đáng buồn.

Vân Trạch ngực đập lên liên tục như đánh trống, nhưng cậu không có thét chói tai hoặc mất khống chế cảm xúc.

Cậu ở trên ngực sờ đến một cái còi, là một cái còi bằng bạc, cái còi này ở trong trò chơi dùng để triệu hoán sủng vật. Vân Trạch có một con ngựa Tây Vực quý hiếm, còn có một con ưng lông trắng Hải Đông Thanh*, đó đều là nhân vật của cậu giả thiết cân xứng sủng vật. Kỳ thật cậu còn thu một con sư tử trắng, đặt ở trong sách thương phẩm cùng với mặt khác sủng vật.

Vân Trạch thích màu trắng.

Cậu thổi huýt sáo, một dài một ngắn, sau đó liền nghe được một trận tiếng vó ngựa, một con ngựa trắng như tuyết phảng phất không dính một hạt bụi nào từ trong rừng chạy nhanh mà đến, đồng thời bên tai cũng vang lên tiếng gió bị xé rách, cậu theo bản năng nâng lên một cánh tay, một con ác điểu lông trắng vững vàng mà đáp xuống mặt trên của cánh tay cậu.

Thực kỳ diệu, Vân Trạch bỗng nhiên cảm thấy cậu là có thể cùng này hai loại động vật này câu thông.

Cậu duỗi tay mà xoa xoa hai tiểu gia hỏa, cho chúng nó ăn cà rốt cùng thịt khô: “Còn có thể trở về không gian sủng vật sao?” Tiếng nói vừa dứt, con ngựa vươn mình một tiếng, giống như khi đến mà chạy từ cánh rừng nào đó, nó giống như đi xuyên qua một cái vô hình thông đạo, một chút thân ảnh đã không thấy tăm hơi.

Bạch vũ ác điểu* cũng là như thế, nó giương cánh bay cao, thực mau cũng liền biến mất.

*Chim ăn thịt lông trắng

Vân Trạch ẩn có cảm giác, chúng nó hẳn là đã trở lại không gian sủng vật, chờ đợi cậu lần tiếp theo triệu hoán.

Một ít có thể dùng, một ít không thể dùng, cậu đến tột cùng là đi tới một cái thời không khác, vẫn là ở trong trò chơi nhưng trãi qua một lần hoàn toàn cùng toàn diện nâng cấp? Chẳng lẽ từ thế giới giả tưởng thăng cấp đến thế giới thật, tỷ như từ game online biến thành game thực tế ảo? Công ty game lão bản một đêm phất nhanh?

Cuối cùng, Giang Vân Trạch kêu gọi hệ thống trí năng hồi đáp.

Một giây đồng hồ qua đi.

Một phút qua đi.

Năm phút qua đi.

“A thiếu!” Cậu lần nữa đánh một cái hắt xì, nhưng trên mặt bắt đầu cười to, ngay cả đôi mắt đều đỏ lên.

Vân Trạch cho chính mình thay đổi một bộ quần áo, nhân vật này tự trang bị quần áo không nhiều lắm, đếm lên không tới mười bộ, nhưng sau khi độ tự do được mở rộng, cậu trộm mua cho chính mình không ít quần áo. Dù sao tiền nhiều cũng vô dụng, đều không thể hưởng thụ, đó chính là một chuỗi con số, còn không bằng biến thành vật tư, liền tính chính mình không thể dùng, nhìn cũng cao hứng.

Cho nên Vân Trạch thích liền mua mua mua, này cùng cậu thời thơ ấu thiếu thốn vật chất có một chút quan hệ, thích vì bồi thường cho chính mình tuổi thơ thiếu thốn mà mua rất nhiều rất nhiều đồ vật.

NPC không giống như người chơi có chính mình gia viên, nhưng Vân Trạch vẫn cứ mua, gia cụ cùng quần áo đều mua rất nhiều, mặc dù không thể dùng.

Hiện tại cậu đặc biệt muốn cảm tạ chính mình của quá khứ.

Cậu được giả thiết tự mang theo một quyển sách thương phẩm, trước một nửa đều là các loại thương phẩm, sau một nửa đều là cậu trộm thả rất nhiều chính mình tư nhân vật phẩm. Hiện tại này tất cả toàn bộ đều mang lại đây, lấy một loại hình ảnh hình thức tồn tại, phía dưới cùng ghi con số chính là số lượng trữ hàng, đều có thể lấy ra. Nhưng sử dụng qua rồi thì không thể bỏ vào lại trong sách, không có sử dụng qua vẫn có thể cất vào lại.

Bởi vì cậu thích mua mua mua, còn thích trữ một đống hàng, nên trên cơ bản các loại thương phẩm số lượng đều có ít nhất ba vị số, đại khái một phần năm là thương phẩm có đặc biệt công dụng, một phần ba là tài liệu dùng để chế dược, còn dư lại mới là bình thường đồ dùng. Vân Trạch chính mình tính nhẩm một chút, mấy thứ này cũng đủ để cậu dùng cả đời —— nếu cậu có cả đời.

Trò chơi này là võ hiệp kết hợp huyền huyễn kết hợp làm ruộng nghĩ ngơi nhàn nhã loại hình, trên cơ bản cái gì đều có thể dính một chút, cho nên sách thương phẩm thường thường có thể nhìn thấy một ít kỳ kỳ quái quái đồ vật. Có đôi khi suy nghĩ một chút, đây cũng có thể là trò chơi này nằm liệt giữa đường nguyên nhân.

Đây là một mảnh rừng cây có một cái dòng suối chảy ngang qua, cậu mang theo thay thế vắt khô quần áo, men theo dòng nước phương hướng mà đi. Này một mảnh rừng hoàn toàn là nguyên thủy bộ dáng, tìm không thấy nửa điểm nhân loài dấu vết, cho nên đi cũng không thuận lợi, vừa phải chú ý dưới chân phương hướng, còn phải chú ý ngẫu nhiên có lui tới rắn độc hoặc côn trùng có độc.

Vân Trạch ở trên đai lưng có treo một cái lả lướt cầu bằng bạc chế tác, kính thước nhỏ hơn trái bóng bàn một nữa, mặt ngoài có phức tạp hoa lệ hoa văn được chạm khắc rỗng, bên trong còn để một ít hương có thể đuổi côn trùng. Nhưng cậu cũng không xác định này cái hương có tác dụng thực tế hay không, tựa như cậu cũng không xác định ở thế giới này có nhân loại.

Trên tay cậu1 đang cầm theo là một cái gậy chống chế tác bằng mộc, bên trong ruột còn cất giấu một cây kiếm, có thể dùng để xua đuổi độc trùng cùng tiểu động vật. Trên người còn cõng một cái túi xách đeo chéo, bên trong phóng một ít rải rác vật nhỏ, còn có dược vật cùng đồ ăn, để tránh gặp phải tình huống khẩn cấp không kịp lấy đồ vật.

Nghĩ nghĩ, Vân Trạch ở trên cổ tay chính mình mang bốn cái tinh tế vòng tay bằng vàng. Giả sử nếu thế giới này vẫn là dùng kim loại quý làm bản vị* tiền tệ, như vậy nếu không có tiền, có thể tháo xuống dưới xem như tiền mà dùng.

*Bản vị: Trọng lượng kim loại quý dùng làm đơn vị tiền tệ cơ sở của một nước.

‘ nhân loại thích ở tại địa phương gần nguồn nước, cho nên thời cổ nhân loại đều là ngộ thủy mà cư*. Nếu ở dã ngoại lạc đường hoàn toàn không có manh mối, có thể thử đi theo phương hướng của dòng nước mà đi, có lẽ sẽ tìm được đường ra ’.

*ngộ thủy mà cư : tìm sông để định cư

Vân Trạch đã quên mất đây là ai nói, giáo viên lịch sử , hoặc là chuyên gia sinh tồn. Vì cho để chính mình kiếm đủ nhiều tiền tài để dành cho phát triển tương lai, cậu khi học cao trung* liền bắt đầu quay chụp video chống lừa gạt đề tài, chính mình thường thường sẽ diễn tiểu nai con dẫn thợ săn cắn câu, trong quá trình cũng học được không ít kỳ quái tri thức.

*Trung học phổ thông

Hiện tại dưới tình huống này không có biện pháp khác, chỉ có thể tiếp tục đi theo phương hướng của dòng nước.

Cậu ở phụ cận phát hiện một mảnh rừng cây tùng*, trong rừng còn có ếch xanh cùng chim sẻ, bụi cỏ treo một tầng màu trắng rậm rạp lưới, không biết có phải hay không là mạng nhện. Tất cả hết thảy làm cậu thật cao hứng, bởi vì nơi này có thể là cậu biết tinh cầu, hoặc là cùng loại tương tự với tinh cầu mà cậu biết . Quan trọng nhất chính là, ở đây khả năng có nhân loại.

*Đây chính là cây thông, cây bách ở nước ta. Loài thực vật này phát triển ở địa hình núi đá cao, khô cằn, sinh trưởng trong điều kiện khắc nghiệt mà vẫn xanh ươm, bất khuất, không gãy, không đỗ.

Đi hơn một giờ đồng hồ, cây cối cũng giảm bớt, trước mắt trở nên càng trong sáng, hòn đá bên cạnh dòng suối xuất hiện rõ ràng nhân loại dấu vết —— lớn lớn bé bé hòn đá dựa theo nào đó trình tự được xếp đặt ở hai bên sườn, rêu xanh ở mặt trên hòn đá cũng bị cọ không còn.

Vân Trạch dựa theo dẫm lên dấu vết mà đi , nghĩ dấu vết này rốt cuộc là giặt quần áo để lại dấu vết vẫn là múc nước để lại dấu vết.

“Loảng xoảng!” Một tiếng trầm đυ.c của đầu gỗ rơi xuống trên mặt đất làm cho đang khom lưng quan sát rêu xanh Vân Trạch bừng tỉnh, cậu để đôi tay phòng hộ trước người trước sau đó quay đầu ngồi dậy mà nhìn lại.

Đó là một thiếu nữ có mái tóc dài màu đen sở hữu làn da bánh mật, trên người mặc một khối màu đất vải bố, ở trên hông có một cây dây thừng thít chặt xung quanh vòng eo mảnh khảnh, để lộ ra bộ ngực dầy đặn cùng cái mông, thoạt nhìn vóc dáng cũng không cao lắm, hiện tại giống như một bức tượng giống mà nhìn về phía Vân Trạch, bên cạnh dưới chân là một cây chế tác gỗ thô cùng với thùng nước ngã ở trên mặt đất.

Bề ngoài của thiếu nữ cùng với ngươi hiện đại không sai biệt lắm, bằng phẳng vải dệt, chuẩn mực thùng gỗ —— đã có được công cụ xã hội nhân loài.