Chương 3: Dị tộc lạc đơn ngươi tha hương

“A! A ——” nàng hét lên.

Vân Trạch muốn ngăn cản đã là không còn kịp nữa rồi.

“Phát sinh chuyện gì?!” Một cái lão phụ nhân xông tới, nàng nhìn thấy được đứng ở ven bờ suối Vân Trạch, đồng dạng cũng ngây dại, “Vĩ đại núi rừng chi thần a.”

Phía trước nữ hài xoay người ôm lấy mới tới lão phụ nhân, toàn bộ chôn ở đối phương trong lòng ngực, đôi mắt lại trộm đi xem cậu.

Vân Trạch kinh ngạc phát hiện, rõ ràng lão phụ nhân phun ra ký âm một cái đều nghe không hiểu, nhưng hắn đại não giống như là máy phiên dịch tự động đem xa lạ ngôn ngữ phiên dịch ra tới.

Bọn họ ba người cứ như vậy kinh nghi bất định* mà nhìn đối phương, thật lâu không có động tác.

*Không biết nên tin hay không

“Tôn quý đại nhân, ngài là từ chỗ nào tới?” Lão phụ nhân có chút kính sợ hỏi.

Vân Trạch cúi đầu nhìn xem chính mình một thân trong ba tầng ngoài ba tầng xinh đẹp tinh xảo phục sức, có mỹ lệ thêu thùa cùng vàng bạc châu báu trang trí, lại nhìn sang đối diện ăn mặc thoạt nhìn thập phần thô ráp vải bố, trên chân thậm chí xòn không có mang giày. Cậu có một chút hiểu rõ loại này giọng điệu kính sợ từ đâu mà đến.

Chỉ là một cái đối mặt, hai bên giai cấp xã hội liền có thể từ phục sức mà thể hiện ra tới.

Vân Trạch không biết cậu là nên như thế nào giải thích, cậu thậm chí còn không biết nói nơi này ngôn ngữ, cũng không xác định bên nơi này đối với người ngoại lại có hay không hữu hảo. Cho nên, cậu chỉ có thể im lặng mà chỉ chỉ về phía rừng rậm lúc thời điểm cậu mới tới, sau đó lại lần nữa nhìn về phía như là một đôi mẹ con cư dân bản địa, quan sát các nàng vẻ bề ngoài, biểu tình cùng động tác.

Có chút gầy, trên người có đốm đồi mồi rất rõ ràng, trạng thái làn da cũng không tốt, còn có côn trùng cắn dấu tích. Thiếu nữ tuổi không lớn, nhưng trên tay lại có thật dày một lớp vết chai sần, lão phụ nhân tuổi hẳn cũng sẽ không đặc biệt lớn lắm, tóc có chút bạc màu, nếp nhăn cũng nhiều, khớp xương sưng to, khả năng có bệnh phong thấp.

Lão phụ nhân nhìn nhìn về phía rừng rậm, lại cẩn thận nhìn thoáng qua Vân Trạch. Loại này đánh giá thập phần mờ mịt, chỉ là khóe mắt áng sáng bay nhanh liếc liếc mắt một cái.

Các nàng địa vị xã hội không cao.

“Tôn quý đại nhân, nếu ngài cùng tùy tùng của ngài lạc nhau, yêu cầu một cái có thể nghĩ tạm địa phương, trong thôn chúng ta có một cái thần miếu, có một vị lão tư tế đang trong coi, có thể ở tạm một đêm.” Lão phụ nhân cân nhắc cẩn thận dùng từ, rõ ràng là thực sợ hãi chọc giận người mà các nàng đắc tội không nổi.

Vân Trạch nghĩ nghĩ, tuy rằng chính mình cũng có thể ở tại dã ngoại, bởi vì có lều trại, nhưng là đây là một cái thật tốt cơ hội để hiểu biết thế giới này nguyên trụ dân, nếu như bỏ lỡ, không biết đến khi nào mới có cơ hội dung nhập. Nguy hiểm cao, cũng liền ý nghĩa hồi báo cao, cậu yêu cầu một cái con đường để nhận thức thế giới này, vì thế Vân Trạch gật gật đầu, sau đó bước đến gần về hướng hai người một bước.

Lão phụ nhân có chút kinh hoảng mà lùi lại phía sau một bước, liên tục khom lưng: “Chúng ta có thể vì đại nhân dẫn đường, mời theo ta tới.” Dứt lời liền lôi kéo tuổi trẻ nữ hài đi về phía trước.

“Mẹ, ta thùng nước.” Thiếu nữ nhìn thoáng qua trên mặt đất thùng nước, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Lão phụ nhân sắc mặt hơi đổi, xem Vân Trạch tựa hồ không có tức giận, duỗi tay nắm chặt chính mình nữ nhi: “Đại nhân sự tình quan trọng, cái đó không phải quan trọng đồ vật.”

“Như thế nào sẽ không phải quan trọng đồ vật? Nhà của chúng ta liền chỉ có một cái……” Thiếu nữ nhìn ra mẫu thân biểu tình ngưng trọng, ngượng ngùng im miệng, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn Vân Trạch.

Vân Trạch đối nàng hơi hơi mỉm cười, làm người sợ tới mức giống như con chim non, trực tiếp co rụt lại sau lưng 0mẫu thân của nàng.

Càng là đi ra ngoài, cây cối càng ít, trong chốc lát tới một mảnh ruộng lúa mạch. Nơi này lúa mạch lớn lên không được tốt lắm, lác đác lưa thưa, hạt mạch cũng không có đặc biệt no đủ.

Vân Trạch thấy được mọi người một ít đang lao động, phần lớn đều là nam nhân, bọn họ cầm lưỡi hái chế tác bằng cục đá, đang cắt trưởng thành lúa mạch. Như vậy thời tiết, rất nhiều người gần chỉ ở trên eo bọc một khối bố, trên người làn da bị phơi thành màu tương đen, tóc đều là cắt ngắn.

Gặt hái mang lại vui sướиɠ làm cho bọn họ quên mất đi mệt nhọc, vậy đại khái đây là đồng ruộng của nhà bọn họ, hoặc là ít nhất là thuê tới.

Bọn họ phần lớn đầu tóc đều là màu nâu đậm, đôi mắt cũng giống như thế, nhưng là ngũ quan lại sắc sảo hơn so với người phương đông. Vân Trạch cùng với nơi này không hợp nhau, bất luận là phục sức, vẫn là lập lòe sáng màu bạc như ánh trăng bóng mượt sợi tóc, càng đừng nói đôi mắt thường ngày nhiễm một màu xanh lam, dưới ánh mặt trời lại lóe màu tím lam đôi mắt.

Những người ở nơi này trước mặt cậu thở mạnh một chút cũng không dám, địa phương mà cậu đi ngang qua mọi người đều đình chỉ lao động, ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận mà đánh giá cậu, mãi cho đến cậu đi rồi, mới một lần nữa đứng lên.

Bọn họ ở phụ cận không có người trông coi, nhưng thật ra có một ít hài tử đi đưa nước cùng với phụ nhân. Phụ nhân trên người sẽ khoác một kiện quần áo, kiểu dáng giống như áo thun với váy, hài tử đều không mặc quần áo, vô luận nam hài vẫn là nữ hài.

“Những người này đại khái là thời đại này ‘ bình dân ’, có được một ít tư liệu sản xuất, địa vị xã hội cũng không cao, từ thô ráp lao động chân tay để thu hoạch đồ ăn.” Vân Trạch ở trong lòng lấy một cái định nghĩa.

Bọn họ đi qua một cái con đường bằng bùn , đi qua một mảnh bùn đất cùng với được chế tác từ cỏ tranh làm bằng bùn nhà ở, cuối cùng đi tới phía trước duy nhất một cái kiến trúc được tu sửa bằng cục đá. Ở đời sau xem ra cũng là thực đơn sơ, lộn xộn không có quy tắc hòn đá dùng một loại màu xám bùn lầy xây thành một cái kiến trúc đơn tầng, không cao, bất quá chiếm địa phương còn rất rộng, là một cái đại sân vườn.

Vân Trạch đi theo đôi mẹ con đi vào, cậu phát hiện trong viện có nuôi dê, một bên là ‘ mị mị ’ tiếng kêu, một bên truyền đến ‘ hắc nha hắc nha ’ âm thanh.

Theo tiếng nhìn lại, có một cái kỳ quái tiểu đình tử*, được chế tác bằng cục đá, bốn phía có đầu gỗ chống đỡ mặt trên mái, thoạt nhìn không lớn, có hai nam hài tử một chút cũng không có mặc đang ở bên trong dẫm lên thứ gì.Cùng với một cái ăn mặc sáng sủa vải bố lão nhân đứng ở một bên.

*đình hóng mát

Cậu còn nhìn thấy một cái máng to bằng đá bên trong còn có một lỗ nhỏ để nước xuống, sau đó một loại chất lỏng màu đỏ từ bên trong chảy ra, rớt vào phía dưới thùng. Thùng đã đầy một nữa, bên trong đều chứa chất lỏng màu đỏ, một bên lão nhân còn đang cúi đầu quan sát. Trong không khí thoang thoảng mùi hương của trái cây, Vân Trạch mất vài giây để nhận ra mùi hương trái cây đang phảng phất trong không khí là mùi của quả nho.

Cho nên, đây là ở chế tác nước ép nho?

Không, hoặc là rượu nho? Bởi vì là chuyên môn tu sửa một cái thật lớn chổ chứa đựng bằng đá, như vậy chuyện này không phải đột nhiên nảy sinh hứng thú mới làm, mà là đây là một phần quan trọng trong sinh hoạt. Nước ép nho sẽ không trở thành một bộ phận quan trọng trong sinh hoạt nhưng mà rượu nho thì có thể, bởi vì rượu nho dễ dàng bảo quản, như vậy đại biểu cho nó có thể mang đến ích lợi trong một thời gian dài.

Vì vậy trong nháy mắt tâm tình của Vân Trạch có điểm phức tạp, không biết nên cao hứng vì mọi người ở thời đại này đã biết chế tác rượu nho, không phải thời đại hoang nguyên thủy hoàn toàn. Hay là nên rối rắm người dân bản địa lại dùng chân dẫm để chế tác rượu nho, Vân Trạch đột nhiên cảm thấy bản thân đối với loại rượu nho này có một chút bóng ma tâm lí.

Thôn trang một cái thần miếu*, còn có một tư tế* có được thực quyền quản lí, bắt đầu nuôi dưỡng gia súc, đã biết chế tác rượu nho, có thể thấy được người dân bản địa ở nơi này phải chịu đựng đủ các loại khó khăn để sinh tồn ( bởi vì người chỉ có ở sắp tuyệt vọng thời điểm mới nguyện ý phó thác hy vọng cho hư vô mờ mịt thần linh ), đây là một xã hội đã bắt đầu theo đuổi tinh thần thỏa mãn ở bên ngoài cuộc sống.

*nơi để thờ phụng cúng bái thần linh.

*Tư tế hay thầy tế là người được giao phụ trách trông coi thực hiện các tế tự, lễ nghi, cúng tế, thờ phụng của một tôn giáo hoặc giáo phái khác nhau như Công giáo, đạo Do Thái, đạo Hindu, đạo Hồi... Tư tế cũng là một chức quan trong triều đình Ai Cập cổ đại.Tư tế là người kết nối giữa người bình thường với đấng tối cao nào đó, tùy theo từng tôn giáo.

“Tư tế đại nhân, vị đại nhân này cùng với người hầu của ngài ấy đã thất lạc nhau, nên ta dẫn ngài ấy đến tìm ngài.” Lão phụ nhân đi qua nói.

Ba người ở bên kia liền chú ý tới Vân Trạch, hai cái thiếu niên nhịn không được dừng lại hành động dùng chân dẫm lên quả nho, đôi mắt không chớp mà nhìn cậu chằm chằm.

Vân Trạch nhẹ nhàng gật đầu đối với bọn họ.

Cậu thoạt nhìn rất kiêu ngạo, ngoại hình còn rất tuấn mỹ trẻ tuổi trẻ, toàn thân trên dưới mỗi một chỗ đều thể hiện lai lịch bất phàm của cậu.

Nói trắng ra là, chính là toàn thân phát hào hoang của sự giàu có, tuyệt không phải là gia đình bần cùng có thể nuôi dưỡng ra tới. Cho nên người ở đây đều nhận định cậu đến từ gia đình quý tộc nào đó mà tuyệt đối không có sự hoài nghi nào.

Lão tư tế khi còn nhỏ đã từng đi theo các tư tế ở trong thành để học tập, nhưng lão vẫn như cũ không thể phân biệt được xuất xứ của vải dệt cùng với tinh xảo vật trang sức trên người Vân Trạch, màu tóc cùng màu mắt cũng thực đặc thù, nhưng phụ cận cũng không phải không có màu tóc cùng màu mắt đặc biệt quốc gia. Duy nhất có thể xác định chính là, Vân Trạch nhất định là đến từ một cái không thể tưởng tượng được gia đình cao quý.

“Đại nhân, ngài là từ đâu tới đây?” Lão tư tế hỏi.

Vân Trạch có chút khó xử mà chỉ vào miệng mình, nhẹ nhàng lắc đầu. Cậu tất nhiên sẽ có một đoạn thời kỳ không thể mở miệng nói chuyện, đây là sự tình không thể giấu giếm, tỏ ra yếu thế lúc thích hợp có thể sẽ làm mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn một chút.

Vân Trạch đã do dự qua, nên dùng hình tượng gì để xuất hiện, nghĩ tới nghĩ lui, làm người ta khó có thể nổi dậy tâm phòng bị, đại khái chỉ có thể là ngốc bạch ngọt*. Nhưng mà không phải ngốc bạch ngọt hoàn toàn, có thể thông minh nhưng mà tâm tư đơn thuần, khuyết thiếu một chút thường thức* cơ bản, nhưng không thiếu sức quan sát cùng sức phán đoán.

*ngốc nghếch, đơn thuần, không có nhiều mưu mô.

*tri thức phổ thông về một vấn đề, một chuyên ngành nào đó.



Trước kia quay video chống lừa gạt thời điểm, cậu thường lấy hình tượng con nai vàng ngơ ngác để hướng dẫn người khác. Vân Trạch biết trên người bản thân tự mang một loại hiệu ứng đặc biệt làm cho người khác cảm giác cậu khá ngây thơ.

“Ngài không thể nói?” Lão tư tế có điểm kinh ngạc.

Vân Trạch lại lần nữa lắc đầu.

“Ngài không thể nói ở đây ngôn ngữ?” Lão tư tế thử hỏi.

Lần này Vân Trạch gật đầu.

Không thể nói ở nơi này ngôn ngữ, nhưng lại có thể nghe hiểu? Lão tư tế trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lão cũng không nói ra.

Hai mẹ con thấy đã mang Vân Trạch tới nơi nên các nàng chuẩn bị lặng lẽ rời đi.

Nhưng điểm tiểu động tỉnh này vẫn khiến cho Vân Trạch chú ý tới, cậu nghiêng người chuyển hướng nhìn sang đôi mẹ, từ trên ngón tay cởi ra một chiếc thuần túy chỉ dùng để trang trí nhẫn bạc, mặt trên của nhẫn được khảm một viên thạch anh kích thước lớn hơn một viên đậu đỏ đậu một chút, nho nhỏ đá quý tỏa ra vần sáng màu lam mỹ lệ.

Khi thiếu nữ nhìn chiếc nhẫn này, đôi mắt đều trợn tròn nhìn thẳng tắp, lão phụ nhân vừa kinh hỉ vừa sợ hãi, không khỏi liếc nhìn về phía lão tư tế đang đứng một bên.

Lão tư tế sờ sờ râu nói: “Nêu đây là đại nhân ban thưởng, ngươi liền nhận lấy đi.” Trong lòng nghĩ tùy tiện ra tay liền có thể cho quý trọng như vậy lễ vật, người này quả nhiên lai lịch không đơn giản.

Vân Trạch đã ở trong thế giới trò chơi mười mấy năm, cậu có chút không thể phán đoán được giá trị vật phẩm trong hiện thực so sánh với giá trị vật phẩm mà cậu có được trong trò chơi, nói thẳng là hiện tại cậu không có khái niệm về tiền tài, chiếc nhẫn này thứ nhất không mang theo bất luận cái gì hiệu ứng đặc biệt, thứ hai là tài liệu dùng để chế tác cũng thực bình thường, chỉ là một chiếc nhẫn dùng để trang trí tự mang kèm theo phục sức, ở trong trò chơi là loại không đáng giá tiền nhất.

Nếu là muốn một ít càng giá trị vàng bạc đồ vật, vậy thì chỉ có thời điểm ăn tết trò chơi tặng kèm theo tiểu lễ vật là các loại mini kim nguyên bảo*, kim hoa sinh*, dưa vàng* nho nhỏ đồ vật, giống nhau đều là vật phẩm dùng để trang trí, mấy thứ như vậy Vân Trạch đều tích cóp không ít.

*Kim Nguyên Bảo là thỏi vàng có hình dạng giống như một chiếc thuyền bên trong chở một quả bóng to, người thời xưa đã dùng Kim Nguyên Bảo thay thế cho tiền để trao đổi hàng hóa.

*Hoa mai vàng ( này mình chém chứ mình cũm khum bít kim hoa sinh là cái mô tê gì @@, cao nhân nào biết thì chỉ mình với )

*Dưa hấu bằng vàng dùng để trang trí ngày tết.

Chín là ở Vân Trạch trong mắt một chiếc nhẫn không đáng giá tiền, nhưng ở nơi này ít nhất có thể đổi được một con trâu, hoặc là một khối có thể trồng trọt thổ địa, cho nên lão phụ nhân phi thường kinh hỉ. Nàng không nghĩ đến chính mình chỉ là ôm thái độ không dám đắt tội quý nhân mới dẫn đường có thể được đến như vậy san quý ban thưởng.

Nàng cẩn thẩn vươn đôi tay, một quả nhẫn được nhẹ nhàng đặt tới trong tay của nàng.

Nhẫn bạc trọng lượng không nhẹ, là kiểu thiết kế dành cho nam, ở giẵ được đính một viên đá thạch anh, tuy rằng viên thạch anh có chút nhỏ nhưng phẩm chất lại rất cao, ánh lên xinh đẹp màu lam vầng sáng. Lão phụ nhân chưa từng thấy qua tinh xảo lại mỹ lệ trang sức như vậy bao giờ, cho dù là nằm mơ đều không thể tưởng tượng.

“Tôn quý đại nhân, cảm ơn ngài.”

Vân Trạch gật gật đầu, từ phụ nhân biểu hiện cho thấy chiếc nhẫn này ở nơi này hẳn cũng là thực trân quý, bởi vì phụ nhân ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy được nhẫn ánh lên màu sáng bạc đều thực kích động, sau đó phụ nhân mới chú ý tới thủ công tinh xảo cùng đá quý được khảm ở mặt trên nhẫn. Cho nên có thể nói, ở thời đại này vàng bạc như cũ vẫn là kim loại quý hiếm?

Đây là một cái tin tức tốt, bởi vì Vân Trạch có rất nhiều đồ vật bằng vàng bạc, chỉ một chiếc nhẫn cho liền cho, cũng không cảm thấy đau lòng.

Lão phụ nhân ngàn ân vạn tạ* lúc sau mới mang theo thiếu nữ cùng rời đi.

*Cảm ơn ân huệ ngàn vạn lần~~

Lão tư tế thừa dịp thời gian này cẩn thận đánh giá phục sức trên người Vân Trạch, tinh xảo xinh đẹp là đích xác tinh xảo xinh đẹp, xảo đoạt thiên công*, nhưng cũng không có nhìn ra bất luận một cái gì quen mắt đánh dấu. Lão tư tế tin tưởng người như vậy không phải đến từ bình thường nhà quyền quý, Chỉ nhìn cậu một chút cũng không đau lòng tùy tiện liền tặng một chiếc đá quý nhẫn bạc là có thể nhìn ra tới.

*Người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để chỉ công nghệ vô cùng cao siêu và khéo léo, vượt qua sự sáng tạo thiên nhiên.

Là nào vương tộc của một quốc gia sao?

“Đại nhân, nếu người hầu của ngài còn chưa tới, không ngại ở tạm nơi này mấy ngày?” Lão tư tế kiến nghị nói.

Nguyên bản là đối với không có giấy thông hành người xứ khác, vô luận là cái dạng gì, trước tiên đều phải nhốt lại điều tra một lần. Nhưng là mấy tháng trước, đột nhiên tất cả tư tế thần miếu ở nông thôn đều thu được mệnh lệnh đến từ tổng Thần Điện, yêu cầu bọn họ phải đổi xử tử tế với lưu lạc một mình người tha hương*, đặc biệt là cùng với người Taixi hoàn toàn bất đồng người dị tộc, đồng thời nhanh chóng báo cáo lên thượng cấp.

*Người đi xa quê nhà



Nghe nói cho dù là quan thị chính cũng đều thu được mệnh lệnh giống như vậy đến vương tộc, yêu cầu bọn họ đối xử tử tế với lưu lạc một mình người tha hương.

Vân Trạch lớn lên chính là dáng vẻ của người dị tộc, cho nên lão tư tế không dám chậm trễ, ít nhất trước khi xác nhận thân phận của cậu là không dám.

Vân Trạch gật nhẹ đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ý bảo lão tư tế tạm dừng một chút. Hắn cầm lấy cái còi bạc treo trước ngực, thổi một tiếng, tiếng sáo huýt cũng không có vang lên bất luận cái gì thanh âm. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt lại nghe được một trận dồn dập lộc cộc vó ngựa âm thanh, sau đó một con tựa như trong thần thoại phi thường cao lớn ngựa trắng vọt vào sân, cấp tốc đình chỉ ở ngay trước mặt Vân Trạch.

Vân Trạch duỗi tay sờ sờ nó cằm, con ngựa trắng đạp hai cái chân, an tĩnh lại.

Ở cổ đại, chiến mã* cùng siêu xe giống nhau quý trọng. Vân Trạch tưởng thử một lần, lão nhân này đối mặt với một con bảo mã có hay không động tham niệm. Cậu nhìn ra được, đối phương đối với chính mình có kiêng kị, kiêng kị cậu bí ẩn lại sang quý không biết tồn tại thân phận cùng lai lịch, nhưng mà sự kính sợ này có thể có bao nhiêu giá trị đâu?

*Ngựa trong chiến tranh được gọi là Ngựa chiến hay Chiến mã (戰馬). Ngựa được sử dụng rộng rãi cho các chiến binh, kỵ binh trong các trận chiến tay đôi hay các trận đánh tập kích, đột phá cũng như sử dụng để do thám, thông tin liên lạc, vận chuyển.

Giá trị bằng một con ngựa sao?