Chương 4: a, này rốt cuộc là nhà ai nhãi con đi lạc a~

“Đây là, ngựa của ngài sao?”

Lão tư tế nhìn thật cao lớn ngựa trắng, con ngựa trắng này nhìn thế nào đều khống giống một con ngựa bình thường, mỗi một sợi lông đều như tuyết trắng, mang theo ánh sáng mềm mại nhu hoà, tuy rằng cao lớn, nhưng khi với đối mặt chủ nhân lại rất dịu ngoan. Trang sức mang lên con ngựa cũng thập phần tinh xảo xinh đẹp, yên ngựa bằng da thuộc màu nâu đen xử lí tỉ mỉ, được tinh tế trang trí chuỗi vàng bạc dây cùng màu sắc rực rỡ đá quý.

*Da thuộc là một dạng vật liệu bền và dẻo được tạo thành thông qua quá trình thuộc da từ da động vật như da bò, trâu, dê, cừu non, nai, cá sấu, đà điểu... Da thuộc được sản xuất bằng nhiều phương pháp khác nhau, từ quy mô cá thể đến quy mô công nghiệp



Thời đại này còn chưa có yên ngựa cùng bàn đạp, đều là tùy ý phủ thêm một tầng đệm, ở dưới lót một tầng đã được xử lí thuộc da, có thể làm cho người cưỡi ngựa thoải mái một chút . Cho nên lần đầu tiên lão tư tế nhìn thấy yên ngựa đã chịu thật sâu chấn động, bất quá lão tư tế chấn động chủ yếu là từ thủ công cùng tài liệu của yên ngựa, cũng không có suy nghĩ sâu xa tác dụng của yên ngựa.

Vân Trạch gật gật đầu, cậu cố ý từ túi nhỏ trên yên ngựa lấy ra mấy cái dưa vàng đã được đặt trong tay ngay từ đầu.

Cậu lấy ra ba viên dưa vàng, một viên chỉ có năm chỉ vàng, cho nên rất nhỏ. Nhưng vàng chất lượng rất tốt đặt ở trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng rực rỡ thực bắt mắt, một chút liền hấp dẫn tầm mắt của lão tư tế.

Lão tư tế vừa thấy liền hiểu rõ, đối phương đây là trả phí dụng ăn ở, lão nhịn không được liền nói: “Đại nhân, ngài không cần phải như thế, vàng là trang sức của quý nhân, người bình thường không thể có, càng không thể tùy tiện cho đi.”

Người này rốt cuộc là từ nơi nào tới, trong nhà có phải hay không quá mức nuông chiều? Sao lại một chút thường thức cơ bản đều không có?

Mới vừa rồi ban thưởng bạc nhẫn cũng liền thôi, tuy rằng thủ công tinh xảo xinh đẹp, còn được đính đá quý, nhưng mà giàu có thương nhân ngẫu nhiên cũng có thể cho chính mình đeo một hai kiện trang sức bạc. Vàng lại khác hoàn toàn, đó là độc quyền của đại quý tộc cùng với vương tộc, chỉ có người có thân phận tôn quý mới được phép đeo. Nếu là bình dân có được, là sẽ bị xử phạt.

Lão tư tế tuy rằng thuộc về Thần Điện hệ thống, nhưng cấp bậc địa vị quá thấp, vàng loại đồ vật này, đối với lão tư tế mà nói chính là một loại phiền toái.

Quá quý trọng?

Vân Trạch cẩn thận hồi tưởng lại các loại quá khứ chi tiết. Ở thế giới hiện thực, vàng đúng là kim loại hiếm, không giống như ở trong trò chơi tuỳ tiện có thể cho đi, nhưng mà vừa lão tư tế nhắc đến từ ‘ quý nhân trang sức ’…… Có phải hay không ý nghĩa là, vàng ở thế giới này, hẳn là để tượng trưng cho đặc quyền, giống như ngọc ở thời cổ đại, là một loại quyền lợi cùng với để thể hiện giai cấp.

Vừa rồi lão tư tế nhìn cậu tuỳ tiện lấy ra vàng nhưng mà không cảm thấy cậu ‘ không có tư cách ’, là xem cậu trở thành giai cấp đặc quyền?

Vân Trạch như suy tư cái gì, cậu thu hồi ba viên dưa vàng, từ trên cổ tay cởi ra vòng tay bằng bạc, vòng tay là cùng một bộ với nhẫn bạc mới vừa cho đi, mặt trên đồng dạng cũng được khảm đá thạch anh.

Lúc mới thay đồ cậu sợ quá cao điệu, nên chọn trong tất cả số quần áo mà cậu có một bộ điệu thấp nhất cùng với nhìn bình dân nhất, đều không phải làm từ trân quý vải dệt, là bình thường nguyên liệu cotton, phục sức kèm theo cũng tương đối bình thường, không nghĩ tới vẫn là quá cao điệu.

Thấy Vân Trạch lại đưa ra vòng tay bạc, lão tư tế dở khóc dở cười, lão không phải có cái ý tứ này a. Hết cho vàng lại cho bạc, bên người cũng không mang theo hộ vệ, nếu không may gặp gỡ phải kẻ xấu, còn không phải là đưa dê vô miệng sói?

Lão tư tế đã lớn tuổi, đối với vàng bạc châu báu đã không còn như lúc trẻ tuổi khát khao, ngược lại tuổi càng lớn, càng dễ dàng mềm lòng. loã tư tế nhìn vẫn còn đang có điểm ngây thơ mờ mịt Vân Trạch, vừa nhìn thì cao cao lớn lớn, nhưng mà thật ra như đứa trẻ mới ra khỏi nhà ngây ngây ngô ngô cái gì cũng không biết, lại cùng người hầu lạc nhau, trên người còn mang theo nhiều trân quý đồ vật, chính là dễ dàng nhất bị cường đạo cùng kẻ lừa đảo theo dõi.

“Đại nhân, ngài cứ an tâm trụ mà đi, chỉ là đừng ghét bỏ chổ này điều kiện đơn sơ.” Lão tư tế nói, “Ngài ngựa phục sức quá mức quý trọng, ta làm đệ tử mở ra tới đặt ở trong phòng cho ngài.”

Lão tư tế cự tuyệt Vân Trạch vòng tay, nhưng Vân Trạch ngược lại có điểm khó chịu.

Không phải là đối lão tư tế khó chịu, mà là đối với cảm giác thiếu nhân tình khó chịu.

Vân Trạch không thích thiếu người khác, mặc kệ vật chất vẫn là tình cảm. Nếu lão tư tế chịu thu đồ vật của cậu, đó chính là một hồi giao dịch. Chính là đối phương không chịu thu, Vân Trạch cảm giác như vậy chính là thiếu nhân tình.

Đến nỗi lão tư tế lo lắng vấn đề an toàn, Vân Trạch kỳ thật cũng không quá lo lắng, làm một cái NPC lưng đeo bí ẩn âm mưu, giá trị vũ lực của cậu tuy rằng cũng không cao lắm, nhưng mà cậu am hiểu dùng độc cùng chế độc, lực miễn dịch của bản thân đối với độc dược cũng rất cao. Người bình thường hại không được cậu.

Vân Trạch vẫn còn đang nghĩ ngợi, lão tư tế bên kia đã dẫn một thiếu niên lại đây. Thiếu niên từ bên trong đi ra, dùng một cái bồn bằng đá dể rửa sạch sẽ chân, sau đó dùng một khối bố vây quanh chính mình, đeo lên đai lưng, còn mang vào một đôi giày rơm. Thiếu niên đi tới, nhưng không dám nhìn thẳng Vân Trạch, chỉ là cúi đầu.

Lão tư tế chỉ huy thiếu niên đem yên ngựa cởi ra tới, con ngựa trắng có chút không cao hứng, nhưng mà cũng chủ nhân không có ngăn cản, cho nên cũng chỉ có thể đứng yên nhìn yên ngựa cùng bàn đạp cởi ra.

“Đi đưa đến bên trong phòng dùng để chiêu đãi khách quý.” Thiếu niên không nói hai lời bế lên yên ngựa đi bên trong, vài phút sau mới chạy ra.

“Đại nhân, sân sau có chuồng ngựa, có muốn hay không để ngựa của ngài đi trước nghỉ ngơi một lát?” Lão tư tế hỏi Vân Trạch.

Vân Trạch sờ sờ đầu con ngựa trắng, sau đó gật gật đầu, vì vậy con ngựa trắng liền ngoan ngoãn bị thiếu niên này dắt đi rồi.

Ngựa được dắt vào thông đạo nhỏ ở bên hông, chờ nó đi tới hậu viện, lão tư tế lại làm ra một cái thủ thế —— khom lưng đôi tay đan xen ở trước ngực, đại khái chắc là mời?

“Đại nhân, thỉnh đi bên này.”

Vậy đại khái là đây là tốt nhất kiến trúc.

Từ lão phụ nhân trước tiên dẫn cậu tới tìm lão tư tế xem ra, ở đây nhân viên thần chức hẳn là được xem như bản địa người quản lý.

Vải dệt còn thuộc về hàng xa xỉ, quần áo của nhà bình dân rất nhiều đều là bố váy sau đơn giản mà cột lại, hơn nữa bình dân cũng không mang giày. Nhưng mà thiếu niên vừa mới nãy mang giày rơm, còn vị nhân viên thần chức này mang giày vải. Giữa bọn họ có giai cấp chênh lệch, ít nhất đã là bình dân cùng giai cấp đặc quyền chênh lệch.

Mà lão tư tế không chịu thu dưa vàng, nói dưa vàng là ‘ quý nhân trang sức ’, nói cách khác ở giai cấp thống trị, lão tư tế cũng chỉ nằm ở tầng dưới chót.

Đây là một cái đã có nghiêm ngặt phân chia cấp bậc trật tự xã hội.

Vân Trạch chậm rãi phân tích tất cả những gì bản thân nhìn thấy, nghe thấy.

Đã mười mấy năm không có cùng người bình thường nói chuyện qua, năng lực giao lưu kết giao so với trước kia kém rất nhiều, các loại thường thức cơ bản cũng có chút không nhớ rõ, nhưng cũng may chỉ số thông minh của cậu không thấp, năng lực học tập không kém, can đảm cùng ứng biến năng lực cũng không kém. Nếu không cũng không thể dưới sự giám sát mười mấy năm của trí năng hệ thống cũng không bị phát hiện ra dị thường.

Rõ ràng hiện tại lão tư tế cho rằng cậu là ở nơi nào đó thượng tầng nhân vật, mới có thể như vậy tôn kính mà chiêu đãi cậu. Người trong nhà mới biết chuyện nhà mình, Vân Trạch căn bản không phải cái gì quý tộc, rải loại này nói dối sớm hay muộn liền sẽ lật xe không cẩn thẩn là có thể bị chọc thủng.

Hiện giờ cậu còn có thể giả câm vờ điếc nói chính mình không nói, chờ về sau học được bản địa lời nói thời điểm, có phải hay không nên đem chân tướng nói rõ?

Đương nhiên, không thể nói chính mình là xuyên qua tới, có thể tự xưng là trong núi ẩn sĩ đệ tử không? Nơi này có ẩn cư núi rừng hiền sĩ ẩn giả không ta? Một cái ẩn sĩ đệ tử chưa thắp sáng ngôn ngữ cùng văn tự, có phải hay không có điểm hạ nơi này quần thể chỉ số thông minh?

“Đại nhân, ngài xem nơi này được không?” Lão tư tế đột nhiên hỏi, Vân Trạch mới phát hiện chính mình đã đi tới trước bên trong một căn phòng.

Có thể nhìn ra được, đây là một căn phòng điều kiện tương đối tốt, được quét tước đến thập phần sạch sẽ, bên trong có một cái dùng bùn cùng rơm xây lên thành giường, còn được trãi một khối bố, mà mặt trên khối bố là một khối thảm lông dê, ở trên cùng còn trãi một khối thật to da dê được khâu lại thành chăn. Mà hiện tại yên ngựa của cậu cũng được để trên thảm lông dê.

Trong phòng đồ vật cũng không nhiều lắm, có cùng loại cái bàn cùng tiểu băng ghế đồ vật, còn có một ít ấm sành cùng khác loại nhỏ đồ gốm, thậm chí có một cái rất là sinh động gà trống tạo hình đào hồ.

Căn phòng này không có cửa sổ, nhưng là phía trên có một cái không lớn vuông vức lỗ thông gió, cho nên bên trong nhìn có điểm âm u, không khí giống như cũng không phải đặc biệt hảo.

Văn Trạch còn thấy được trong góc bay nhanh bỏ qua một con nhiên.

Cảm giác thực mới lạ, cậu cũng đã từng sợ mấy con côn trùng có độc, thần lẫn cùng xã, hiện tại..... haha cảm tạ trò chơi đã trị hết chứng sợ hãi của cậu. Hiện tại nhìn đến này đó vật nhỏ phản ứng đầu tiên đều là: Có thể đánh quái sao? Tăng bao nhiều kinh nghiệm? Bạo suất nhiều?

Giai đoạn trước NPC không thể đánh quái, hậu kỳ vì gia tăng lên nhiều đa dạng cách chơi, NPC cũng có thể xoát quái nhật tài liệu. Kỳ thật cũng rất thú vị, bởi vì đứng ở góc độ NPC của Vân Trạch tất cả quái đều là hoàn toàn chân thật, vô luận là các loại trùng độc mãnh thú, vẫn là nhân loại.

Văn Trạch không thể khắc chế cái loại cảm giác quái dị khi gϊếŧ người, cho nên cậu cực nhỏ đánh quái hình người, nhưng mà trùng độc cùng mãnh thú thì gϊếŧ không ít. Cậu chính là dùng cách này yên hơi lặng tiếng tích góp được bút không nhỏ vốn riêng.Hơn nữa nhiệm vụ của cậu vốn dĩ chính là tại dã ngoại vì người chơi đưa trang bị cùng dược vật, cho nên độ tự do độ càng cao một chút.

Nhưng cậu cùng ngươi chơi có khác nhau rất lớn, thứ nhất là không thể có chính mình gia viên, thứ hai chính là không thể offline, không có cách nào nghĩ ngơi cùng đi ngủ.

Như bây giờ khá tốt.

Cậu đem hiện tại tin tức mà chính mình biết được tổng hợp lên, Ở đây chính là giống với văn minh nhân loại lúc mới bắt đầu, đẫ hình thành ban đầu chế độ phong kiến.

Xung quanh hoàn cảnh thoạt nhìn không phải quá hoàn hảo, thiếu thốn rất nhiều vật tư, nhưng mà Vân Trạch trong lòng lại không có nữa điểm không vui. Trong trò chơi phòng ở rất đẹp nhưng lại không phải thuộc về cậu, đồ ăn cũng tốt nhưng cậu không có vị giác.... Cậu giống như một con ếch xanh đang ngồi trong nồi, phía dưới nồi là lửa đang cháy bừng bừng, nói không chừng mốt lát liền bị nấu chín.

Cậu hiện giờ nhảy ra ngoài cái nồi, nhảy ra tới một cái địa phương hết thảy mọi thứ đều xa lạ, nhưng mà cái địa phương này có nhân loại, có đồng loại của cậu. Không cần phải ngày đêm nơp nớp lo sợ khi nào bị nấu chín.

Cho dù địa phương này là cái xã hội nguyên thuỷ, cậu đều sẽ cảm thấy không tồi, huống chi nơi này đã phát triển ra văn minh —— đồ gốm chính là lớn nhất chứng cứ.

Vân Trạch đi vào phòng, trong không khí tỏa một loại ẩm ướt khí vị, cậu lúc này mới thực sự cảm giác được nhà giam trong suốt luôn giam cầm hiện tại đã bị đánh vỡ, bên ngoài mọi thứ bắt đầu trờ nên chân thật.

Tồn tại, thực tốt.

Thấy Vân Trạch cũng không có khó chịu, lão tư tế ầm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi, tuy rằng bị trong nhà nuôi đến có chút thiên chân, nhưng mà cũng may không có thập phần bắt bẻ. Làn da của cậu được dưỡng đến trắng nõn tinh tế tựa sữa dê, đầu ngón tay trơn bóng mềm mại không có một chút vết chai nào, vừa nhìn thấy chính là loại hình từ nhỏ đến lớn quần áo đều không tự mình mặc qua, lão tư tế ngay từ đầu còn thật lo lắng cậu không thể thích ứng.

Giả sử nếu Vân Trạch không hài lòng, cảm thấy lão tư tế chiêu đãi không chu toàn, quay đầu điều tra ra Vân Trạch không phải người phía trên yêu cầu đối xử tử tế ‘ người xứ khác ’ kia liền thôi, nhưng mà nếu thật là cậu, lão tư tế chiêu đãi chậm trễ, có lẽ có thể giữ được một mạng nhưng cũng sẽ không thiếu dùng tài sản để chuộc tội.

Hiện giờ thấy cậu vẫn chưa bất mãn,trên mặt thái độ cũng không có ghét bỏ, lão tư tế đối cậu sinh ra thêm hai phần hảo cảm.

Lão tư tế làm một cái khác thiếu niên lại đây, thiếu niên này so với người trước đó lớn hơn một chút, là khoảng 15-16 tuổi, tóc quăn màu đen, làn da màu nâu nhạt, đôi mắt vừa to vừa tròn. Thiếu niên mọt đường chạy chậm lại đây, tới trước mặt hai người sau đó hô một tiếng sư phụ, lại gọi Vân Trạch một tiếng đại nhân.

“Đại nhân, đây là một trong những đệ tử của ta, A Hạ, hắn sẽ tạm thời hầu hạ ngài.”

Thiếu niên này cũng để đôi tay đan xen ở trước ngực sau đó hơi khom lưng, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn cậu, nhiệt tình đến làm cho Vân Trạch có chút ngượng ngùng. Đối phương trong ánh mắt chính là cái loại này ‘ oa, ngài thật là ghê gớm a ’ cảm giác quá rõ ràng, Vân Trạch có chút không thể chống đỡ được cái loại không thể hiểu được nhiệt tình.

“Ngài có chuyện gì đều có thể sai khiến A Hạ đi làm. Trong chốc lát bữa tối, có bánh mì, trứng gà, đồ ăn canh cùng rượu nho, có thể cho A Hạ đưa đến phòng của ngài để dùng bữa.” Lão tư tế lại nói.

Nếu có thể nói bản địa ngôn ngữ, Vân Trạch đặc biệt muốn biết, chính mình là một cái người xa lạ, vì cái gì đối phương muốn như vậy kính sợ mà chiêu đãi? Cậu rất muốn có âm mưu luận một chút, lúc đầu dùng lời nói lừa gạt cậu, quay đầu lại hạ mê dược, đem cậu tài vật toàn bộ cuốn đi.

Nhưng cảm giác lại rất không giống, đặc biệt lão tư tế ngẫu nhiên còn lộ ra cái loại biểu tình ‘ a, này rốt cuộc là nhà ai nhãi con đi lạc a ’ chính là cái loại ánh mắt trưởng bối nhìn tiểu bối.

Vân Trạch ăn mềm không ăn cứng, nhất là chịu không nổi loại hình giống như bà ngoại cậu như vậy một bộ người hiền lành.

Nhưng liền tính trong lòng không cảm nhận được có ác ý, cậu vẫn là thích luôn đi thử.

Vân Trạch không thích đem một người nghĩ đến quá xấu, nhưng là trong quá trình trưởng thành kiến thức quá nhiều đủ loại đồ vật, nên rất khó thay đổi chính mình tư tưởng—— cậu vẫn luôn có thói quen lấy một cái hỏng nhất phỏng đoán đi đối đã một sự kiện phát triển. Cậu về sau đại khái có thể trở thành cái loại trước khi kết hôn phải kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân cùng với viết sau kết hôn hiệp nghị a~~

Kỳ thật trong sinh hoạt đều có rất ít người có cái gọi là là tình cảm thuần túy hoặc là lợi ích tuyệt đối, giống nhau đều là hai cái hỗn hợp, chỉ là xem cái nào chiếm tỉ trọng cao hơn thôi.

Vân Trạch trong lòng cũng rõ ràng là như thế này, không có tuyệt đối người tốt, cũng không có tuyệt đối người xấu.

Chỉ là cậu là cái dạng người thiếu ái, người khác đối cậu tốt một chút cậu liền chịu không nổi, nếu là vẫn luôn đối cậu tốt, bọn họ trở thành bằng hữu cùng tri kỷ, Vân Trạch có thể sẽ đối người nọ đào tim đào phổi, cảm thấy đối phương chỗ nào chỗ nào cũng tốt. Loại tính cách khuyết tật này thật sự rất không xong, bởi vì con người luôn thực dễ dàng phát hiện chính mình bị thiên vị.

Có câu từ là nói như thế nào? Bị thiên vị luôn là không có sợ hãi.

Vân Trạch rất muốn sửa lại cái này tật xấu, chính là đều vô dụng, lúc đâm đầu sâu vào luôn sẽ giúp đối phương tìm các loại lý do, thẳng đến cuối cùng cậu thất vọng. Thất vọng lúc sau chính là hoàn toàn đứt gãy, lại hoàn toàn không có khả năng khôi phục. Vân Trạch cảm tình luôn luôn cực đoan, cho dù tình bạn cũng giống nhau, tốt thời điểm có thể sủng người lên đến tận trời, hỏng rồi thời điểm đều có thể dẫm chết ở hố.

Từ sơ trung* bắt đầu, hắn liền không có đoạn quá bằng hữu, nhưng mà không biết vì cái gì vấn đề, này đó hữu nghị cuối cùng vẫn đều sẽ hướng ngõ cụt mà đi.

*trung học cơ sở



Vân Trạch tính cảnh giác cùng với luôn hoài nghi chính là lần lượt tại đây chịu áp chế mài giũa ra tới.

Trước sẽ dùng bắt bẻ ánh mắt đi xem người khác, sau đó dùng lớn nhất ác ý phỏng đoán thăm dò, luôn có thể sàn chọn rớt một đám không có hảo ý.

Cậu nếu đã quyết định ở tạm chổ này, thì sẽ làm tốt hư nhất chuận bị, đồ ăn cùng an toàn cá nhân yêu cầu chú ý một ít, con ngựa là triệu hoán sủng vật có thể tùy thời mà mang đi không cần lo lắng, nhiều nhất chính là tổn thất một ít tài vật. Nếu chỉ phải trả điểm này nho nhỏ tổn thất là có thể phán đoán một người tốt xấu thì không phải thực đáng giá sao.

Đúng không ~