Chương 5: “Vương? Vương tộc?!”

Nghĩ đến đây, Vân Trạch đem bao quần áo ướt đưa cho A Hạ, dùng thủ thế ý bảo hắn đem quần áo tẩy sạch phơi nắng một chút.

Gói đồ bao xung quanh quần áo không kín mít, lộ ra một nửa vải dệt.

Quần áo bị ướt là một bộ hạ phục, tương đối mỏng manh, bên trong là màu trắng áo trong được làm từ vải bông mịn màng tinh tế, sau đó là trung y lụa mỏng màu vàng nghệ cùng màu xanh đậm quần, còn có một khoản dây lưng, cuối cùng lớp bên ngoài là một tầng màu lục đậm sa mỏng. Tuy rằng đều không có cái phức tạp thêu thùa, nhưng riêng tài liệu là có thể nhìn ra chổ bất phàm.

Tốt như vậy vải nhuộm…… Làm cho A Hạ thiếu niên không nhịn do dự mà liếc nhìn hắn lão sư một cái, cũng không dám cầm quần áo.

“Đại nhân, tốt như nhan sắc vải dệt, nếu là đυ.ng nước, liền sẽ bị phai màu.” Lão tư tế cũng thực do dự, vải dệt mềm mại giống như làn da em bé cùng với một loại giống như sương khói là vải dệt lão liền nghe nói cũng chưa nghe nói qua, càng đừng nói thấy đây cũng là lần đầu tiên thấy.

Hơn nữa màu nhuộm tốt như vậy, nhất định phải sử dụng một lượng lớn trân quý thuốc màu đi nhuộm, có lẽ còn phải loại bỏ không ít cùng loại vải dệt mới có thể nhuộm ra như vậy tốt nhan sắc. Xinh đẹp như vậy vải dệt, chạm vào một dơ cũng không được càng đừng nói đυ.ng vào nước. Lỡ như lỡ tay tẩy hỏng, lão như thế nào có thể bồi thường?

Lão tư tế lần đầu tiên như vậy sầu, lão không biết nên như thế nào nói cho cái này lần đầu tiên lấy ra vàng tặng người, lần thứ hai lấy ra tinh quý vải nhuộm muốn đi tẩy Vương gia ngốc nhi tử*, loại vật phẩm yếu ớt lại quý trọng này nên hảo hảo mà treo lên, làm cho thị nữ mỗi ngày đều dùng hương huân xông một lần, trừ bỏ vào lúc cần thiết ( tỷ như lúc hiến tế thời điểm ) mới lấy ra tới mặc một lần, mặt khác thời gian đều đều không thể mặc.

*con trai ngốc

Tẩy?

Không không không, ngài vẫn là gϊếŧ ta đi.

Vân Trạch nhìn ra hai người kháng cự, cậu suy tư loại này kháng cự từ đâu mà đến.

Bởi vì Vân Trạch vẫn luôn sinh hoạt ở niên đại vải dệt là giá rẻ vật dụng hàng ngày, vô luận là lúc còn sống vẫn là sau khi chết. Cậu cũng không có đi tìm hiểu qua phương diện này tri thức, cho nên không biết, ở hiện đại trước khi máy dệt vải được phát minh ra thì vải dệt hàng xa xỉ bởi vì cực kì hao phí nhân công, càng không biết, ở trước khi hóa học thuốc nhuộm xuất hiện thì nhuộm màu vải càng là đỉnh cấp giới hạn số lượng xa xỉ phẩm.

Cậu suy đoán ở thời đại này vải dệt đối gia đình bình dân hẳn là tương đối quý trọng, nhưng cậu không biết, thời đại này vải dệt quý trọng đến mức có thể trở thành một loại tiền dùng để trao đổi mua sắm.

May mắn cậu còn không tính ngu xuẩn, từ hai người kháng cự có thể nhìn ra nhiều ít, vải dệt nhuộm màu là thực quý trọng, phi thường phi thường quý trọng. Cho nên cuối cùng cậu chỉ có thể khoa thay mua chân làm cho bọn họ đem quần áo đi phơi nắng một chút, đặc biệt là phơi giày.

Lúc này đây, bọn họ cuối cùng cũng không có lại cự tuyệt.

A Hạ đem quần áo trở thành giống như trân bảo chạm vào liền vỡ cẩn thận mà phủng một đường đến bên ngoài, vừa vặn gặp được một cái khác thiếu niên Tô Á mới vừa an trí ngựa từ hậu viện trở về.

“A Hạ ca, ta trước kia chưa bao giờ gặp qua xinh đẹp như vậy ngựa, toàn thân đều không có một sợi tạp lông , trên chân đều sáng lấp lánh một chút bùn đất cũng không có.…… Ân? Đây là cái gì?” Tô Á kỳ quái hỏi.

Chủ yếu A Hạ biểu tình quá cổ quái, nơm nớp lo sợ, cái trán chảy đầy mồ hôi lạnh, giống như lần đầu tiên lão sư dạy hắn như thế nào dùng chú ngữ trị liệu bệnh tật cho thôn dân vậy. Rất khó hình dung, cảm giác thập phần thần thánh, là cảm giác được giao phó trọng trách, cho nên thập phần sợ hãi chính không có làm tốt.

“Là quần áo của vị kia đại nhân, đại nhân làm ta phơi nắng một chút.” A Hạ cẩn thận mà nâng trong tay phân lượng một chút cũng không nặng quần áo, “Ta đang tìm một cái thích hợp địa điểm, nơi đó không có gió thổi tro bụi bay lên, nơi đó cũng không có thái dương quá gắt, độ ấm vừa vặn tốt, không thể quá lạnh, cũng không thể quá nhiệt……”

Tô Á nghe được đều ngây dại, hơi hơi hé miệng, sau một lúc lâu mới nói: “Ta cho rằng ngươi chỉ là chuẩn bị đi phơi quần áo.” Mà không phải đi chiêu đãi một vị công chúa.

“Ta đương nhiên là đi phơi quần áo.” A Hạ có một chút không cao hứng, thiếu niên nhìn thoáng qua trái phải, “Ngươi cùng ta tới đây.”

A Hạ kêu Tô Á một đi theo mình, hai người liền đi đến trong một cái khác gian phòng, đây là nơi sư phụ dạy cho bọn họ hai sư huynh đệ chú ngữ địa phương, cho nên quét tước đặc biệt sạch sẽ.

A Hạ cẩn thận đem cái đặt ở một cái sạch sẽ đài bằng đá, sau đó chậm rãi mở ra.

Ban đầu xuất hiện chính là một tầng sương khói giống nhau vải dệt, Tô Á trừng lớn hai mắt, liều mạng xoa xoa, lại lần nữa xác nhận trước mắt vảo dệt là một loại chân thật tồn tại vải dệt, mà không phải bay tới sương khói.

Phía dưới sa y, lụa mỏng lụa lộ ra một góc để lộ ra màu vàng nghệ vải dệt, nhìn liền thập phần tinh tế mịn màng, cảm quang giống như là từ tơ tằm chế tác ra tới. Tóm lại, vừa nhìn liền biết khồng phải dùng cotton chế thành, càng đừng nói hiện tại bản địa liền bông đều không có, bọn họ chỉ có cây đay, thuộc da, lông dê ba loại tài liệu dùng để chế thành quần áo.

Tô Á ngơ ngác mà vươn tay đi, tưởng sờ sờ.

‘ bang ’ một tiếng, A Hạ mở ra hắn tay: “Ngươi đang làm gì? Ngươi chuẩn bị dùng ngươi cái tay vừa mới lấy qua cỏ khô đi chạm vào nó sao?”

“Ta chính là tưởng……” Tô Á có điểm ủy khuất che lại tay, kia một tát đánh cũng thật đau.

“Tưởng cũng không được.” A Hạ thề sống chết bảo hộ bộ quần áo này, “Nếu là lỡ như đυ.ng vào làm dơ một chút, cho dù đem ngươi bán muòi lần cũng không đủ đền. Huống chi ngươi cảm thấy có thể lấy ra như vậy quần áo có thể là người nào?”

A Hạ nhìn thoáng qua trái phải, tới gần Tô Á, nhỏ giọng nói mấy chữ.

“Vương? Vương tộc?!” Tô Á giật mình đến độ nói cũng nóil lắp.

“Ngươi nói nhỏ thôi, lão sư chỉ là suy đoán. Trừ bỏ vương tộc, ngươi cho rằng nào còn có thể dưỡng đến như vậy tinh tế người? Nói tóm lại, đó là người chúng ta tuyệt đối tuyệt đối đắc tội không nổi. Liền tính là dị quốc vương tộc, bọn họ cũng là thần hậu duệ, tuyệt cũng không phải chúng ta có thể đi làm trái lại cùng chậm trễ. Ngươi nếu là đem này quần áo làm hư rồi, lấy cái gì bồi? Nếu ngươi làm sai chuyện gì đắc tội đại nhân, khẳng định sẽ bị uy cho bầy sói ăn.”

Tô Á che lại miệng mình, trong chốc lát mới buông xuống, tới gần đang thưởng thức trên thạch đài vải dệt sư huynh nói: “Kia hắn vì cái gì không đợi ở chính mình thành trì, mà phải một người đi tới bên này? Hắn đi theo quan đâu? Người hầu hạ của hắn đâu?”

“Có lẽ là đi ra du lịch thời điểm đi? Lão sư của lão sư chúng ta, thời điểm tuổi trẻ cũng đi theo một vị vương tử đi đến bất đồng quốc gia trên đại lúc để du lịch , cuối cùng còn viết ra một quyển thức ghê gớm tác phẩm, trở thành nổi danh hiền giả cùng tiên tri. Có lẽ hắn cũng là như thế đi.” A Hạ suy đoán nói.

“Du lịch?” Tô Á đột nhiên nghĩ tới một sự kiện, “ Trước một lần lão sư của lão sư gởi thư, nói đến từ đô thành đệ từ củađại thần quan các hạ gần nhất đang đi thị sát Thần Điện ở các địa phương, gần nhất khả năng liền đi đến chúng ta bên này. Có lẽ vị kia đại nhân có thể biết lai lịch vị đại nhân này.”

A Hạ cũng nhớ tới chuyện này: “Có lẽ đi.…… Ngươi vì cái gì phát run?”

Tô Á vẻ mặt đưa đám: “A Hạ ca, ta làm việc không cẩn thận giống ngươi, vạn nhất ngày nào đó ta nói sai cái gì làm sai chuyện gì thì làm sao bây giờ?”

Này đúng xác thật là một cái vấn đề, A Hạ suy nghĩ một chút: “Vậy ngươi ngày thường không cần tùy tiện xuất hiện ở trước mặt đại nhân.”

Tô Á gật gật đầu: “Chỉ có thể như thế.”

Lão tư tế cùng thiếu niên hai người đi rồi, Vân Trạch duỗi tay kiểm tra yên ngựa, mặt trên bên trong túi số lượng dưa vàng, một cái cũng không thiếu.

Vân Trạch ngồi ở mép giường, thưởng thức dưa vàng: Có lẽ có thể ở chỗ này thường trú một đoạn thời gian.

Dị quốc người diện mạo, mang theo nhiều vàng bạc phục sức, bảo mã, quý trọng vải dệt, không có thường thức, sẽ không bản địa ngôn ngữ, cậu nhìn chính mình đôi tay, không có một chút vết chai, mịn đến giống như là tắm qua sữa dê.

Ưu thế cùng hoàn cảnh xấu rõ ràng giống nhau, cậu nên lấy cái gì thân phận để có thể ở chỗ này sinh tồn, lại muốn như thế nào đem hoàn cảnh xấu thay đổi thành ưu thế?

Cậu lấy ra một quả huân hương hình bảo tháp, đó là Vân Trạch chính mình chế tác huân hương có tác dụng đuổi đi xà cùng côn trùng, bất quá đây cũng là lần đầu tiên cậu ngửi được chính mình chế tác huân hương là cái gì hương vị.

Cậu dùng cỏ cây làm cơ sở , đàn hương là hương liệu chính, cho nên ngay từ đầu xuất hiện mùi hương chính là thập phần nồng đậm đàn hương vị. Cậu nhớ tới đã từng sử dụng nhang muỗi đa số là mùi đàn hương, bợi vì loại này mùi hương khá đại trà nên đa số mọi người đều đem đàn hương cùng nhan muỗi liên hệ ở bên nhau.

Nhưng mà cái loại chân chính dùng gỗ đàn hương chế tác thành hương không giống quá loại trên thị trường, nồng đậm những sẽ không cảm thấy nhức đầu, còn được pha thêm một chút mặt khác ngọt hương liêu để làm nhu hòa bớt.

Nếu là nhắm mắt lại, ngửi loại mùi hương này, cậu cảm giác giống như bản thân đang nằm ở trong một cái hoa lệ rèm, ở trên một cái thật mềm mại giường lớn mơ màng sắp ngủ. Trên mặt đất trãi màu sắc hoa lệ và hoa văn thảm lông dê, trân quý vải sa tanh chế tác thành màng bị cột lại hai bên trên một cái màu sắc rực rỡ chạm khắc hoa văn cột giường.

Một bên lư hương bằng vàng toát ra màu tím khói, thành một sợi dây ở không trung lắc lư vũ động.

Bên cạnh thị nữ cầm quạt đuôi khổng tước nhẹ nhàng quạt, đưa tới từ từ gió lạnh, gió mang theo nhu nhu hương khí.

Nhẹ nhàng mở cửa A Hạ cảm giác chính mình thấy được một hồi ảo giác, cậu như lạc vào mộ tràng yến hội của Vương tộc, hai bên ngồi đầy khách khứa, trong không khí phảng phất phiêu đãng một mùi hương nồng đậm xa hoa. Nhưng chớp mắt giây tiếp theo cậu liền trở về nguyên lai căn phòng đá, chỉ là bên trong xuất hiện thêm một mùi hương san quý làm say đóng lòng người.

A Hạ nhịn không được lặng lẽ hít nhiều thêm mấy hơi, thật tốt ngửi a.

Vân Trạch còn đang tự hỏi nhân sinh, thấy thiếu niên tiến vào, liền nhìn về phía A Hạ, tuy rằng không mở miệng nói chuyện, nhưng thực rõ ràng ý tứ là đang hỏi: Ngươi tới có chuyện gì?

“Đại nhân, đây là bửa tối của ngài.” A Hạ cúi đầu trả lời, cung kính mà đem một cái chậu gốm bẹp đặt tới trên bàn. Bên trong là một miếng bánh mì, mặt trên bánh mì còn có một cái trứng gà được ốp la, cùng với vài miếng thịt xông khói, bên cạnh để một cái đĩa nhỏ đựng nước chấm, cuối cùng là một chén canh rau dại.

Mặt khác còn có hai ly đồ uống, một ly đại khái là rượu nho, chất lỏng màu đỏ mang theo một mùi hương nhàn nhạt của rượu, nhưng mà bên trong ly có một ít không sạch sẽ màu đen cặn, thoạt nhìn có điểm vẩn đυ.c. Một ly khác cũng là rượu, nhưng mà nhìn giống như là cháo, sền sệt vẫn đυ.c, còn ngửi được một ít mùi cồn còn có chút ngọt ngào.

Vân Trạch không nhìn thấy đũa cùng dao nĩa để bữa tối, cậu liền đối A Hạ làm một cái động tác rửa tay. A Hạ lập tức hiểu rõ, thực mau liền bưng một chậu nước trở về. Trong lúc đó Vân Trạch lấy ra châm bạc dùng để thử độc, tạm thời châm bạc có dấu hiệu thhay đổi màu.

Chờ đến khi rữa tay sạch sẽ, dùng khăn tay lau khô, Vân Trạch mới trước tiên xé xuống một miếng bánh mì, bỏ lên một ít trứng gà cùng thịt xông khói, chấm thêm một chút nước chấm, sau đó đưa cho A Hạ, ý bảo hắn ăn.

A Hạ có chút kỳ quái, nhưng nếu đây là mệnh lệnh, cậu cũng không suy nghĩ nhiều liền ăn. Cái này thịt xông khói là trân quý đối với lão sư, cậu rất ít có thể được ăn, ăn cùng trứng gà và tương đậu, mùi vị cực ngon. A Hạ ăn đến được đồ ngon, còn phải kìm chế không được thất lễ.

A Hạ ăn xong thì cũng qua hai phút, cảm giác đồ ăn đều đã lạnh, Vân Trạch mới bắt đầu ăn, xé một ít bánh, cuốn trứng gà cùng thịt xông khói, chấm một chút nước chấm. Cậu không biết đây là cái gì nước chấm, là màu nâu hồng, ngửi lên hương vị có một chút giống như là từ đậu lên men chế thành.

Vân Trạch dùng vài giây mới nhớ được đây là mùi vị của đậu lên men chế thành, bỏi vì trước khi chết cậu rất thích ăn mì trộn tương đen, tương dùng để trộn chính là đậu nành tương. Cho nên một ít gợi lên hồi ức, cũng cảm thấy muốn ăn.

Cậu dùng ngón tay chỉ vào nước chấm trên mâm đồ ăn, đùng ánh mắt dò hỏi: Đây là cái gì?

“Đại nhân, đây là tự tay lão sư dùng đậu gà chế tác thành tương.” A Hạ nói.

Lúc sau Vân Trạch hỏi lại kĩ hơn, A Hạ liền đem từng chuyện mà nói: “Đây là năm nay mới thu hoạch lúa mạch mài thành bột làm thành bánh mì, còn đây là thịt thỏ xông khói, đây là trứng gà rừng, còn đây là canh rau dại, còn đây là bia cùng với rượu nho.”

Cái này nói là bánh mì nhưng không giống bánh mì, còn không bằng nói đây là bánh nước áp chảo, lại khô lại cứng. Cho nên vì để ăn dễ dàng hơn, có đôi khi sẽ được làm mỏng lại, nhìn giống bánh kép. Đến nỗi cái gọi là bia, nói thực nó chính là cháo.

Mười mấy năm đầu lưỡi không có cảm nhận được một chút vị giác một lần nữa cảm giác được mùi vị của đồ ăn.

Đây là chính là bánh mì? Nhai có chút dai, còn mang theo vị nguyên thủy của lúa mạch. Lát thịt xông khói có chút cứng, phải hàm răng nhai thực kĩ mới có thể cảm nhận được một chút vị thịt. Trứng gà hương vị thực mới mẻ, lòng trứng vẫn còn chưa chín hoàn toàn nên vốn dĩ có chút mùi tanh của trứng, nhưng mà bị mùi vị đầm đà của nước chấm át đi.

Đồ ăn không thể nói là ngon, nhưng Vân Trạch vẫn ăn đến rất vui vẻ, đây là đồ ăn đồ ăn có mùi vị, cho dù khó ăn cũng tốt hơn rất nhiều với một đống đồ ăn không có bất luận cái gì hương vị. Cậu ngay từ đầu còn lo lắng ăn không quen, bởi vì nguyên bản giả thiết của nhân vật này là người ăn chay, không ăn đông vật cùng với đồ vật mà động vật sinh sản ra, ngay cả sữa bò cùng với trứng gà đều không thể ăn, nhưng hiện tại xem ra là không có vấn đề gì.

Cậu không có chạm vào rượu cùng canh, một giọt cũng không. Bản thân cậu đối với rượu khômg có cái gì nhiệt yêu thích, trước kia còn sống cũng từng uống qua đồ uống có cồn, nhưng sau khi ở thế giới trò chơi, bất luận là uống cái gì đều không có cảm giác.

Canh rau dưa canh thật ra cậu cũng muốn uống một chút, có thể bổ sung một ít vitamin, nhưng suy xét đến an toàn vấn đề, cậu vẫn là chỉ ăn vài loại thoạt nhìn không có vấn đề.

Ngược lại thiếu niên ở bên cạnh nhìn rất muốn uống bộ dáng, đôi mắt của thiếu niên nhìn chén rượu màu đỏ rượu, trên mặt tựa hồ còn có một ít nghi hoặc, tựa hồ ở kỳ quái vì cái gì Vân Trạch không uống rượu. Đây chính là rượu nha, đây là tốt đẹp đồ uống dùng để cung phụng thần linh điềm, sau khi uống xong còn thể thân cận với thần.

“Đại nhân, ngài không thích rượu nho sao?”