Chương 7: “ Là thần tích a……” Lão tư tế lẩm bẩm tự nói.

Mọi người đều đang chờ đợi kỳ tích xảy ra, cho dù là lúc nãy hai cái nam nhân đang đánh nhau, hay là A Hạ cùng với Vân Trạch. Đại khái yêu thương che chở đối với ấu tể* là bản năng của nhân loại.

*Trẻ em, trẻ con

Nhưng tình trạng của đứa trẻ đang dần chuyển biến xấu, hô hấp của nàng ngày càng mỏng manh, cơ hồ muốn cắt đứt.

Dựa theo tất cả trường hợp điều trị được ghi lại để phán đoán, như vậy trường hợp đều không thể sống được.

Lão tư tế lắc đầu, đem đứa trẻ trả lại trong lòng cha của nàng.

Người thanh niên quỳ trên mặt đất ôm đứa trẻ, đầu buông xuống, ẩn ẩn nghe được âm thanh nghẹn ngào.

Trong tức khắc bi thương che phủ khắp phòng. Người thanh niên bắt đầu ngâm nga một đoạn ca dao, ca từ rất đơn giản, giống như là đang bắt chước một đứa trẻ đang nói tràn ngập ngây thơ, tưởng tượng thấy quần áo được dệt bằng ánh trăng, sau đó lấy ngôi sao trang trí ở trên người, vui vẻ mà dạo chơi trên các tầng mây.

Bọn họ là đang cùng đứa nhỏ này tạm biệt, ít nhất có thể làm nàng ở trong chúc phúc cùng với tiếng ca mà rời đi thế giới này.

Vân Trạch nhìn đứa bé kia cùng với ngườ cha trẻ tuổi nàng, cậu nhớ tới một câu chuyện xưa kể về một đứa trẻ và một con cá đang ở trên bờ cát chờ chết.*

*này mình chịu khum biết chuyện nào lun, vị cao nhân đắc đạo nào biết thì xin chỉ giáo~~

Tuy rằng cậu có rất nhiều dược, nhưng mà lại không biết loại nào có thể giảm bớt thống khổ. Nàng nhìn như là phát sốt, Vân Trạch không xác định, cậu không phải bác sĩ chân chính, chỉ là ở trong thế giới trò chơi xem qua mấy quyển sách y để gϊếŧ thời gian, cho nên không thể phán đoán chuẩn xác thông qua vài lần đọc sách.

Phát sốt……

Vân Trạch nhớ tới một loại nước thuốc nào đó đươc giới thiệu viết: Có thể giảm bớt cơ thể không khỏe vì nóng lên cũng như trợ giúp hạ sốt.

Nhưng mà cậu không biết thuốc của chính mình có hiệu quả hay không, hẳn là phải thử mới biết được.

Trong trò chơi sản xuất ra thuốc rốt cuộc cùng trong thế giới hiện thực không giống nhau, cậu nhớ rõ cái kia nước thước có thể trợ giúp người chơi thoát khỏi ‘ trạng thái xấu vì phát sốt ’ khôi phục khỏe mạnh trong vài giây, dược tề trong trò chơi dược phần lớn đều mang lại hiệu quả nhanh chóng, hơn nữa công hiệu của dược cực độ phản khoa học.

Nếu ở nơi này cũng có được hiệu quả giống như trong trò chơi, như vậy cơ bản liền có thể định nghĩa trở thành ‘ thần dược ’.

Nếu không có như trong trò chơi hiệu quả, như vậy tính thần bí của cậu có thể bị hao tổn rất lớn, sẽ bất lợi đối với tất cả kế hoạch của cậu sau này.

Vân Trạch nhìn đứa bé kia, nàng nhợt nhạt mi mắt vì có chịu mà nhíu lại, đây là một cái tiểu sinh mệnh vừa nhìn có thể làm người khác tâm sinh trìu mến, cái mũi tròn tròn, đôi môi hồng hồng.

“Ai……” Vân Trạch khẽ thở dài, từ trên người mang theo túi sách lấy ra một cái màu trắng bình sứ lớn cỡ bàn tay, sau đó đến gần nam nhân đang ôm hài tử, ngồi nữa xuống, làm cho mái tóc thật dài chạm xuống trên mặt đất.

Cậu đối với vừa mới ngẩng đầu thanh niên còn đang kinh ngạc chỉ chỉ vào cái chai trong tay, rồi lại chỉ sang đứa trẻ.

Người thanh niên có chút mờ mịt, không biết Vân Trạch là đang muốn nói cái gì.

Lão tư tế vội đối người thanh niên nói: “ Dược trong tay vị đại nhân này có khả năng cứu trị con của ngươi.”

Đôi măt người thanh niên sáng lên, sau đó lại nhìn Vân Trạch.

Nhưng Vân Trạch không có động tác.

Người thanh niên tưởng Vân Trạch muốn thù lao, vội vàng từ trong túi của chính mình lấy ra mấy cái trang sức được làm bằng đồng, muốn đưa cho Vân Trạch, nhưng mà Vân Trạch vẫn lắc lắc đầu, hơn nữa đem trang sức trả lại cho người thanh niên. Câu không biết làm sao để nói cho đối phương, dược của cậu không xác định sẽ hiệu quả, không đảm bảo nhất định có thể đem người cứu trở về.

Lão tư tế đứng ở một nhìn ra cậu khó xử bèn nói: “Đại nhân, ngài tưởng nói là, bình dược này không nhất định có hữu dụng sao?”

Vân Trạch gật gật đầu, lại lần nữa nhìn về phía người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi nhìn đứ trẻ, lại nhìn Vân Trạch sau đó nói: “Đại nhân, ngài cứ thử xem đi, nếu là không có hiệu quả thì đó cũng là số mệnh của nàng.”

Vân Trạch biết đây là đồng ý, cẩm thân nghiêng cái chai, một giọt chất lỏng màu vàng mật từ miệng bình chả ra, chuẩn xác mà rớt xuống trên môi của đứa trẻ, sau đó thâm nhập vào trong miêng.

Một cái thở ra hít vào.

Giống như là một hồi kỳ tích, ửng đỏ trên mặt đứa trẻ mắt thường có thể nhìn thấy mà tan đi, hô hấp của nàng trở nên vững vàng, sau đó lông mi hơi rung động, đôi mắt chợt mở ra lại thấy được bên trong là một đôi mỹ lệ tròng mắt màu vàng hổ phách.

“Khăn.” bé gái trong miệng phát ra một thanh âm, đồng thời đá đá một cái chân.

Người thanh niên ôm đứa trẻ lại khóc lại cười nói: “Bella, Bella ngoan.” Thanh niên ôm hài tử quỳ trên mặt đất, liều mạng khom lưng hướng về Vân Trạch mà dập đầu.

Động tĩnh này làm cho nhưỡng người khác còn đang khϊếp sợ bùng tỉnh lại, bọn họ sôi nổi thò lại gần xem, vài giây trước đứa trẻ còn đang hôp hấp khó khăn đã hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh, sắc mặt hồng thuận đầy sức sống, đôi mắt linh hoạt mà nhìn tới nhìn lui, tay chân cũng động đậy.

Lão tư tế có chút khó có thể tin mà cong lưng, cẩn thận đi kiểm tra thân thể của bé gái, có thể thấy được trên mặt dứa trẻ đã không còn nóng bừng, hôp hấp trở nên thập phần mạnh mẽ, hết thảy đều khôi phục bình thường, không thể nghi ngờ đây là một đứa trẻ khỏe mạnh.

“Là thần tích* a……” Lão tư tế lẩm bẩm tự nói.

*Thần phả, Thần tích, Thánh tích, Thánh phả là những tư liệu ghi lại sự tích, lịch sử, hành trạng các nhân vật lịch sử địa phương, vùng miền với những giai thoại, chuyện kể, lời đồn có liên quan đến họ qua những hình ảnh, hành vi đã được mọi người truyền tụng mang tính cách siêu nhiên, thần bí, tô điểm cho sự siêu phàm của nhân vật được nhắc tới.

Lão từ nhỏ đi theo chính mình lão sư học tập, một mình trị liệu cũng được vài chục năm, tất nhiên cũng biết đứa trẻ gặp phải tình huống như vậy, 99% đều không thể sống sót, liền tính có thể sống cũng yêu cầu thời gian điều trị thật lâu, sau này còn phải lưu lại đáng sợ di chứng.

Chỉ là một cái nháy mắt, liền triệt để đem người từ trong tay Tử Thân mang về, chỉ có thần linh mơia có thể làm được, nhân loại tuyệt đối không có khả năng này.

Hiện tại ở tại vị đang ở trong nhà chính mình, đến tột cùng là người nào?

Lão tư tế cơ hồ khắc chế không được run rẩy.

Tiễn đi ngàn ân vạn tạ* thôn dân lúc sau, lão tư tế lập tức liền viết một phong thơ, thỉnh một người mang tin tức mang theo phong thư cùng với tín vất của chính mình đưa đi một cái gần nhất lớn thành thị, tìm lão sư của chính mình, là một vị hiền giả cùng tiên trị. Lão ở trong tin tức miêu tả đủ loại không tầm thường của Vân Trạch.

*cảm ơn ân huệ một nghìn lần

‘ Cậu thổi huýt sáo, con ngựa cao lớn màu trắng như mây liền từ trên trời giáng xuống, chạy vội đến trong sân, ở trước cậu dừng lại chờ phân phó, thông minh giống như là nhân loại ’

Còn có ‘ diện mạo không giống người thường cùng làn da không một nếp nhắn ’, ‘ quần áo như là được dệt bằng ánh trăng cùng đám mây, còn có không thể tưởng tượng vải vóc ’, ‘ tùy tay lấy ra vàng bạc đồ vật ’, ‘ mang theo thần bí hương liệu, lướt qua làn gió thơm từng trận ’……

Đương nhiên, lão cũng sẽ không quên quan trọng nhất một chuyện , ‘ cái chai màu trắng trơn bóng như là đá quý nhỏ xuống một giọt nước suối sinh mệnh, đem đứa trẻ mới sinh từ Tử Thần một lần nữa quay trở lại trần thế ’.

Phong thư này bằng tốc độ mau nhất được đưa tới Thần Điện nơi lão sư của lão tư tế. Nói đến cũng khéo, thời điểm người vừa mang tin tức đén, người thừa kế của đứng đầu tư tế cùng thần quan đại thần quan các hạ cũng đang ở chổ này làm khách, thanh niên cũng thấy được lá thư kia.

“Cái này đệ tử của ta tuy rằng có chút trì độn, nhưng cũng sẽ không nói dối, y là một người thành thật.” Tóc trắng xoá vì tuổi già thần quan nói như thế.

Tuổi trẻ người thừa kế cầm tấm da dê, trên mặt vết mực dầu thậm chí còn chưa khô hoàn toàn, mấy cái không có quy tắc ký hiệu bại lộ tâm tình kích động của người viết.

“Nếu là như thế, ngày mai ta liền đi xem thử.” trẻ tuổi người thừa kế nói

Cùng thời gian đó, trận này kỳ tích đã truyền khắp thôn nhỏ mà Vân trạch ở.

Ngay lúc đó người chứng kiến quá nhiều, tất cả người vây xem hai cái nam nhân cải nhau đều quơ tay múa chân mà nói cho mọi người những gì bọn họ thấy, hơn nữa còn lấy danh nghĩa thần linh thề, theo như lời nói tất cả đều là sự thật có thể tin.

Một cái khác bằng chứng là đã khôi phục khỏe mạnh bé gái.

Thời điểm người thanh niên ôm đứa trẻ đi cầu cứu, người nhà, hàng xóm cùng bằng hữu của thanh niên đều biết hơn nữa thấy được, bọn họ rõ ràng trước khi rời đi bệnh tình của Bella có bao nhiêu nghiêm trọng, tất cả mọi người không cho rằng đứa nhỏ này có thể thoát khỏi vận rủi.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, đứa nhỏ này đã khôi phục khỏe mạnh.

Trải qua hai ngày dư luận lên men, toàn bộ thôn trang đều biết thần miếu tới một vị kỳ diệu đại nhân.

Người phụ nữ đã dẫn Vân Trạch đến thần miếu đem chính mình được ban thưởng nhẫn lấy ra, nàng làm cho mọi người đi xem tinh xảo trang sức. Mặt trên có hoa văn hoàn mỹ mà đối xứng, tinh vi đến không có một chút nhân công dấu vết, quả thực giống như trời sinh liền như vậy. Đá quý được khảm lên một cách hoàn mỹ, không một chút tỳ vết.

Tất cả mọi người đều cực kỳ khẳng định mà nói: “Không, đây là thợ thủ công của nhân sở vô pháp làm được.”

Người đã gặp qua cậu hướng người khác hình dung diện mạo của cậu: Mái tóc giống như là sợi chỉ bạc phát ra ánh sáng nhu hòa, đôi mắt như là bầu trời xanh không mây ngày hè, có đôi khi thậm chí lóe lên màu tím thần bí, làn da giống như quanh năm không tan băng tuyết.

Trên người cậu còn mang theo một loại kỳ diệu hương khí, hít vào sẽ khiến linh hồn lâng lâng, giống như vừa uống rượu xong, đi vào quốc gia của thần.

Ở không có gì náo nhiệt thôn trang nhỏ, lời đồn đãi truyền thật sự mau, lại qua hai ngày, người của cách vách thôn trang cũng đều đã biết, bọn họ trộm lại đây, đứng ở ngoài rất xa thần miếu mà xem.

Chỉ có bên người Vân Trạch là an tĩnh, ai cũng không dám quấy rầy cậu, hai cái thiếu niên của thần miếu thậm chí không dám có nửa điểm thất lễ hành động cùng ý tưởng, bọn họ sợ hãi Vân Trạch nhìn thấu nội tâm của bọn họ

Đúng vậy, bọn họ đang hoài nghi, Vân Trạch là có được thần bí ma lực Vu sư hoặc là thần sứ giả. Nếu không vô pháp giải thích, vì cái gì cậu có thể từ Tử Thần mang về tới linh hồn của bé gái, hơn nữa còn giao cho nàng thân thể khỏe mạnh. Hơn nữa cậu còm có được rất nhiều quần áo được diệt bằng xinh đẹp thần kỳ vải dệt, mang theo rất nhiều vàng bạc, còn có cao lớn con ngựa trắng làm thú cưỡi.

Khi mà thời điểm mọi người bắt bắt đầu hoài nghi người nào đó, tất cả không tầm thường của đối phương đều có thể giải thích, bọn họ đối Vân Trạch cũng là như thế.

Vân Trạch đối với chuyện này cũng không phải không hề phát hiện, ở thời điểm lấy ra dược tề, cậu liền làm tốt hai loại chuẩn bị, một là dược tề mất đi hiệu lực, tính thần bí bị phá hư, hào quang ẩn bị sức mẻ. Hai là thành công, thần bí tính cùng không biết cường đại sức mạnh lại một lần tăng mạnh.

Cậu yêu cầu nhìn nhìn lại sự tình biến hóa, để phán đoán chính mình nên là tiếp tục ở chỗ này dừng lại, vẫn là một lần nữa xuất phát tìm kiếm điểm dừng chân mới

Càng là nguyên thủy xã hội, trình độ nguy hiểm càng cao, cậu ở chỗ này còn có lão tư tế xem như dẫn đường thôn trưởng, tạm thời không lo ăn lo ở, cũng không có nguy hiểm mất đi tài vật, còn có cơ hội học tập nơi này ngôn ngữ cùng với thường thức. Ở nơi khác, ai biết gặp được có phải hay không cường đạo cùng kẻ lừa đảo?

Nhưng mà nếu lưu lại, cậu còn chưa nghĩ tốt như thế nào ứng đối người khác nghi vấn cùng suy đoán. Cậu liền nói chuyện đều làm không được, vạn nhất bị bôi nhọ đều không thể tự giải thích.

Vân Trạch suy nghĩ thật lâu, mãi cho đến khi tiến vào mộng đẹp, ngày hôm sau rời giường thời điểm đều có chút uể oãi. Sau đó A Hạ nói cho cậu một tin tức, thần miếu sẽ tới một vị tôn quý khách nhân —— cũng không phải là loại không rõ lai lịch giống Vân Trạch khách nhân, mà là thật sự cực có quyền thế khách quý.

Xa xôi thôn trang đột nhiên tiến đến khách quý?

Vân Trạch lập tức đánh lên tinh thần, cậu có dự cảm, người này là vì cậu mà đến.

A Hạ trong ánh mắt lập loè sùng bái ngôi sao nhỏ, bởi vì vị kia chính là đô thành ‘ Currie ’ lớn nhất Thần Điện đại thần quan người thừa kế, tương lai đại thần quan, là Taixi cái này quốc gia chín Đại Thần Điện to lớn nhất một cái Thần Điện người thừa kế.

Taixi có rất nhiều thần linh, một cái thần linh có một cái Chủ Thần điện, một cái Chủ Thần điện có một cái thần quan. Nhưng mà có quyền thế nhất chính là là nhất có quyền thế chính là chín Thần Điện, đại thần quan chưởng quản chính là Thần Mặt Trời Thần Điện, cái này quý nhân sẽ thừa kế cái này Thần Điện.

Vân Trạch trải qua này hai ngày quan sát, đã xác định,địa phương mà cậu ở, tôn giáo thế lực rất cường đại, tăng lữ thậm chí có quyền lợi giống như người cầm quyền.

Cũng không biết chân chính người cầm quyền nghĩ như thế nào.

Mới nghĩ đến đây, A Hạ tiếp tục nhắc mãi, đã nói đến thân thế lại lịch của vị đại nhân vật này —— con của công chúa vương thất, ở quốc gia này pháp luậ, com cái của công chúa cũng là người thừa kế, chỉ là vị trí xếp sau cùng. Cho nên vị này đại thần quan cũng có thể được tôn xưng là điện hạ.

Nhưng là danh hiệu con của công chúa so ra kém xa tương lai đại thần quan thân phận, cho nên mọi người vẫn là thích được tôn xưng là ‘ đại nhân ’.

Phát hiện Vân Trạch mắt lộ ra tò mò, A Hạ nhịn không được nhiều lời một ít.

“Đại nhân, ngài có phải hay không cảm thấy kỳ quái? Vì cái gì tư tế rất nhiều là hậu duệ của vương thất? Đó là bởi vì công chúa trên người chảy huyết mạch của thần thánh, con cái của nàng có thể kế thừa trên người nàng thần thánh huyết mạch, so ra giống nhau tư tế càng dễ dàng nhìn thấy được nhắc nhở của thần linh hơn. Giống như là lão sư của ta, trên người cũng có một chút thần thánh huyết mạch.”

Là như thế này sao? Nếu tôn giáo thế lực cũng là vương thất quyền lợi một loại, như vậy người cầm quyền có thể chịu đựng tôn giáo thế lực cường đại như vậy cũng không khó lý giải.

Trong phòng hai người đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến một trận có tiết tấu tiếng bước chân, thời gian khoảng cách mỗi một bước đều chuẩn xác như là nghiên cứu địa hình, mỗi một bước rơi xuống nặng nhẹ đều khống chế ở mg ở giữa, vì thế một chút liền hấp dẫn ánh mắt của hai người trong phòng.

Vân Trạch ngẩng đầu đi, liền nhìn thấy một cái nam nhân ăn mặc áo choàng màu trắng đi tới.

Nam nhân thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, bởi vì lưu trữ một ít râu nhạt màu lông xù xù, cũng nhìn không ra tuổi cụ thể, chỉ là diện mạo bên ngoài rất tốt, như là tác phẩm được nghệ thuật gia tỉ mỉ điêu khắc. Đôi mắt phi thường sáng ngời ôn nhuận.

Đó là một người từ vẻ bề ngoài nhìn không ra bất luận chổ gì để chê, cực kỳ giống cậu đã từng gặp qua thành phần tri thức mang theo nhẹ nhàng phong độ cùng với cảm giác thân thiết.

Vân Trạch không nghĩ tới chính mình sẽ ở thời đại này gặp được người như vậy, một cái đối mặt cũng khiến cho người khác cảm nhận được áp lực vô hình. Cậu yêu cầu phải càng thêm cẩn thận, bởi vì loại người này EQ cùng chỉ số thông minh đều rất cao, đa số am hiểu ngụy trang vẻ bề ngoài, là ưu tú thương nhân cùng chính khách. Cũng là Vân Trạch đã từng một lần muốn trở thành loại hình.

Đáng tiếc, Vân Trạch kia bởi vì thơ ấu khuyết thiếu quan tâm cùng tình yêu, đặc tính không bố trí phòng vệ đối với người làm cho cậu cảm thấy ấm áp, làm cậu vĩnh viễn cũng thành không được người như vậy.

Áo choàng trên người của nam nhân vừa tới cũng có chút không giống người bình thường, màu trắng, thoạt nhìn rất nhỏ tỉ mỉ san bằng, trên cổ tay áo có thêu thùa, trên eo còn cột lấy một cái đai lưng, róc dài màu nâu hơi hơi cuốn khúc giống như là gợn sóng rũ trên vai, nhưng một chút cũng không có vẻ loạn, xử lý đến sạch sẽ nhu thuận, phát ra ánh sáng lóng lánh khỏe mạnh.

Người này tất nhiên đến từ một cái không lo cơm áo gia đình, hơn nữa thời gian dài sống trong nhung lụa cùng thường xuyên ra lệnh. Vân Trạch trong lòng phán đoán như thế, hơn nữa đối người tới lộ ra một cái lễ phép mỉm cười có chút vô tội.

Nam nhân mới tới cũng đối Vân Trạch hơi hơi mỉm cười, đôi tay đan xen ở trước ngực, hơi hơi cúi người.

“Ta là Menis, tư tế đến từ Currie, phi thường cao hứng nhìn thấy ngài, các hạ*.”

*Từ dùng để xưng hô ngày xưa, thường dùng để chỉ người bền trên, tôn quý,..