Chương 8: Ngốc bạch ngọt……

Menis nhìn vào trong phòng, người nọ phảng phất không biết như thế nào đáp lại, cũng không có thói quen như vậy lễ nghi, cuối cùng cậu có chút mờ mịt mà nhìn Menis, sau đó hơi hơi cúi người. Mái tóc dài màu xám bạc theo động tác của cậu mà rối tung buông xuống, ánh sáng lập lòe tinh quang thông qua lỗ thông gió nhiễm lên trên đầu tóc cậu.

Rõ ràng động tác có chút thất lễ, nhưng mà đối phương làm lên như vậy ưu nhã, có loại nói không nên lời tự phụ.

Trong căn phòng tối, từng sợi từng sợi tóc tỏa ra ánh sáng lấp lánh li ti như là những ngôi sao trên bầu trời đêm đen. Menis chưa bao giờ gặp qua như vậy màu tóc, quả thực như là đem cả một mảnh sao trời kéo vào trong mái tóc đó, đôi mắt của hắn có chút hoảng hốt.

Khó trách lão tư tế nghi ngờ người này không phải phàm nhân, ngay cả Menis bình thường luôn trầm ổn cơ trí đều không nhịn được mà bị mê hoặc. Chẳng lẽ, lão sư cùng mẫu thân nói chính là thật sự?

Menis từ nhỏ đã rời đi cha mẹ để đi theo đại thần quan học tập, lúc ấy còn có mười tám đứa trẻ cùng hắn học tập, nhưng hiện tại chỉ còn lại có sáu người có thể lưu lại bên người của đại thần quan, còn hắn được xác định là người thừa kế.

Taixi có chín vị được xưng với là đại thần quan, đều là đức cao vọng trọng, hơn nữa trên người đều mang vương tộc huyết thống, bọ họ nắm giữ 90% quyền lợi của tôn giáo, đại thần quan ở thủ đô Currie là người dẫn đầu, cũng là người chỉ dẫn tương lai.

Menis có thể được xác định là người thừa kế của đại thần quan, tất nhiên ngoại trừ hắn có gia thế thập phần nổi bật còn phải có năng lực xuất sắc ngàn dặm mới tìm được một. Nhưng đồng thời áp lực trên lưng hắn cũng rất lớn, người cạnh trạnh của hắn luôn thời khắc mà nhìn hắn, một khi phạm phải sai lầm, địa vị liền sẽ chịu uy hϊếp. Cho nên hắn không thể mắc sai lầm.

Hiện tại tới nơi này du lịch, là yêu cầu của lão sư cùng mẫu thân của hắn. Mẫu thân của hắn là Đêm tối nữ thần thần quan, một trong chín đại thần quan, nàng nói chính mình đạt được thần dụ của Đêm tối nữ thần: Sao trời hạ xuống phương nam, đó là Taixi cứu rỗi.

Hắn phải đi tới phương nam để tìm kiếm một người, người kia mặc dù đứng ở bụi bặm cũng bắt mắt giống như trân châu, đó chính là thần ban tặng cho Taixi. Hắn phải dùng thái độ cung kính mà mời người đó tới Currie.

Bởi vì Menis cũng giống như lão sư của hắn đều đi theo phụng dưỡng Thần Mặt Trời, cho nên đối với thần dụ của Đêm Tối nữ thần nửa tin nửa ngờ. Nhưng mà hắn lão sư cũng bảo hắn đi, cho nên hắn vẫn là tới phương nam du lịch. Menis một đường đều cho người đi lưu ý người đặc thù, đặc biệt là cái loại thập phần xuất sắc người đặc thù, đáng tiếc vẫn luôn không có tin tức, thẳng đến mấy ngày trước đây…… Lá thư kia xuất hiện.

Cái này ‘ hư hư thực thực* thần sứ giả ’ người, hắn cần thiết càng thêm cẩn thận cẩn thận mà đối đãi.

*không rõ ràng, thực hư lẫn lộn, khiến cho có cảm giác như mơ hồ, hoặc không biết đúng hay sai, ở trong câu trên có nghĩ là không biết thật giả á

“Các hạ, ta đi ngang qua nơi đây, nghe nói bản địa có một vị khách quý từ xa đến, mạo muội lại đây, hy vọng không có quấy rầy đến ngài.” Menis mỉm cười nói.

Hắn thái độ tuy khiêm tốn, nhưng kiêu ngạo từ trong xương cốt vô pháp xem nhẹ, liền tính cúi đầu mỉm cười, cũng làm cho người khác cảm thấy không nói nên lời áp bách. A Hạ ngay cả chớp mắt cũng không dám chớp, không nói rõ vì cái gì, chính là không thể cũng không dám nhúc nhích.

Nhưng mà Vân Trạch nhường như không có cảm nhận được cái gì áp lực, thậm chí cậu còn có thể nhẹ nhàng mà lắc đầu, tỏ vẻ mình không có bị quấy rầy, không cần khách khí như thế.

Menis phát ra khí thế, đối một cái đến từ xã hội mà giai cấp bình đẳng, còn chưa có chân chính đi ra tháp ngà voi chủ nghĩa người hiện thực không có cái gì hiệu quả. Menis làm một loạt tư thái đại biểu sau lưng quyền thế cùng lực lượng, lễ nghi, xuất sắc dung mạo…… Ở trong mắt Vân Trạch xem ra chỉ là xuất sắc hơn người bình thường một chút.

Nga, cậu nói ‘ thường nhân ’, là chỉ ở hiện đại chịu qua giáo dục cao đẳng người thường.

Nói thật, chưa nói đến lượng tri thức trong não của người hiện đại cùng với chịu qua giáo dục từ nhỏ đến lớn, chỉ cần thói quen ăn, mặc, ở, đi lại xuyên qua đến thời đại nguyên thủy, trên cơ bản đều mang theo hiệu quả hạc trong bầy gà*. Đương nhiên, nếu cái này đàn ‘ hạc ’ một hai phải so sánh cùng bản thổ ngàn dặm mới tìm được một thiên chi kiêu tử*, ai thua ai thắng liền khó nói, rốt cuộc bên này thiên chi kiêu tử nắm giữ sân nhà ưu thế cùng tin tức ưu thế.

*dùng để ví với bề ngoài nổi bật xuất chúng, tài năng và phẩm cách cũng vượt trội hơn người khác.

*Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Cũng có nghĩa đứa con cưng của ông trời hưởng thụ mọi thứ tốt đẹp.

Tuy rằng đối người bản thổ có chút không công bằng, bởi vì người ở đời sau, chẳng sợ chỉ là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình bình dân cũng có rất nhiều con đường để thu thập tin tức cùng tri thức, lượng tri thức của bọn họ thập phần kinh người.

Cho nên người xuyên việt xác thật có lý do ở lạc hậu thời đại mà kiêu ngạo một chút. Tâm lý kiêu ngạo một chút, nhưng hành vi tốt nhất vẫn là khắc chế. Để có thể đem tri thức chuyển hóa thành thực tế lực lượng, yêu cầu rất nhiều đồ vật, tỷ như động thủ thao tác năng lực, nhân lực, quyền thế,... tất cả đều là thứ người xuyên việt khiếm khuyết.

Vị tự xưng là Menis tương lai đại thần quan thoạt nhìn là nhân trung long phượng*, đứng đầu tầng lớp quyền quý ở thời đại này. Nhưng Vân Trạch lại không cần sợ hãi hắn.

*Nhân trung long phượng: Rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường

Vân Trạch ban đầu xác thật chỉ là con cái của gia đình bình thường thuộc về giai cấp trung tầng, nhưng mà cậu trãi qua lần thứ kỳ ngộ*, hiện tại đừng nói tương lai đại thân quan, cho dù thật sự đại thần quan đứng ở trước mặt, thì thân phận ‘ người lớn tuổi ’ càng có lực uy hϊếp hơn so với thân phận ‘ đại thần quan ’.

Kính già yêu trẻ, là giáo dưỡng ăn sâu vào xương máu.

“Tuy rằng không biết cậu đến từ nơi nào, nhưng nhất định không phải là người có âm mưu cùng với thương nhân giả mạo thành thần tử để đạt được lợi ích.” Menis cũng ở trong lòng phân tích tất cả động tác cùng thần thái của người trước mặt

Menis trước khi tiến vào đã cố tình hướng dẫn A Hạ, làm thiếu niên ở trước mặt Vân Trạch nói ra thân phận của hắn là tương lai đại thần quan, đây là một phép thử.

Nhưng là hiện giờ vừa thấy, đối phương đối với ‘ thần quan ’ không hề có tâm kính sợ, biểu tình, ánh mắt không có nửa điểm gợn sóng.

Đừng nói bình dân bá tánh*, liền tính là thành viên của vương thất, cũng không dám khinh mạn thần quan, vô luận cái nào quốc gia. Trong nháy mắt bản năng phản ứng là không lừa được người, người này đích xác hoàn toàn không có đem thân phận ‘thần quan ’ để vào mắt.

*Bá tánh (hoặc bách tính, tiếng Trung: 百姓; bính âm Hán ngữ: bǎixìng, nghĩa là "trăm họ") là thuật ngữ chỉ quần chúng nhân dân nói chung, theo quan điểm trong thời kỳ phong kiến Trung Quốc.

Thật là Thần Tử sao?

“Các hạ cùng người hầu của ngài lạc nhau, bên người có hay không mang theo tín vật* để liên hệ?” Menis cười đến tràn ngập quan tâm cùng thiện ý, “Ta vừa lúc mang theo một ít người hầu, có thể nhờ người đi tìm một chút.”

*Vật để làm tin

Thử? Vân Trạch là trước tiên phát hiện chính mình là bị hoài nghi hơn nữa còn bị thử.

Tuy rằng đã sớm có dự đoán, nhưng sáng sớm tỉnh lại liền phát hiện loại chuyện này, vẫn làm Vân Trạch kinh ngạc mà cảm thán hiệu suất làm việc của nơi này. Chuyện chỉ vừa mới phát sinh mấy ngày trước, hôm nay liền có nhân sĩ* của thượng tầng tới thử, lấy thời đại này hiệu suất tới nói, xác thật là quá nhanh.

* Nhân sĩ: từ chung chỉ những người có học vấn. Nhân nghĩa là người, sĩ là từ để chỉ tầng lớp trí thức, có học, có hiểu biết.

Vân Trạch không quá thích nói dối, nhưng không đại biểu cậu sẽ không nói. Người lớn lên đẹp vừa được hoan nghênh đều càng am hiểu nói dối, Vân Trạch có phương diện này thuộc tính cộng thêm.

Cậu biết loại người vừa thiên chân vừa thuần thiện sẽ làm người thích lại khó có thể kháng cự, cậu còn biết phong độ nhẹ nhàng ôn tồn lễ độ hình tượng sẽ làm con đường nhân sinh* càng thuận lợi. Khi còn nhỏ Vân Trạch luôn muốn trở thành người khác trong sở thích để ý loại hình, cho nên cậu luôn bắt chước tất cả. Cho tới bây giờ, nguy trang bản thân đã trở thành một loại đặc tính của cậu.

*Nhân sinh là cuộc sống của con người.

Rất ít người có thể xuyên qua lớp ngoài màu sắc tự vệ của Vân Trạch, nhìn thấu đến nội tâm chân thật cẩn thận lại phòng bị của cậu.

Menis chính mỉm cười mà chờ đợi cậu trả lời, kiên nhẫn mười phần.

Vân Trạch trên mặt lộ ra do dự cùng rối rắm, trong lòng lại bình tĩnh mà suy nghĩ đối sách.

Nói dối một lần yêu cầu vô số lần nói dối khác để che đậy, cần gì phải tìm đường chết? Chín phần thật một phần giả càng chân thật, tâm lý ám chỉ là cái thứ tốt. Chính mình nói ra, sao có thể so được với người khác tự suy diễn càng chân thật?

Cậu muốn chính là để người khác không thể lý giải, giữ lại càng nhiều chỗ trống, tưởng tượng không gian càng lớn.

Vân Trạch suy nghĩ một chút, đứng lên, đi tới cửa. Cậu đối A Hạ vẫy tay, lại đối Menis mỉm cười, ý bảo bọn họ đi theo.

Menis nghĩ nghĩ, liền bước theo, hắn muốn biết người này chuẩn bị làm cái gì.

Bọn họ đi đến một cái sân trống trải trong viện, chính là nơi lúc đầu dùng để dẫm lên quả nhỏ chế tác thành rượu nho, Vân Trạch cầm lấy cái cồ bạc đeo trước ngược, thổi hai lần, đều không có phát ra âm thanh. Nhưng một con ngựa trắng cùng với một con liệp ưng* màu trắng lập tức xuất hiện.

*liệp nghĩa là cao lớn, to lớn. Cũng có nghĩa là săn thú, săn mồi. Liệp ưng đại khái ý nghĩa là con ưng vừa cao to vừa uy vũ, chim săn mồi ăn thịt á¹



Con ngựa trắng tồn tại A Hạ cùng Menis đều biết, thân trắng như tuyết, không có một sợi tạp sắc lông, so với những con ngữa khác đều cao lớn đều xinh đẹp. Đồ vật trên người con ngựa cũng không phải phàm vật, chổ ngồi tạo hình hai đầu nhếch lên có thể ổn định thân thể của người cưỡi, dưới chân bàn đạp cố định vị trí cùng xuất lực phương hướng.

Liền tính là không tham dự qua chiến tranh Menis đều có thể trước tiên nhìn ra nó giá trị ở chổ nào.

Menis đã âm thầm nhớ kỹ yên ngựa cùng bàn đạp, chuẩn bị sau khi trở về tìm thợ thủ công làm thử một lần.

Nhưng mà liệp ưng màu trắng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, không phải thuần trắng, mặt trên màu trắng lông chim còn lấm tấm một màu đen giống như là trân châu đen, nhưng mà một chút không ảnh hưởng đến cường đại khí thế bá chủ trên không trung của nó. Nó đứng ở trên cánh tay của Vân Trạch, hai mắt đen nhánh mang theo cảm giác áp bách mà nhìn quét qua mọi người, tràn ngập linh tính.

Này một con ngựa một ưng, đủ để làm động tâm tất cả nam nhân có dã tâm, có thể so sánh với một trăm tuyệt sắc mỹ nhân.

Vân Trạch sờ sờ lông trên đầu Hải Đông Thanh, lại trấn an con ngựa trắng, cuối cùng đối với Menis lắc đầu.

A Hạ còn không có hiểu rõ Vân Trạch muốn nói gì, nhưng Menis lại hiểu được mà nói: “Các hạ, ý ngài là tùy tùng của ngài chính là liệp ưng cùng ngựa sao? Ngài là lẻ loi một mình mà tới đây?”

*Tùy tùng:Người đi theo để giúp việc.



Cư nhiên nhìn một cái liền hiểu rõ? Vân Trạch đột nhiên cảm thấy người nam nhân trước mắt này thuận mắt hơn nhiều, cậu gật gật đầu, lần nữa khẳng định Menis cách nói.

Menis nhìn không hề có thường thức Vân Trạch, do dự một chút có nên hay không nói cho cậu: Ưng là sứ giả của thần trên không trung, cũng là tiêu chí của Thần Điện, mà bạch vũ ưng tượng trưng cho tôn quý, uy nghiêm cùng thánh khiết, trừ bỏ Thần Điện cùng vương thất, bất luận kẻ nào chăn nuôi đều là tội chết, cho dù là đại quý tộc cũng không được phép.

Càng quan trọng là, bởi vì xung quanh mấy cái quốc gia thần thoại hệ thống nguyên bản đều bắt nguồn từ một cái truyền thuyết, cho nên ở rất nhiều quốc gia Thần Điện, ưng đều là tượng trưng cho thần linh, bạch vũ ưng cũng là thánh vật tượng trưng. Nói cách khác, cho dù ở quốc gia khác, bạch vũ ưng cũng không thể tùy ý chăn nuôi.

Người này rốt cuộc từ đâu tới đây? Cậu khẳng định không phải là người của xung quanh mấy cái quốc gia.

Chẳng lẽ thật sự là sứ giả đến từ bầu trời sao?

Rất ít người dám can đảm giả mạo thần tử, nhưng lợi ích đủ lớn, cũng không phải không có người bí quá hoá liều*. Menis đã từng bắt mấy cái tự xưng Thần Tử Thần Nữ dùng ảo thuật lừa gạt bá tánh, nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua người giống như Vân Trạch —— rất khó hình dung, mang theo một loại không sợ thiên chân mà thế tục* dưỡng không ra .

*Không còn con đường nào khác đành phải nhắm mắt làm liều, bất chấp hậu quả.

*Thế tục: đời sống trần tục, đối lập với đời sống tu hành, theo quan niệm tôn giáo.

Mắc bệnh đa nghi rất nặng Menis đột nhiên phát hiện, chính mình đối với một đôi ôn hòa thanh triệt hai mắt, tự nhiên không nhấc nổi tâm tư phòng bị.

Lúc này liền tính là ở nông thôn thiếu niên A Hạ đều cảm thấy có chút không đúng rồi, màu trắng liệp ưng a, vẫn là như vậy thông minh giống người liệp ưng.

Menis tới gần một chút, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Vân Trạch, trong miệng lại nói: “Ta chưa bao giờ gặp qua như vậy thần tuấn lại oai hùng ngựa, có thể sờ một chút sao?”

Vân Trạch do dự, sau đó thối lui một chút, một bàn tay bắt lấy dây cương, miễn cho ngựa đại ca khó chịu một cái xoay người đá chân.

Quả nhiên, Menis còn không có chân chính sờ đến, ngựa đại ca lại quăng thật dài màu trắng bờm, khó chịu mà phát ra tiếng phì phì trong mũi, đôi mắt cùng liệp ưng giống nhau mang theo cao ngạo ‘ bằng người mà cũng dám mạo phạm ta ’ ý vị, trên thật dài mặt ngựa viết đầy cự tuyệt.

Vân Trạch xấu hổ mà lấy ra một cái cà rốt mà trấn an có chút không cao hứng con ngựa trắng. Ở trong trò chơi hai chỉ sủng vật này cũng đặc biệt cao ngạo, trên cơ bản xem ai đều là ‘ không phải ta nói chứ, trừ chủ nhân của ta những người khác đều là ngốc bức* ’ thần thái.

*NB = 牛屄 = ngốc bức = có 2 nghĩa: tiêu cực tức là ý chỉ một kẻ ngu ngốc nhưng thích ra vẻ ta đây giỏi, không biết mình đang làm trò hề. Thùng rỗng kêu to ấy; tích cực thì ám chỉ người (rất) lợi hại, bá đạo, oách v.v..



Menis cũng không có cái gì không cao hứng, hắn trong lòng thầm nghĩ: Con ngựa này quả nhiên dị thường thông minh.

Sau đó hắn còn chú ý tới Vân Trạch lấy ra một cái không quen biết màu đỏ cam trái cây từ một cái không lớn túi xách để uy ngựa, thứ này không biết là cái gì, nhưng có thể ngửi được một mùi hương tươi mát mới mẻ, hơn nữa xem bộ dáng hẳn là thực mỹ vị, ít nhất đối con ngựa này là thực ngon miệng.

Chưa bao giờ gặp qua trái cây.

Menis dùng ánh mắt ý bảo A Hạ lui ra, chờ trong viện chỉ còn lại có bọn họ hai người, Menis cười hỏi: “Các hạ tới bên này để du lịch sao?” Hắn dùng không phải là Taixi thông dụng ngữ, mà là một cái thập phần cổ quái ngôn ngữ, đến từ một cái tiểu bộ lạc ở phía nam một,rất ít người nhận thức, có thể nói liền càng thiếu.

Nhưng là tất cả ngôn ngữ ở trong não Vân Trạch đều sẽ tự động phiên dịch, cho nên Vân Trạch không có cảm giác được cái gì không đúng, còn mỉm cười cùng Menis gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình chính là tới đây để du lịch.

Menis tươi cười trở nên càng sâu một chút, sau đó hắn thay đổi một cái khác quốc gia ngôn ngữ, đó là tư tế thông dụng ngữ của một cái cường quốc ở phía bắc, dân gian không lưu hành, là chuyện dụng dành nhân viên thần chức.

“Taixi là một cái rất mỹ lệ quốc gia, các hạ sẽ thích nơi này.”

Vân Trạch như cũ không hề phát hiện, cậu mỉm cười, hơn nữa còn gật gật đầu.

“Các hạ muốn hay không đi địa phương khác nhìn một cái? Nơi này chỉ là một thôn trang nhỏ, ở thành phố lớn sẽ có càng nhiều người cùng chuyện thú vị.” Lời này hắn dùng chính là thômg dụng ngữ của một cái vương quốc trên biển.

Đi nhìn xem địa phương khác sao? Vân Trạch lại nghĩ nghĩ, rồi gật gật đầu.

Menis trước sau dùng ba loại ngôn ngữ đi thăm dò, Vân Trạch không hề có cảm giác, cứ theo bình thường mà giao lưu. ‘ sẽ hiểu trăm quốc ngôn ngữ, lại không thể mở miệng sử dụng. ’ hắn như suy tư gì, ánh mắt xem Vân Trạch đã có chút bất đồng.

Vân Trạch thấy Menis không nói lời nào, còn tưởng rằng đối phương là không rõ chính mình ý tứ, hắn vươn tay, xòe ra bàn tay trái, vươn hai ngón tay phái bắt chước đi đường động tác mà đi trên lòng bàn tay của tay trái, một bên còn nghiêm túc mà nhìn Menis.

Hành động vừa thiên chân lại ấu trĩ giống như một đứa trẻ chọc đến tâm của Menis, như là một cái lông chim cọ nhẹ lên tâm của hắn.

Ngốc bạch ngọt…… Nếu Menis hiểu được từ thông dụng trên internet, hắn liền có thể tinh chuẩn mà dùng ba chữ này hình dung chính mình giờ này khắc này tâm tình. Nhưng hắn không hiểu trên internet từ, cho nên chỉ là rối rắm một chút vì cái gì sẽ có loại cảm giác lừa đùi gà trong tay con nít.

“Trên thực tế, ta cùng với ngài giống nhau, cũng là ra tới để du lịch cùng học tập. Gần nhất chuẩn bị trở lại thủ đô Currie, nếu ngài muốn nhìn một chút địa phương đẹp nhất Taixi, Currie là lựa chọn tốt nhất.” Menis lộ ra một cái ôn hòa tươi cười làm người không nhấc nổi tâm phòng bị, sau đó nói “Nếu ngài không ngại, có lẽ chúng ta có thể đi cùng nhau?”