Chương 1: Sao Băng

Cốc. Cốc

Có người gõ cửa gỗ.

Không ai trả lời.

Cọt kẹt.

Cánh cửa từ từ mở ra, một người ăn mặc chỉnh tề bước vào. Đó là một người đàn ông có mái tóc trắng, nhưng hơi khó để biết tuổi tác của ông. Mặc dù ông có mái tóc bạc trắng, rõ ràng là do tuổi già, nhưng trên khuôn mặt ông không hề có một nếp nhăn nào. Nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt của ông ta, rất dễ tưởng rằng ông ta còn khá trẻ.

Tuy nhiên, đừng để bị đánh lừa.

Nếu ai mà nghe về tuổi thật của người này thì sẽ rất khó tin đấy.

Người đàn ông nhìn quanh phòng với đôi mắt sắc bén chuyên nghiệp.

Đây là một phòng nghiên cứu nhỏ chứa đủ loại sách, thánh thư, tập sách và giấy tờ đủ loại. Có một tấm thảm màu tím mềm đến khó tin được trải trên mặt đất, và một lò sửa ấm cúng kêu vang lách tách.

Đôi mắt của người đàn ông nhìn về phía cuối phòng.

Có một người đàn ông khác đang ngồi trên chiếc ghế phía sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ. Một vài tờ giấy nằm rải rác trên bàn, và người đàn ông gần như nằm ngửa trên ghế, đầu nhìn lên.

Người đàn ông ở cửa khẽ lắc đầu rồi bước tới.

Bang!

Ông bỗng đá nhẹ vào bàn.

"Ơ, cái - hả? À, chào buổi sáng, Wester," người đàn ông vừa ngủ say liền lên tiếng nói sau khi hồi phục sau cú sốc. Ông ấy là một ông lão với nét mặt hiền hậu, ai nhìn thấy ông cũng sẽ tin ông là một ông lão tốt bụng.

“Đã tối muộn rồi, thưa ngài,” quản gia Wester nói với ông lão.

"Ồ, đã tối rồi à?" Ông lão bối rối hỏi khi nhìn quanh phòng mình. "Ta đang thiết kế phần thưởng cho Đại Hội Liên Bang năm nay. Có lẽ ta đã quên mất thời gian," ông nói.

“Mhm,” Wester thốt lên, quyết định không bình luận về việc ông đã thấy chủ nhân của mình đang ngủ say sưa như thế nào.

"Cái gì? Ông không tin ta à?" Ông lão hỏi với vẻ mặt bị xúc phạm. "Nhìn đi! Nó ở đằng kia kìa," ông nói.

Một cuốn sách bắt đầu bay ra khỏi bàn và dừng lại trước mặt Wester. Wester lấy cuốn sách, mở ra và xem qua.

“Một thần chú vô hệ cấp Đức Vua,” Wester nhận xét. “Ngài chưa hề xem qua hồ sơ về các ứng cử viên, phải không?” Tây hỏi.

Ông lão có cảm giác như mình đã bị ông ấy phát hiện.

BANG!

Wester đặt tay lên đống hồ sơ xếp chồng lên nhau trên bàn, khiến ông lão không thể nhìn trộm qua.

Ông lão rêи ɾỉ. "Rồi rồi rồi!" Ông ấy rêи ɾỉ, "Nhưng nó có quan trọng đâu mà, phải không? Dù sao thì thần chú Vô hệ cũng có giá trị hơn các thần chú hệ nguyên tố mà."

“Thưa ngài, nếu ngài cứ tạo ra phép thuật vô hệ cho mọi giải đấu, các bên khác sẽ bắt đầu đồn rằng chúng ta không hề quan tâm gì đến giải đấu,” Wester nhận xét.

Ông lão lại rêи ɾỉ. "Được rồi! Ta sẽ tạo ra mỗi giải thưởng cho từng hệ nguyên tố để ông muốn chọn bất cứ thứ gì thì chọn được chưa?"

Wester đặt phép thuật vô hệ cấp Đức Vua vào nách và không bình luận gì thêm.

Ông lão cảm thấy có chút lúng túng khi quản gia chỉ đứng trước mặt ông mà không nói gì.

"Ông có cần thứ gì khác không vậy?" ông lão hỏi.

Im lặng.

“Đứa Trẻ Tai Ương đã biến mất,” Wester nói.

Ông lão hơi sửng sốt khi nhìn Wester với vẻ hoài nghi.

"Biến mất? Nó đã bỏ trốn rồi à? Tại sao lại như vậy được? Nó có tiền, tự do, địa vị, gia đình, và cả đống thứ mà. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

“Chúng tôi không hề biết,” Wester nói. "Khi người của chúng tôi đến nhà nó để kiểm tra hàng tháng, nó đã biến mất."

“Ông tìm nó chưa?” Ông lão hỏi.

“Tất nhiên rồi, thưa ngài,” Wester trả lời. “Tôi phái quân đoàn thứ bảy để lục tung mọi ngóc ngách trong vòng phạm vi 50.000 km xung quanh. Vì chỉ mới là một Tập Sự, nó không thể đi xa được, và chúng tôi sẽ cảm nhận được bất kỳ biến động không thời gian nào. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn không tìm thấy nó. "

Ông lão gãi cằm suy nghĩ. "Ngay cả các tộc khác cũng không thể che giấu kỹ như vậy. Và thêm, nếu họ bắt thằng nhóc đó đi thì chẳng khác nào tự bắn một quả cầu lửa vào mặt mình cả. Ta chắc chắn rằng không hề có ai giúp đỡ nó cả."

"Điều đó chỉ có nghĩa là Ái lực của nó đã tước đi mạng sống của nó. Điều đó cũng giải thích tại sao ông không thể tìm thấy dấu vết của nó," ông lão lẩm bẩm.

Wester gật đầu. "Đó cũng là giả định của chúng tôi."

Lão cũng gật đầu. "Ta đoán là ông cần dấu ấn mà nhỉ?" ông ấy hỏi.

"Vâng, thưa ngài."

Ông lão đưa tay ra hiệu cho Wester đưa cho ông một thứ gì đó, và một mảnh giấy xuất hiện trong không trung, sau đó bay đến bàn làm việc.

Ông lão nhìn tờ giấy và đọc nó. Sau đó, ông ta đặt ngón tay của mình vào dưới cùng của mảnh giấy, và ngón tay của ông ta tỏa ra tia sét màu tím trong giây lát.

“Như mọi khi,” ông lão nhận xét khi tờ giây bay sang tay Wester.

“Như mọi khi,” Wester nói.

Wester quay người, rời khỏi phòng làm việc và chúc ông lão một buổi tối vui vẻ.

Sau khi Wester rời đi, ông lão cau mày nhìn vào giữa phòng.

Ông lão vẫy ngón tay. Một ít nước tụ lại trong không khí và tạo thành một vũng nước trong vắt.

Ông lão nhìn vào nó, trong vũng nước phản chiếu một thế giới trải dài dường như vô tận.

Đôi mắt của ông lão di chuyển với tốc độ cực nhanh chóng khi ông quét qua mọi ngóc ngách của thế giới trong vũng nước.

Mười giây sau, vũng nước biến mất, và ông lão nằm ngửa ra ghế.

"Quả thật là nó đã biến mất, không còn dấu vết nào cả. Vụ này mới à nha," ông lão lẩm bẩm một mình. "Ý ta là, Ái lực có thể nuốt chửng chủ nhân của chúng, nên điều này không hẳn là không thể tin được. Nhưng điều này chưa từng xảy ra với Đứa Trẻ Tai Ương trong suốt 100.000 năm qua. Có gì đó mờ ám ở đây! Lần này có thể có gì đó khác biệt thì sao nhỉ!"

Ông lão gãi cằm thêm một lúc nữa rồi lại ngả đầu vào tư thế ngủ.

"Mà thôi kệ. Dù sao thì quân đoàn cũng sẽ tìm thấy Đứa Trẻ Tai Ương mới," ông tự lẩm bẩm khi nhắm mắt lại.

Trong khi đó, Wester đang đi qua một hành lang làm bằng đá có ánh sáng lờ mờ. Mỗi bước ông đi dường như kéo ông về phía trước hàng trăm mét. Thật khó để phân biệt xem điều gì đáng ngạc nhiên hơn, việc West di chuyển nhanh kinh khủng, hay việc hành lang dài dữ thần đến vậy.

Sau vài giây, Wester đến trước một cánh cửa gỗ, ông nhanh chóng mở nó và bước ra ngoài.

West đến một đại sảnh rộng lớn.

Đại sảnh dài hai km và cao tầm 300 mét. Nhiều vũ khí mạnh mẽ và đồ trang trí treo trên tường và những lá cờ màu tím uy nghiêm treo trên mỗi cây cột. Những lá cờ có in một hình tia sét màu trắng, và có một chiếc bàn khổng lồ ở giữa đại sảnh với vài chiếc ghế vây quanh.

Lúc này, cả đại sảnh vắng tanh không bóng người.

Wester đi qua một cánh cửa khác và đi xuống một hành lang khác, hành lang này rộng và hoành tráng hơn nhiều so với hành lang trước.

West bước qua một cánh cửa khác.

Căn phòng này có nhiều bàn ghế hơn. Có nhiều loại thiết bị ma thuật khác nhau có thể được tìm thấy trong phòng, và một số giấy tờ và đồ vật khác nhau nằm trên bàn.

"Chào buổi tối, thưa ngài. Ngài có cần gì không?"

Một người phụ nữ tóc vàng với bộ áo choàng màu tím phô trương đứng lên một cách lịch sự. Tia điện lóe lên xung quanh cô và không gian dường như uốn cong quanh cô.

Cô ấy toát ra một luồng sức mạnh đáng kinh ngạc.

"Ồ, Sarah, tuyệt vời, ta đang tìm cô đấy. Mọi việc ổn chứ?" West hỏi một cách lịch sự.

"Vâng, thưa ngài. Cảm ơn ngài đã hỏi thăm," người phụ nữ nói một cách lịch sự.

"Sarah, ta cần cô giúp ta một việc," Wester nói một cách lịch sự và lấy tờ giấy mà ông lão đã ký trước đó ra.

Tờ giấy bay qua, và người phụ nữ nhìn tờ giấy.

Đôi mắt cô ngày càng mở to hơn khi cô đọc qua nó.

“Vâng, thưa ngài,” cô nói.

Sau đó, cô lấy tờ giấy và đi đến một bức tường. Cô ấy nói những từ ngữ phức tạp dị thường làm thay đổi môi trường xung quanh.

Mười giây sau, trên tường xuất hiện một vết lõm có hình dạng như một tờ giấy.

Sarah đặt tờ giấy vào phần nhô ra và tờ giấy bỗng bốc cháy phừng phực.

Ding! Ding! Ding!

Ba tiếng chuông vang lên khắp nơi, xa xăm đến dị thường, âm thanh của chúng vượt qua cả tốc độ âm thanh rất là nhiều.

“Đi săn vui vẻ nhé,” Wester lịch sự nói khi rời khỏi phòng.

"Cảm ơn ngài," Sarah nói và cúi đầu.

Shing!

Một luồng sáng rực rỡ bao trùm cô, luồng sáng đó biến mất nhanh chóng như khi nó xuất hiện.

Tuy nhiên, Sarah đã đi một khoảng cách xa kinh thiên động địa.

Chiếc áo choàng màu tím của cô đã được thay thế bằng một bộ giáp bạc sáng bóng, phủ đầy những cổ tự khác nhau. Xương cánh vàng ròng nằm ngay ở phía sau áo giáp của cô, bùng nổ nhiều sét, giống như những chiếc lông vũ.

Một ngọn giáo dài hai mét xuất hiện trong tay cô, nó cũng kêu lách tách như tia chớp.

SHING!

Sau đó, Sarah dường như biến mất. Cô ấy đã dịch chuyển tức thời!

SHING!

Sarah xuất hiện trở lại trong đại sảnh nơi Wester đã đi qua.

Tuy nhiên, đại sảnh đó không còn trống rỗng nữa.

Hơn 10.000 người mặc áo giáp vàng ròng với gậy vàng đứng đầy đại sảnh một cách quy củ và trật tự.

"Kính chào tướng quân!" Mười người ở phía trước quân đội đồng thanh nói.

Sarah toát ra một luồng sức mạnh khủng bố lại khi nhìn vào đội quân đang tập trung lại.

Đây là quân đoàn thứ sáu, chịu trách nhiệm trinh sát toàn cục.

“Hỡi các anh chị em đồng chí của quân đoàn thứ sáu,” Sarah nói, giọng cô vang vọng khắp đại sảnh. "Ngài Thượng Cổ Thiên Tôn đã hạ lệnh!"

Im lặng.

"Đứa Trẻ Tai Ương đã biến mất, và một Đứa Trẻ Tai Ương mới chắc chắn đã xuất hiện trên thế giới chúng ta. Quân đoàn thứ sáu sẽ càn quét cả thế giới này. Bất kỳ đứa trẻ nào trên thế giới mà dưới một tuổi đều phải xét nghiệm máu để kiểm tra ái lực! Nếu bất kỳ đứa trẻ nào có kết quả dương tính với ái lực bí ẩn hoặc không xác định, lập tức đưa đứa trẻ đó đến gặp ta ngay!"

"Ta hy vọng tất cả mọi người sẽ hoàn thành công việc khi bình minh lên!"

"Vâng, thưa Tướng quân!" tất cả binh lính vang vọng.

"Đi ngay!"

SHING! SHING! SHING!

Tất cả 10.000 người dịch chuyển ra khỏi đại sảnh và xuất hiện ngay trên không trung bên ngoài tòa nhà.

Bên dưới họ là một lâu đài màu tím tráng lệ, được xây dựng trên đỉnh của nhiều ngọn núi cao không thể đo lường được.

Bản thân cả tòa lâu đài đã rộng đến tận vài km!

Sấm sét nổ dữ dội trên những đám mây giông bên dưới những ngọn núi nơi lâu đài được xây dựng lên.

Một biển mây bão tố rầm trời vô tận chứa đầy tia sét nổ liên tục.

Hơn 10.000 người trên không trung phát ra tiếng sấm sét, và cơ thể họ tỏa ra ánh sáng vàng.

BANG!

Sau đó, với một vụ nổ khủng khϊếp vang dội liên hồi, tất cả binh lính biến thành tia sét và bắn về phía chân trời.

Tốc độ của họ không thể theo dõi được bằng mắt thường.

Trong đêm này, nhiều người sẽ thấy có rất nhiều ngôi sao băng vàng ròng bay trên bầu trời.

Vào đêm này, tất cả trẻ sơ sinh dưới một tuổi sẽ có một chấm đỏ nhỏ trên đầu ngón tay trỏ của chúng.

Đó là chỗ lấy máu để xét nghiệm.

Không ai ngoài trừ những thế lực hùng mạnh đỉnh cao sẽ nhận ra có bất kỳ điều gì khác thường.

Cả binh đoàn đã quét sạch qua toàn bộ thế giới chỉ trong vỏn vẹn một đêm mà không hề có bất ai để ý thấy chuyện gì khác thường.

Tuy nhiên, Đứa Trẻ Tai Ương vẫn chưa hề được tìm thấy.

#Darkie