Chương 50: Lý Do

Một giờ im lặng trôi qua. Alex không thể tiến nhập thiền định được. Cơ thể anh lúc nào cũng căng thẳng và run lên vì tức giận.

“Mình đã làm những gì mình cần phải làm,” Alex cứ lặp đi lặp lại với chính mình trong đầu.

Anh đã quen với mùi máu, nhưng Alex vô thức thở bằng miệng để tránh ngửi thấy mùi máu tanh tưởi.

Đầu anh đau lên suốt một giờ qua. Alex cảm thấy bụng dạ mình như đang sôi lên.

"Mình đã làm những gì mình cần làm."

Alex từ từ mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào những mảnh cơ thể rải rác xung quanh chiếc xe trượt của mình.

Anh đã làm thế vài lần trong suốt một giờ qua. Giống như anh ấy đang cố gắng xác nhận rằng tất cả điều này đã xảy ra.

‘Đó có thể là mình," Alex nghĩ khi nhìn vào một trong những xác chết.

Tuy nhiên, cho dù Alex có thường xuyên tự nhủ với mình những điều này thì dường như có thứ gì đó bên trong anh không chấp nhận lối suy nghĩ của anh.

‘Mình đã làm điều đúng đắn."

"Nếu mình để chúng trốn thoát, chúng sẽ dắt những tên mạnh hơn đến cướp của mình."

Tuy nhiên, khi Alex nghĩ đến đó, anh chợt nhận ra điều gì đó.

‘Nhưng tại sao mình chỉ gϊếŧ những kẻ cầm theo Hàn Mộc củi?’

Trong lòng Alex run lên.

‘Mình đã để những tên khác trốn thoát. Vậy thì những tên mạnh hơn vẫn sẽ đến đây mà thôi."

"Tại sao mình lại phải gϊếŧ những kẻ khác?"

"Tất cả bọn chúng đã rút rồi mà. Liệu một vài cục Hàn Mộc củi có phá hỏng kế hoạch của mình không?’

Im lặng.

Alex nhìn những cục Hàn Mộc củi mà một số xác chết vẫn còn cầm trên tay, anh đã biết câu trả lời.

‘Nếu mình không gϊếŧ ít nhất một hoặc hai tên, những tên khác sẽ không rút lui. Không gϊếŧ ai chỉ khiến chúng cướp sạch toàn bộ xe trượt của mình."

Im lặng.

Alex nhìn những cái xác.

‘Ngoại trừ hai trường hợp đầu tiên, những cái chết khác đều không cần thiết.’

‘Chúng có chết cũng không thay đổi kết quả.’

Im lặng.

‘Đáng lẽ ra mình nên gϊếŧ hết bọn chúng,’ một lúc sau Alex nghĩ.

‘Nếu mình gϊếŧ hết bọn chúng thì những cái chết này sẽ không vô nghĩa.’

"Mình đã quên mất bài học mà mình đã rút ra được khi sống ở nơi hoang dã."

‘Đã làm thì làm tới cùng, còn không đừng làm.’

‘Mình đã cố gắng làm cả hai việc, mình muốn giữ đồ của mình và chính mình an toàn, và mình cũng không muốn gϊếŧ bất cứ ai."

"Chính sự thiếu quyết đoán ấy đã khiến mình không làm được cả hai điều này. Mình đã gϊếŧ nhiều người, và không thể giữ an toàn cho bản thân."

"Đáng lẽ mình nên gϊếŧ tất cả bọn họ."

Im lặng.

Khi Alex đến với dòng suy nghĩ đó, cơ thể căng thẳng của anh dần dần thả lỏng. Tuy nhiên, cơn đau đầu trong anh ngày càng trầm trọng hơn.

‘Mình không thể phạm lại sai lầm đó một lần nữa."

Im lặng.

Đột nhiên, đôi mắt của Alex mở to và loé lên đầy lạnh lùng khi anh nghe thấy một âm thanh rất nhỏ nhẹ ở phía xa.

ĐÙNG!

Chiếc xe trượt rung chuyển khi Alex phóng hết tốc lực về phía xa.

"Chờ đã-"

XOẸT!

Hai nửa cơ thể rơi xuống đất. Alex nheo mắt nhìn cái xác.

"Quần áo màu đen làm bằng da, dao găm, nỏ, mũ trùm đầu."

‘Là một tên cướp khác, nhưng mạnh hơn. Mình có thể cảm thấy thanh kiếm của mình có chút khó chém qua hơn những tên vừa rồi."

Alex cảnh giác quan sát xung quanh nhưng anh không nghe thấy, nhìn thấy hay cảm nhận được bất kỳ ai khác.

"Một tên trinh sát."

Alex nheo mắt lại.

‘Mình không thể phạm sai lầm tương tự!"

Alex từ từ rút thanh kiếm ra sau và giấu nó cùng cánh tay sau chiếc áo choàng. Sau đó, anh lặng lẽ nhưng nhanh chóng di chuyển dọc khu vực xung quanh.

Alex đã ở nơi hoang dã một thời gian dài, và việc di chuyển trong thầm lặng là chuyện cỏn con với anh.

Alex di chuyển xung quanh khu đất trống của mình theo một vòng tròn rộng, không bao giờ rời khỏi chiếc xe trượt của mình quá lâu. Anh phải để mắt đến nó. Tuy nhiên, Alex vẫn không tìm thấy tên nào khác dù đã tìm kiếm hơn 5 phút.

Cuối cùng, Alex quay lại chiếc xe trượt của mình và ngồi xuống lần nữa.

Anh hy vọng đêm nay sẽ sớm qua đi.

Thời gian dần trôi qua trong tĩnh lặng.

Điều duy nhất đồng hành cùng Alex là luồng suy nghĩ của anh.

Trong khi đó, tại một khu trại cách đó vài km, một người đàn ông trung niên đeo băng bịt mắt đang trừng mắt nhìn một thanh niên có mái tóc nâu bù xù.

"Rất có thể anh ta đã chết rồi. Giờ làm sao?" Người đàn ông hỏi với giọng không chút khoan nhượng.

"Ryan là trinh sát giỏi nhất của chúng tôi!" Chàng trai hét lên khi nhìn chằm chằm vào người đàn ông. "Anh ta đã trải qua nhiều chuyện còn tồi tệ hơn! Tôi chắc chắn rằng anh ta vẫn còn sống!"

“Vậy tại sao hắn ta vẫn chưa về?” Người đàn ông đeo băng bịt mắt hỏi với giọng nghiêm nghị.

"Tôi không biết!" Chàng trai trẻ hét lên. "Tuy nhiên, tôi chắc chắn rằng anh ta vẫn còn sống! Đó là lý do tại sao chúng ta phải đi kiếm anh ta!"

“Đừng có mà ngu ngốc thế,” người đàn ông lớn tuổi khịt mũi. "Ngươi đã ở trong doanh trại của ta đủ lâu, ngươi hẳn là biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Nếu hắn không trở về, hoặc là hắn trốn khỏi nhóm của chúng ta, hoặc là hắn đã chết ngoài kia. Không ai bắt sống cướp, và xung quanh cũng không có quái thú mạnh mẽ nào hết. Và ngoài ra, Ryan không có lý do gì để rời bỏ chúng ta hết."

"Hắn chết rồi. Nghĩ cho mà thông đi," người đàn ông đeo bịt mắt nói với giọng điệu nghiêm túc.

Nắm đấm của chàng trai trẻ rung lên dữ dội trong thịnh nộ. "Vậy chúng ta phải đi báo thù!"

Người đàn ông đeo bịt mắt khịt mũi chế nhạo chàng trai trẻ. "Báo thù? Ngươi có chắc mình là một tên cướp không vậy? Từ bao giờ chúng ta đi báo thù thế?"

"Chúng ta là những tên dưới đáy xã hội!" Người đàn ông đeo bịt mắt gằn giọng. "Chúng ta là tội phạm! Chúng ta là những kẻ phản bội xã hội! Tất cả chúng ta chỉ ở đây để kiếm tiền vì lý do của riêng chúng ta. Chúng ta không phải là bạn bè của nhau. Chúng ta không phải là một đại gia đình gắn kết thân thiết gì hết."

"Tất cả chúng ta đều có gia đình của riêng mình, và tất cả chúng ta đều cần tiền. Một số người cần tiền để nuôi gia đình đang đói khát khổ sở của mình, và một số khác thì muốn kiếm tiền cho chính bản thân. Lý do của lũ các ngươi có là gì cũng không quan trọng."

"Chúng ta đến đây chỉ vì tiền. Thế thôi," người đàn ông đeo băng bịt mắt kết thúc.

Thiếu niên nghiến răng tức giận. "Vậy thì làm vì tiền đi chứ! Tên đó đang chở cả tấn Hàn Mộc củi đấy! Vậy không đáng để mạo hiểm?"

“Ngươi để cảm xúc lấn át lý trí mình rồi à?” Người đàn ông đeo băng bịt mắt nheo mắt hỏi.

"Những tên ăn bám kia đã cố gắng tấn công hắn ta, và hắn ta đã gϊếŧ gần một nửa rồi."

“Điều đó cho thấy hắn không hề ngại xuống tay với kẻ khác.”

"Sau đó, hắn ta lập tức gϊếŧ tên trinh sát giỏi nhất của chúng ta, trong khi hắn ta chỉ có duy nhất một nhiệm vụ là thăm dò mà thôi. Ta biết Ryan, và ta biết rằng tên đó chỉ do thám mà thôi, hắn tuyệt đối sẽ không làm bất cứ điều gì khác. Hắn ta thông minh hơn thế nhiều."

"Tuy nhiên, Ryan vẫn bỏ mạng. Điều đó có nghĩa là cái tên chúng ta định cướp quá mạnh. Hắn ta còn gϊếŧ được Ryan. Ryan luôn rút lui ngay khi có dấu hiệu nguy hiểm đầu tiên, và hắn có rất nhiều mánh khóe để bỏ chạy khi gặp nguy hiểm."

“Ryan chỉ có thể bị gϊếŧ bởi một kẻ mạnh hơn hắn gấp nhiều nhiều.”

"Một kẻ như vậy chỉ có thể là chiến binh thuộc Giai Đoạn Binh Sĩ Hậu Cấp hoặc Đỉnh Cấp. Cho dù tất cả chúng ta đều lao lên tấn công cùng một lúc, sẽ có rất nhiều người trong chúng ta bỏ mạng."

"Và sau đó thì sao? Chúng ta sẽ mất đi một đống nhân lực lẫn những thành viên giàu kinh nghiệm nhất vì một ít Hàn Mộc củi à."

"Không đáng," người đàn ông bịt mắt nói xong.

Tuy nhiên, chàng trai trẻ chỉ càng tức giận và thất vọng hơn.

"Ừ!" Gã hét lên. “Vậy thì tôi sẽ tự mình làm!”

Gã quay người rời khỏi trại.

Phụt!

Tuy nhiên, chân gã dừng lại khi một thanh kiếm đâm ra khỏi cổ gã.

"Ta không thể mạo hiểm để ngươi tiết lộ vị trí của chúng ta," người đàn ông đeo băng bịt mắt nói với vẻ quyết tâm.

XOẸT!

Hắn chặt đầu tên kia, và cất thanh kiếm đi.

Một tên lớn tuổi ở bên cạnh chỉ nhìn cái xác với ánh mắt đầy thương xót.

“Hãy đưa cho Martha và Holly mỗi người một đồng vàng đi,” người đàn ông nói với người đàn ông lớn tuổi hơn.

Người đàn ông lớn tuổi gật đầu.

Martha chính là vợ của Ryan, người trinh sát đã bỏ mạng, còn Holly là vợ của người vừa chết trên mặt đất.

“Hãy trả cho gia đình những người đã chết kia, mỗi người mười đồng bạc,” người đàn ông nói thêm. Người đàn ông lớn tuổi lại gật đầu và từ từ rời khỏi trại.

Bây giờ, người đàn ông đeo miếng bịt mắt chỉ còn lại một mình, hắn thở dài một hơi.

“Ta không thể mạo hiểm mạng sống của đồng đội mình,” hắn thầm nói với chính mình.

"Nếu tất cả chúng ta đều chết, cả gia đình chúng ta sẽ chết đói nhăn răng hết."

"Tuyệt đối không thể chấp nhận bất kỳ rủi ro nào hết.”

#Darkie