Chương 51: Alex và Shang

Bình minh đã lên. Đầu óc Alex vẫn còn quay cuồng dù đã vài giờ trôi qua.

Alex không đến từ thế giới này. Anh đến từ Trái Đất.

Trên Trái Đất, gϊếŧ người không phải là chuyện phổ biến chút nào hết. Ừ thì đương nhiên là thời sự liên tục đưa tin về vụ án gϊếŧ người, nhưng có bao nhiêu người thực sự quen biết một người đã bị sát hại?

Alex hiện đang đấu tranh tư tưởng với chính mình một cách dữ dội. Bọn cướp vẫn không dừng lại, ngay cả sau khi Alex đã chặt đứt cánh tay của một kẻ.

Không lẽ anh phải để mặc chúng thôi sao?

Và rồi chuyện gì sẽ xảy ra?

Tất cả tài sản của anh sẽ bị chúng lấy đi hết.

Anh phải gϊếŧ tất cả bọn chúng!

Nếu không thì chúng sẽ không chịu dừng lại!

Nhưng thế thì sẽ tạo ra một vấn đề khác. Alex đã gϊếŧ nhiều người hơn mức cần thiết để ngăn chặn chúng lại.

Tại sao?

Để những tên còn lại sẽ không xem thường anh nữa.

Tuy nhiên, anh chưa gϊếŧ hết, điều này khiến anh chật vật nghĩ đến những cái chết trước đó. Một vòng xoáy đạo đức bất tận không lối thoát.

Khi ánh sáng sớm mai chiếu vào mặt Alex, anh lơ đãng nhảy xuống khỏi xe trượt và nhìn xung quanh. Những xác chết vẫn còn đó.

Tất cả đều đã bị đóng băng vì lạnh, và không có gì cử động trong vài giờ qua.

Cứ như thời gian đã ngừng trôi rồi vậy.

Tuy nhiên, sự thay đổi từ bóng đêm mờ mịt sang ánh sáng le lói làm ta dễ tưởng nhầm rằng cơn ác mộng đã thành hiện thực vậy.

Tất cả đều có thật.

Alex không cảm thấy gì nhiều khi nhìn thấy đống xác chết. Anh không chắc mình nên cảm thấy thế nào nữa. Anh đã làm điều anh phải làm.

Alex thu thập Hàn Mộc củi còn sót lại ở xung quanh và lơ đãng sửa chữa chiếc l*иg hết mức có thể.

Phải mất vài phút, nhưng rồi anh đã phần nào sửa được cái l*иg. Alex biết cách chế tạo áo khoác và xây dựng cơ bản nhờ thời gian dài sống trong khu vực hoang dã.

Cuối cùng, Alex cầm lấy chiếc xe trượt và kéo nó trở lại đường mòn. Tuyết đã rơi trong suốt cả đêm, nhưng nhiệt độ đã tăng lên trên mức đóng băng.

Tuyết rồi cũng sẽ tan trong vài giờ tới.

Không suy nghĩ gì thêm, Alex chỉ kéo chiếc xe trượt về phía trước.

Mọi hành động của Alex đều diễn ra tự động. Vài giờ sau, những chiếc xe kéo lại đi ngang qua Alex.

Gần như tất cả bọn họ đều đã chứng kiến

đống xác chết kia. Alex chưa đi xa khỏi nơi anh đã qua đêm, điều đó có nghĩa là các xác chết kia rất dễ phát hiện trên đường đi nếu họ quan sát xung quanh một cách cẩn thận.

Khi các xe kéo đến chỗ Alex, họ ngay lập tức biết rằng đó là do anh làm.

Tại sao?

Bởi vì, với tốc độ mà anh đang kéo chiếc xe trượt của mình, anh không thể đi xa chỉ trong một ngày.

Điều này có nghĩa là anh hoặc đã bắt đầu đi vào lúc nửa đêm, hoặc anh đã bắt đầu đi từ hôm qua và cắm trại qua đêm ở nơi hoang dã. Vậy, những người thương gia đã phản ứng thế nào khi nhìn thấy chủ mưu của vụ thảm sát hôm qua?

"Hahaha! Làm tốt lắm nhóc! Mỗi một tên cướp chết thì sẽ giảm bớt một kẻ làm phiền bọn ta! Đây, hãy coi đây như một lời cảm ơn đi!"

Người chủ xe hét lên trong khi giảm tốc độ. Sau đó, ông ta lấy ra mười đồng bạc và ném về phía Alex.

Alex chỉ nhìn những đồng xu dưới đất với tâm trí lơ đãng. Người thương gia liền tiếp tục lên đường sau khi nói lời tạm biệt. Alex nhìn mười đồng bạc nằm dưới đất trước mặt anh.

Đó chính là phần thưởng cho việc tiêu diệt lũ cướp. Trong một lúc, Alex chỉ nhìn vào những đồng xu. Anh không chắc mình nên nghĩ gì về phần thưởng này.

Anh ta đã gϊếŧ một số người bình thường tay không tấc sắt. Họ thậm chí còn không dám tấn công anh. Họ chỉ bán sống bán chết lao vào chiếc xe trượt của anh để lấy đống Hàn Mộc củi nhiều nhất có thể.

Nhiều người trên Trái Đất sẽ nghĩ Alex là một tên sát nhân máu lạnh và tham lam. Anh đã ưu tiên của cải của mình hơn mạng sống của nhiều người.

Dù sao thì, Alex cũng biết rõ tại sao những người đó lại nghĩ như vậy. Từ góc nhìn của người ngoài, thực sự có thể nói rằng Alex đã đi quá xa rồi.

Tuy nhiên, Alex thì lại khác. Anh đã làm những gì anh cho là đúng.

Alex nhìn vào những đồng xu.

Trong tâm trí anh, những đồng tiền này gắn liền với những hành động anh đã làm. Anh đã gϊếŧ những người tay không tấc sắt, và anh còn được khen thưởng vì đã làm thế.

Những đồng bạc bẩn thỉu kia trông không hấp dẫn lắm. Có điều gì đó bên trong Alex mách bảo anh rằng anh không nên lấy số tiền đó.

Alex sẽ không bao giờ chấp nhận số tiền này. Alex luôn giữ một chuẩn mực đạo đức nhất định.

Tuy nhiên, Alex đã chết trên Trái Đất.

Alex thì sẽ không nhận số tiền đó…

Nhưng còn Shang thì sao?

Alex nhớ lại lần anh đi ra ngoài để săn con Đại Hại Miêu đầu tiên. Hồi đó, Alex có cảm giác như mình đang bỏ lại thế giới cũ của mình ở đằng sau.

Anh đã không còn nhớ khuôn mặt của gia đình mình nữa. Anh không còn nhớ giọng nói của gia đình mình nữa. Anh thậm chí còn không chắc họ sẽ nghĩ gì nếu họ có thể nhìn thấy anh vào lúc này.

Đã quá lâu rồi. Sau một thời gian dài ở một mình, anh cảm thấy như mình thực sự cô đơn.

Anh ấy thậm chí đã từng có một gia đình yêu thương anh ư?

Tại sao có cảm giác như gia đình Alex là một gia đình của một người xa lạ nào đó vậy?

Cứ như thể họ không có thật vậy.

Hơn nữa, Alex thậm chí còn không chắc về tên thật của chính mình nữa. Sau nhiều lần đau đầu dữ dội khi cố nhớ lại tên của chính mình, anh bắt đầu cảm thấy ác cảm với cái tên cũ.

Mỗi lần nghĩ đến việc mình vẫn còn một cái tên cũ, anh lại cảm thấy bực bội.

Mỗi lần tên cũ sắp xuất hiện, anh đều cảm thấy đau nhói.

Alex biết rằng Thần chính là nguyên nhân thực sự, nhưng cảm xúc thường không tuân theo logic. Mặc dù Alex biết rằng không có lý do gì để ghét cái tên cũ của mình, nhưng trong cảm xúc của anh, anh vẫn có ghét thích nó một cách mãnh liệt.

Có thể ví tình huống này giống như một con chó bị ngược đãi lâu ngày vậy. Người chủ của con chó sẽ trả tiền cho ai đó để hành hạ con chó vài ngày một lần để huấn luyện con chó cảnh giác với con người.

Người chủ chính là nguyên nhân chính khiến con chó bị ngược đãi suốt ngày, nhưng con chó chỉ căm ghét kẻ hành hạ nó mà thôi.

Tất nhiên, con người thông minh hơn và phức tạp hơn loài chó, nhưng ở một mức độ nhất định, cảm xúc vẫn tuân theo những nguyên tắc này.

Alex biết rằng tên của anh ấy không có gì là sai hết, nhưng anh ấy vẫn không thích nó vì cứ liên tưởng đến nó là anh cảm thấy đau đớn.

Anh không muốn cảm thấy đau đớn.

Sau cảm giác mất đi mối liên kết với gia đình cũ, Alex cảm thấy như không còn gì kết nối anh với kiếp trước nữa.

Anh không có gia đình, cũng không có bạn bè. Anh ấy thậm chí còn không thích Trái Đất nữa là. Ai cũng cắm đầu vào bán mạng cho tư sản ngày này qua ngày khác.

Để làm gì?

Để rồi già đi ư?

Và khi họ già đi thì sao?

Họ sẽ có thể làm những gì họ muốn cho đến khi chết.

Và sau đó?

Sau đó, họ sẽ dần bị lãng quên. Dần dần theo thời gian, sẽ không còn ai nhớ đến họ nữa cả.

Họ sinh ra, làm việc, sinh con đẻ cái, để rồi trở về với cát bụi.

Mục đích làm tất cả những điều này là để làm gì?

Tuy nhiên, ở thế giới này, Alex có thể đạt được sức mạnh thực sự. Mặc dù Alex đã trải qua rất nhiều đau đớn ở thế giới này hơn cả kiếp sống ở thế giới kia, nhưng anh ấy vẫn thích thế giới này hơn Trái Đất.

Sau vài phút, Alex từ từ bước tới.

Và rồi, Shang nhặt những đồng xu đó lên.

Đó là tiền, và anh rất cần tiền.

Shang muốn trở nên sức mạnh hơn, và tiền chính là công cụ sẽ giúp anh trên đoạn đường đó.

Đút tiền vào túi, Shang tiếp tục kéo xe trượt.

Vì lý do nào đó, chiếc xe trượt bỗng có cảm giác nhẹ hơn trước.

#Darkie