Chương 6: Shang

“Ba món quà?” Alex nhướng mày hỏi.

“Đúng, ba món quà,” gã trả lời khi tựa lưng vào ngai vàng với nụ cười tự mãn. "Kẻ mạnh nhất mà không thuận theo nhánh pháp thuật chỉ vừa mới đạt tới Cảnh giới thứ tư, trong khi còn rất nhiều Cảnh giới khác để khám phá ra."

"Ngươi sẽ không có bất kỳ kỹ năng tương truyền hay kiến thức kế thừa nào, và không có bất kỳ người nào khác có thể giúp ngươi khi ngươi đạt đến Cảnh giới thứ ba. Các cảnh giới đầu tiên thì ổn thôi, nhưng ngươi sẽ phải tự vạch ra nhánh của riêng mình bắt đầu từ Cảnh giới thứ ba trở đi."

"Vì vậy, ngươi sẽ cần chút trợ giúp. Nếu không, ngươi sẽ không bao giờ có thể mạnh lên được nhiều đâu."

Alex thở dài.

“Không ai giúp được gì à?” Alex nghĩ. ”Mình phải tạo ra nhánh đường dẫn đến sức mạnh của riêng mình.”

Alex nhìn gã trong vài giây khi gã chỉ nhếch mép cười đáp lại.

Cơ thể Alex rung nhẹ.

“Không có gì để dựa vào, không có người để chỉ dẫn hoặc gợi ý gì cả.”

“Mọi thứ đều do chính mình hết.”

“Nghe có vẻ thực sự rất thú vị!”

Đúng vậy, cơ thể Alex không phải run lên vì sợ hãi hay lo lắng, mà chính là vì phấn khích!

Alex trước đây không chơi nhiều game, nhưng cũng giống như bao người khác, Alex cũng muốn cuộc sống của mình có nhiều sự hứng thú và mới mẻ hơn hết.

Cái cuộc sống xám xịt trần tục và trống rống trong thế giới cũ của anh đã quá nhàm chán rồi.

Một cây làm chẳng nên non. Ba cây chụm lại nên hòn núi cao.

Đây là một câu tục ngữ cũ mà Alex đã từng nghe từ một trong những huấn luyện viên của mình trước đây. Điều này có nghĩa là số lượng luôn đánh bại sức mạnh cá nhân.

Một chiến binh hàng đầu có thể chiến thắng hai, ba hoặc thậm chí bốn người cùng một lúc trong một trận chiến, nhưng mười người? Một trăm? Một nghìn thì sao?

Không thể nào được cả.

Chỉ bằng cách lấy thịt đè người thôi thì cũng đủ để chiến binh đó phải bất lực vì một người đàn ông sao có thể thắng được ngần ấy người. Một người đàn ông đơn độc không thể chống lại sức nặng hàng trăm kg đè lên cơ thể mình.

Alex nhìn gã.

“Tuy nhiên, điều đó có áp dụng với hắn ta không nhỉ?” Alex nghĩ. ”Liệu chiến thuật lấy thịt đè người có còn quan trọng không khi họ thậm chí không thể chạm đến cọng tóc của hắn? Liệu số lượng có quan trọng không khi gã có thể gϊếŧ tất cả mọi người chỉ bằng một cái vẫy tay thông thường?”

“Chiến đấu vẫn luôn là phong cách sống của mình, nhưng chừng nào mình không ở phong độ cao nhất hoặc không nằm trong top 1% võ sĩ hàng đầu, mình không thể kiếm sống bằng nó được.”

“Hơn nữa, một số vết thương thôi sẽ có thể khiến mình không thể chiến đấu được trong tương lai.”

“Tuy nhiên, ở thế giới này, mình có thể phá bỏ những quy tắc ấy! Mình có thể đạt đến sức mạnh thực sự!”

“Nói tiếp cho tôi nghe đi,” Alex nói với giọng có vẻ bình tĩnh. Tuy nhiên, ngay cả anh cũng có thể nghe thấy giọng điệu mình có chút run rẩy nhẹ.

Gã chỉ cười khúc khích một chút. Tuy nhiên, hắn không bình luận gì về suy nghĩ của Alex.

Suy cho cùng, gã đã nhiều lần nói với Alex rằng anh hoàn toàn phù hợp với thế giới của gã.

Vù!

Một ánh sáng trắng lóe lên trong chốc lát và một khối màu đen xuất hiện trước mặt Alex, lơ lửng trên không trung.

"Đây chính là vũ khí của ngươi," gã giải thích.

Alex nắm lấy khối lập phương và cơ thể anh gần như ngã xuống. Khối lập phương này nặng kinh!

“Trông nó không giống vũ khí chút nào hết,” Alex cau mày nói.

“Đó là bởi vì nó chưa biết ngươi đang chọn nhánh đường nào”, gã nói. "Bất cứ khi nào ngươi quyết định nhánh đường sức mạnh của riêng mình, hãy nói cho khối lập phương này biết nó cần trở thành gì và nó sẽ mang hình dạng đó. Hãy nhớ rằng hình dạng này là vĩnh viễn, và không thể dễ dàng thay đổi được nó trong tương lai đâu đấy."

“Tại sao lại là vũ khí?” Alex hỏi khi nhìn vào khối lập phương.

"Bởi vì không có thợ rèn nào trên thế giới ấy biết cách chế tạo ra vũ khí mạnh mẽ mà không phải là vũ khí của Pháp sư. Đến một lúc nào đó, ngươi sẽ cần một thứ vũ khí của riêng mình nếu ngươi đi trên nhánh đường của riêng ngươi. Nếu ngươi không có vũ khí thì ngươi sẽ cần phải tạo ra hai nhánh đường mới thay vì một. Đương nhiên ta đâu thể nào gây khó dễ thêm cho ngươi được nữa, phải không?" Gã cười toe toét giải thích.

Alex ngay lập tức nhận thấy một vấn đề. "Cho nên, hiện tại tôi hoặc là không thể sử dụng loại vũ khí này, hoặc là về sau nó cũng sẽ trở nên vô dụng. Dù sao thì vũ khí đây hề giống như nhau đâu."

Gã cười khúc khích một chút. "Cái này thì khác đấy," gã nói.

Alex chớp mắt hai lần đầy bối rối.

“Nó có thể tự gia tăng sức mạnh bằng cách hấp thụ kim loại nặng,” gã giải thích. “Ban đầu, nó sẽ không tốt hơn một thanh kiếm thông thường hay một ngọn giáo thông thường là bao cả, nhưng miễn là ngươi cung cấp cho nó những vật liệu thượng hạng, thì nó sẽ dần trở nên mạnh mẽ hơn.”

"Tóm lại, món vũ khí này sẽ đi cùng ngươi đến hết cuộc đời, cho dù ngươi có trở nên mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa."

Alex nhìn khối lập phương với chút cảm kích mới.

“Nghe ảo tung chảo. Tuy nhiên, cũng dễ hiểu thôi, vì mình đang bước vào một thế giới tràn ngập Pháp sư mà.”

Gã cau mày khi đọc được suy nghĩ của Alex. Việc thế giới của gã không có gì ngoài Pháp sư cực kỳ gai óc gã.

“Món quà tiếp theo của ngươi là một chiều không gian riêng biệt,” anh nói. "Không gian này hoạt động như một thế giới riêng, nhưng nhỏ hơn nhiều. Đừng bận tâm tìm kiếm nó, vì ngươi vẫn chưa thể sử dụng nó được đâu. Hãy đợi cho đến khi ngươi đạt đến Cảnh giới thứ hai. Lúc đó thì mọi thứ về chiều không gian này sẽ được giải thích cho ngươi."

Alex gật đầu. Có một chiều không gian riêng biệt hoặc gì đó đoại loại nghe có vẻ khá hữu ích. Ngoài ra, Alex chắc chắn rằng không gian riêng biệt này không đơn giản như vậy. Có lẽ nó còn có thể làm được nhiều việc hơn nữa.

“Và về món quà thứ ba, cũng như là món quà cuối cùng,” gã nói khi tựa lưng vào ngai vàng với nụ cười tự mãn.

“Ngươi có thể hỏi ta tổng cộng chín câu hỏi, và ta sẽ thành thật trả lời chúng một cách nghiêm túc,” gã nói.

Alex ngạc nhiên nhìn gã.

Anh có thể hỏi Thần tổng cộng chín câu hỏi ư?

Điều này có nghĩa là anh ta có thể hỏi về nguồn gốc của thế giới này ư?

Liệu anh ta có thể hỏi về một số kỹ năng bí mật thất truyền nào đó mà chỉ có Thần mới biết không?

"Có, ngươi có thể," gã trả lời.

"Tuy nhiên!" Gã lại hét lên. "Ngươi sẽ không thể nhớ câu hỏi và câu trả lời của mình ngay đâu."

Alex cau mày. "Ý ông là gì?"

Gã chỉ cười toe toét và nói: “Một câu hỏi và một câu trả lời sẽ tương ứng cho một Cảnh giới mà ngươi đột phá được”.

"Ngươi có thể hỏi chín câu hỏi, vì thế giới của tôi có chín Cảnh giới sức mạnh. Ngươi có thể hỏi tất cả những câu hỏi này ngay bây giờ, nhưng ký ức về cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ chỉ được mở khóa khi sức mạnh của ngươi tăng lên."

Alex hít một hơi thật sâu.

Điều này đã thay đổi toàn bộ mọi thứ.

Ban đầu, Alex rất quan tâm đến cách thế giới vận hành để thỏa mãn trí tò mò của anh, nhưng giờ đây, những câu hỏi này sẽ có thể giúp ích cho bản thân anh trong tương lai.

Alex biết rằng việc trở nên mạnh mẽ tuyệt đỉnh trần gian thực sự là điều gần như là bất khả thi. Rốt cuộc có bao nhiêu người có sức mạnh tối cao tồn tại trên thế giới đó cơ chứ? Alex không kiêu ngạo đến mức tin rằng mình có thể dễ dàng đạt được vị thế mà hàng triệu người không thể làm được.

Alex im lặng trong vài phút để suy nghĩ xem nên hỏi gì. Anh không hề di chuyển trong suốt thời gian này.

“Được rồi,” Alex nói sau vài phút. “Đối với câu hỏi đầu tiên của tôi: Cách tối ưu nhất để bắt đầu hành trình gia tăng sức mạnh của tôi là gì?”

Alex quyết định hy sinh câu hỏi đầu tiên này vì tương lai của mình.

“Đúng là một câu hỏi rất thông minh,” gã nói với vẻ hài lòng.

"Trước hết, ngươi cần nắm được những điều cơ bản. Ngươi cần có đủ thể lực, đủ sức mạnh tinh thần, đủ mana và đủ kinh nghiệm chiến đấu."

"Để có đủ sức mạnh thể chất, ngươi cần tuân theo một thói quen cụ thể: Rèn luyện cơ thể cho đến khi nó bị phá hủy hoàn toàn. Sau đó, thư giãn, nhắm mắt lại và hấp thụ năng lượng trong khí quyển. Do thể chất đặc biệt của ngươi không thể luyện tập pháp thuật, năng lượng đó sẽ không chảy vào linh hồn ngươi, mà tất cả sẽ chảy vào cơ thể ngươi. Cơ thể ngươi sẽ được tăng cường và nó sẽ dần tái sinh lại."

"Thói quen này cũng sẽ giúp ngươi đạt được đủ Mana và đủ sức mạnh tinh thần. Bằng cách hấp thụ năng lượng trong bầu không khí, tất cả mọi người trong thế giới của ta gọi năng lượng đó là Mana, trữ lượng mana của ngươi sẽ tăng lên. Đồng thời, cơ thể ngươi sẽ bị vượt qua giới hạn nhiều hơn và giúp tăng sức mạnh tinh thần của ngươi, và việc hấp thụ Mana cũng đồng thời có tác dụng bối dưỡng cho tâm trí ngươi."

"Để có đủ kinh nghiệm chiến đấu, ta khuyên ngươi nên sống ở vùng hoang dã gần ngôi làng mà ta sẽ đưa ngươi đến. Hãy cố gắng sống sót ở đó mà không cần bất kỳ kẻ nào giúp đỡ. Nếu ngươi cảm thấy mình không còn gặp nguy hiểm nữa, hãy đi sâu hơn vào trong nơi hoang dã và cố sống sót ở đó. Ngươi chỉ mạnh hơn khi sống ở giữa nguy hiểm."

"Hãy cứ làm thế trong hai năm tới, và ngươi sẽ sẵn sàng gia nhập xã hội loài người. Khi ngươi làm xong tất cả những điều đó, hãy tìm kiếm một học viện ở thị trấn gần đó. Đừng lo lắng, sẽ có một học viện chỉ dành riêng cho những người như ngươi."

“Và thế thôi,” gã nói với nụ cười toe toét. "Làm vậy thì ngươi sẽ có khởi đầu tốt ưu nhất trong hành trình trở nên mạnh hơn."

Alex đã tiếp nhận tất cả những thông tin này.

“Được rồi, vậy câu hỏi thứ hai của tôi là…”

Vù!

Cơ thể Alex chợt giật lên, anh cảm thấy đầu óc mình như bị một cây búa đập vào. Anh nhìn quanh và thấy anh vẫn đang đứng trong đại sảnh. Gã cũng ở trước mặt anh. Tuy nhiên, gã lại cười một cách điên cuồng.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Alex bối rối hỏi.

Gã bình tĩnh lại, nhưng khuôn mặt lại tràn đầy sự thích thú.

"Ngươi vừa hỏi câu hỏi cuối cùng của mình rồi, và ta nói thật, câu hỏi cuối cùng của ngươi vô cùng ngớ ngẩn luôn!" Gã nói với một nụ cười khúc khích.

Trong chốc lát, Alex muốn hỏi gã đang nói về cái gì, nhưng rồi anh chợt nhớ ra rằng mình cũng sẽ mất đi một phần ký ức.

Rõ ràng là điều đó đã xảy ra lúc nãy.

“Vì câu hỏi cuối cùng của ngươi, ta sẽ thay đổi một vài điều,” gã nói với nụ cười toe toét vì phấn khích. "Ban đầu, ta không muốn cho ngươi hệ ái lực nguyên tố. Suy cho cùng, nó có hơi vô nghĩa vì ngươi không thể sử dụng Pháp thuật."

“Tuy nhiên, vì câu hỏi cuối cùng của ngươi đã ném tất cả những kế hoạch của ta xuống sông xuống biển cả rồi,” gã hét lên đầy phấn khích. "Bây giờ, ta sẽ ban cho ngươi một hệ ái lực cực kỳ đặc biệt, và ngươi thậm chí có thể sử dụng nó nếu luyện tập đủ chăm chỉ đó, ai biết đâu được tương lai sẽ thế nào?"

Alex vẫn còn bối rối vì anh có cảm giác như mình bị dịch chuyển đến tương lai.

"Ngoài ra!" Gã hét lên và cười toe toét. "Ngươi sẽ được ban cho một cái tên mới!"

Alex chớp mắt vài lần. "Tên mới? Tại sao?"

"Vì ta thích thế!" Gã hét lên và cười lớn. "Cha mẹ có quyền đặt tên cho con mình, ngươi sẽ nhận được một thân thể hoàn toàn mới do ta ban sự sống cho! Về bản chất, ta cũng là một phần là bậc sinh thành của ngươi. Vì vậy, ta có quyền ban cho ngươi một cái tên mới!"

Alex thực sự không thích điều đó chút nào cả.

Anh ấy đã sống cuộc đời mình với cái tên Alex.

Đột nhiên thay đổi tên nghe có vẻ… kì lạ.

"Ta đếch quan tâm!" Gã hét lên. Tuy nhiên, gã trông không hề tức giận chút nào.

Thay vào đó, anh ấy thực sự tỏ ra phấn khích điên cuồng. Cứ như thể anh ấy sắp được xem buổi biểu diễn vĩ đại nhất trong đời mình.

"Ngươi sẽ dùng cái tên này! Ngươi sẽ bị ép phải dùng cái tên này! Mỗi khi ngươi dám dùng đến tên cũ, ngươi sẽ cảm thấy đau khổ cho mà coi!"

Alex thực sự không muốn như vậy. Tuy nhiên, Thần không quan tâm.

"Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ tên là Shang!"

"Hãy nhớ thật rõ cái tên của ngươi, Shang!"

“Shang?” Alex nghĩ. ”Tên quái gì nghe lạ-”

Vù!

Và Alex biến mất.

Anh ta đã được dịch chuyển đến thế giới mới của mình.

Gã cười khúc khích.

"Ồ, chuyện này sẽ vô cùng thú vị cho coi," gã tự nhủ với chính mình và nhếch mép nở một nụ cười tự mãn.

#Darkie