Chương 7: Cơ thể mới và môi trường mới

Bụp!

Đầu óc Alex đột nhiên trở nên hỗn loạn. Giống như anh vừa ăn nguyên một cú đấm vào đầu. Tay của Alex đặt lên mông mình theo phản xạ vì anh cảm thấy hơi đau từ đó.

Rồi anh cảm thấy cỏ trong tay mình.

“Cỏ ư?” Alex nghĩ.

Alex mở mắt và nhìn xung quanh.

Rừng.

Đây là từ duy nhất xuất hiện trong đầu anh khi anh nhìn thấy khung cảnh mới xung quanh mình. Những cây thông rậm rạp bao quanh anh, và anh có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo và tiếng côn trùng vo ve bay xung quanh. Mùi hương dịu dàng phất phảng của đất trời thiên nhiên ập vào mũi anh.

“Được rồi, mình đã được đưa đến một nơi nào đó, có lẽ đây là thế giới chính của ông Thần hay gì đó,” Alex nghĩ khi nhìn xung quanh.

Alex đứng dậy và anh ngay lập tức nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.

“Đứng lên dễ dàng hơn trước rồi”, Alex nghĩ.

Alex nhìn xuống cơ thể mình, lông mày nhíu lại.

“Cái bụng phệ của mình cũng đã biến mất”, Alex nghĩ.

Khi Alex nhìn vào cơ thể mình, anh chợt nhận thấy mình có thân hình mảnh khảnh và gầy hơn. Hơn hết, bây giờ anh ấy đang mặc quần áo khác.

Lúc này, Alex mặc quần vải đen và áo thường đen. Điều đáng ngạc nhiên là vải này có cảm giác rất mượt. Tuy nhiên, Alex cũng nhận thấy một điều khác mà anh không thích chút nào.

“Mình đã nhỏ hơn rồi á”, Alex nheo mắt suy nghĩ.

Trước đây, Alex cao 187 cm nhưng hiện tại, anh chỉ cao gần 160 cm theo ước tính của anh. Alex sờ lên mặt mình và nhận thấy nó cũng khá thon gọn hơn trước.

“Mình đã nhỏ hơn, lượng mỡ vô dụng không cần thiết đã biến mất nhưng cơ bắp của mình cũng không cánh mà bay”, Alex nghĩ. ”Đây có thể là cơ thể của một người chỉ tập cardio (các bài tập thể dục chạy), hoặc là mình đang ở trong cơ thể của một thiếu niên. Mình không nghĩ rằng vị Thần kia sẽ gửi mình vào một cơ thể trưởng thành chỉ cao 160 cm. Suy cho cùng, hắn muốn mình trở nên mạnh mẽ và chiều cao chính là một lợi thế rất lớn trong chiến đấu.”

“Vì vậy, có lẽ mình đang ở trong cơ thể của một thiếu niên. Giả sử rằng mình cao lên đến hơn 180 cm khi trưởng thành, thì chiều cao hiện tại là 160 cm có nghĩa là mình sẽ còn khá nhiều việc phải làm.”

“Điều này có nghĩa là có lẽ mình đang ở trong cơ thể của một đứa trẻ tầm 14 tuổi”, Alex nghĩ.

Có thứ gì đó trên đầu Alex khiến anh nhói nhói, và anh sờ lên nó. Đó là tóc, và khi Alex cảm nhận sợi tóc của mình, anh ấy cũng nhận thấy sự thay đổi khác.

“Chà, có vẻ như mái tóc vàng của mình đã biến mất rồi”, Alex than thở khi nhìn thấy mái tóc đen mới của mình.

Sau khi làm quen với cơ thể mới, Alex nhìn xung quanh và nhận thấy hai thứ. Một cái là cái bao tải căng phồng, cái còn lại là khối lập phương màu đen mà Thần đã ban cho anh.

Alex mở túi và nhìn vào trong. Đây có lẽ là một số thứ cơ bản mà Thần đã chuẩn bị sẵn cho anh.

“Quần áo, ba chiếc bình màu đỏ, một con dao sinh tồn, giày và một ít thịt khô,” Alex nghĩ khi nhìn vào chiếc bao tải. ”Về cơ bản, đây là nhu yếu phẩm để tồn tại ở nơi hoang dã.”

Alex lấy ra một trong ba chiếc bình màu đỏ và nhìn nó. Màu chất lỏng trong bình đỏ rực và khá nhớt. ”Đây có thể là bình thuốc tăng sức mạnh à? Thì dù sao mình cũng đang ở trong một thế giới giả tưởng mà.”

Alex không chắc chắn lắm, nhưng anh cho rằng mình đúng.

Sau khi kiểm tra hành trang của mình, Alex nhặt khối lập phương màu đen và bỏ vào túi. Tuy nhiên, tay anh dừng lại khi nhận ra điều gì đó khác.

“Khối lập phương này đã nhẹ hơn rồi á?” Anh nghĩ khi di chuyển khối đen xung quanh một chút. “Có lẽ là không, nhưng nó có vẻ nhẹ hơn.”

Alex cau mày và tâm trí anh cố gắng tìm ra lý do. ”Cơ thể cũ của mình không còn cân đối và khoẻ mạnh, nhưng nó vẫn còn khá nhiều cơ bắp. Tuy nhiên, cơ thể thiếu niên chưa qua đào tạo này lại có thể dễ dàng nâng khối lập phương này.”

Alex gãi cằm suy nghĩ. ”Điều này có bình thường không nhỉ? Đây có phải là hiệu ứng của việc ở trong một thế giới tràn ngập năng lượng bí ẩn ở xung quanh mình không? Mà hắn đã nói rằng hầu hết mọi người đều gọi nó là Mana, nên có lẽ mình cũng nên quen với việc gọi nó là Mana nếu không thì sẽ trông rất dị hợm và lạc loài.”

“Cũng có lý,” Alex nghĩ. ”Mình cũng nên kiểm tra nó xem. Hắn nói rằng mình không thể vận Mana vào linh hồn mình, điều đó có nghĩa là có thứ gì đó trong cơ thể mình sẽ khác với cơ thể người bình thường. Vì mình không thể làm được điều mà người khác có thể làm đồng nghĩa với việc cơ thể của mình bị khuyết tật ở đâu đó”.

“Tuy nhiên, Thần sẽ không gửi mình vào một cơ thể không thể mạnh mẽ hơn. Hắn cũng nói rằng phần lớn mana của mình sẽ tích tụ trong cơ thể.”

Alex nhanh chóng lắc đầu. ”Bây giờ không phải là lúc để nghĩ về những điều này, Alex! Đầu tiên, mày cần-”

Alex ngừng suy nghĩ khi đầu anh đột nhiên quay cuồng, có cảm giác như thể bị đau nửa đầu ấy.

“Chuyện gì đang diễn ra thế!? Cho nghỉ ngơi cũng không được à!?”

Tuy nhiên, cơn đau đầu chỉ tăng lên và Alex khuỵu xuống và thở dốc. Tâm trí anh đang suy nghĩ lại mọi điều mà Thần đã nói với anh, và Alex nhanh chóng tìm ra câu trả lời.

“Thật sự luôn hả ba?” Alex nghĩ với vẻ thất vọng và tức giận. ”Ông thậm chí còn không cho phép tôi nghĩ đến tên thật của mình luôn á?!”

Không có câu trả lời.

“Được rồi được rồi. Tôi là Shang!”

Và cứ như thế, cơn đau đầu đã biến mất.

“Vậy ra thực sự là như thế à,” Alex nghĩ với vẻ mặt cay đắng. ”Chết tiệt, điều này thật khó chịu! Thậm chí mình còn không thể giữ được tên của chính mình!”

Tuy nhiên, Alex, hoặc nói đúng hơn là Shang không thể làm gì được.

“Dù sao thì trước tiên mình nên nhìn xung quanh để tìm một nơi an toàn. Mình không biết mình đang ở đâu và nếu bây giờ mình bắt tay vào tập luyện thì có khả năng những vị khách không mời mà đến sẽ bất ngờ xuất hiện.”

Alex nhìn quanh. ”Không có cây lá, và chỉ có cây thông thôi à. Điều này có nghĩa là mình đang ở nơi có khí hậu lạnh ư? Giờ nghĩ lại, mặt trời đã lên cao nhưng ở đây lại có chút se lạnh. Mình vẫn có thể chịu đựng được nhiệt độ này, nhưng có lẽ nhiệt độ sẽ giảm đi đáng kể vào buổi tối và ban đêm.”

“Mình có thức ăn cho khoảng một ngày trong túi, và mình có thể dùng quần áo dự phòng để làm giường và chăn. Tuy nhiên, mình vẫn nên tìm một nơi an toàn để có thể ngủ.”

“Để đi kiểm tra thử từ trên cao vậy,” Alex nghĩ khi nhìn vào cái cây cao bên cạnh. ”Với cơ thể này, mình có thể leo được lên cái cây này dễ dàng.”

Alex đặt bao tải xuống và đi đến chỗ cái cây, nhưng anh nhanh chóng dừng lại. Sau đó, anh quàng chiếc bao lên lưng.

“Động vật có thể ngửi thấy mùi thịt khô trong đây,” anh nghĩ.

Sau đó, Alex đi tới cái cây và quàng tay chân quanh nó.

“Ngon, mình có thể dễ dàng chịu được trọng lượng của chính mình. Cơ thể này khá mạnh và vẫn khá nhẹ. Tuy không muốn thừa nhận điều này, nhưng cơ thể này có lẽ phù hợp để sinh tồn và chiến đấu hơn cơ thể cũ của mình.”

Vài mét đầu tiên hơi khó khăn một chút, nhưng sau khi Alex leo đến độ cao nhất định, mọi việc trở nên dễ dàng hơn nhiều. Những chiếc lá thông đâm vào có chút khó chịu, nhưng chúng không làm anh bị thương. Khoảng hai phút sau, Alex đã lên khá cao và có thể nhìn thấy xung quanh.

“Đm nhà nó chứ!” Alex nghiến răng nghiến lợi nghĩ. ”Rừng rừng, ở đâu cũng toàn là rừng!”

Alex đang ở trên một biển rừng xanh tươi.

“Ừ thì, ít nhất thì mình cũng có thể phần nào xác định được địa hình quanh đây.”

Alex nhìn thấy một số ngọn núi ở phía chân trời, có lẽ cách đây khoảng 20 km. Theo ước tính của anh, những ngọn núi kia có lẽ cao trung bình một km. Alex quay đầu lại và nhận thấy những ngọn núi đang bao quanh anh từ một khoảng cách khá xa.

“Đây là một lưu vực à?” Alex nghĩ. ”Mình không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cao hơn phía sau những ngọn núi, điều này có thể có nghĩa là mình có thể không ở dưới mực nước biển. Có lẽ xung quanh đây chỉ toàn là núi. Một xuất phát điểm rất thú vị.”

Alex nảy ra một ý tưởng và trưng ra vẻ mặt hoài nghi.

“Đây có phải là khu vực hướng dẫn, hay địa điểm bắt đầu không nhỉ?” Alex nghĩ.

Alex gãi gãi đầu một cách lúng túng.

Đây không phải là một trò chơi, nhưng Thần chắc chắn đã biến tất cả việc này thành một trò chơi. Alex thậm chí còn nhận được ba lọ thuốc chữa trị nữa mà.

“Ý là, ít nhất điều này sẽ làm mọi việc dễ dàng hơn”, Alex nghĩ. ”Hắn nói với mình rằng mình nên thử sống sót ở nơi hoang dã, và sau khi không còn cảm thấy nguy hiểm nữa, mình nên đi sâu hơn vào trong. Mình đoán ý hắn là lưu vực này.”

Sau đó, Alex nhận thấy điều gì đó.

“Khói!”

Có khói bốc lên từ phía sau một trong những ngọn núi! Tuy hơi khó để nhận thấy, nhưng nếu nhìn đủ kỹ thì vẫn thấy.

“Đó có lẽ là một ngôi làng, và họ sống ngay bên kia ngọn núi đó!”

Điều này đã giúp xoa dịu sự lo lắng của Alex.

Ít nhất anh biết nơi để có thể tìm thấy con người.

Xào xạc, xào xạc.

Alex nghe thấy tiếng xào xạc từ xa, liền nhìn sang. Alex chớp mắt vài lần bối rối khi cố gắng xử lý những gì mình đang nhìn thấy.

Những cái cây kia… đang di chuyển đấy ư?

Ừ, chắc chắn rồi, cách đó khoảng trăm mét, có khoảng hai mươi cây thông đang di chuyển từ trái sang phải.

Một điều kỳ lạ là những cây này đều ở rất gần nhau, thậm chí còn gần hơn những cây khác. Trên hết, một số trong số chúng bị nghiêng một góc rất kỳ lạ.

Alex nheo mắt khi cố gắng nhìn xem chuyện gì đang xảy ra ở đó.

Cây cối không thể di chuyển như thế được.

“Đợi đã, đấy có phải là cây không vậy?” Alex nghĩ.

Sau khi kiểm tra kỹ hơn, Alex nhận thấy những “cái cây” này chỉ giống những cái cây mà thôi. Thực ra chúng không phải là cây.

Chúng trông giống những ngọn tháp màu xanh lá cây hơn với một số gai xanh lá cây mọc ra trên cây.

Hình ảnh này khiến anh nhớ đến điều gì đó.

Nếu những ngọn tháp này rất thẳng, không có gai và có màu đen…

Alex hít một hơi thật sâu vì sốc tột độ.

“Đó là một con nhím đó hả không!?”

Quả nhiên, khối màu xanh chuyển động trông giống như lưng của một con nhím. Nhưng thứ chết tiệt này lớn đến mức nào vậy!?

“Nếu đó là một con nhím thì có nghĩa là nó to đến mức những chiếc gai của nó cao gần bằng cây thông á!?”

Alex vẫn im lặng khi ngắm nhìn những gai xanh di chuyển qua những tán cây. Đôi khi, chúng bị vướng vào một cái cây và bị cong về phía sau, nhưng rồi chúng lại bật trở lại vị trí ban đầu.

Nếu đây là một con nhím thì có lẽ nó chỉ to bằng một con voi nếu không có gai!

BANG!

Đột nhiên, Alex nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất, dường như nó đến từ một khoảng cách rất xa.

Alex nhìn về hướng phát ra âm thanh và nhận thấy một đám bụi mù ở chân một ngọn núi ở phía xa.

Ở đó, Alex chợt thấy một con thằn lằn màu nâu đang cắn xé một con vật lớn màu nâu. Alex không chắc chắn vì nó ở quá xa để có thể nhìn rõ.

Tuy nhiên, Alex chợt nhận thấy một điều.

“Mình có thể nhìn thấy con thằn lằn đó từ tận chỗ này!” Anh nghĩ và hít một hơi thật sâu. ”Vậy, con thằn lằn đó lớn đến mức nào cơ chứ!?”

Trong một lúc, Alex chỉ im lặng khi cố gắng chấp nhận những điều mình đã chứng kiến.

“Vl, có chắc đây là khu vực hướng dẫn không vậy!?”

#Darkie