Chương 8: Quan Sát

Alex vẫn ở trên ngọn cây thông một lúc lâu và chỉ đơn giản là trố mắt kinh ngạc nhìn xung quanh.

“Những con thú này to khổng lồ kinh thế!” Alex nghĩ. ”Làm sao mình có thể sống sót ở đây được chứ? Nếu mình vô tình đến gần bất kỳ con thú nào thì mình thậm chí sẽ không có cơ hội chiến đấu chút nào hết!”

“Nhưng Thần không nói gì về việc gϊếŧ chết hết mọi thứ. Hắn chỉ đơn giản nói rằng mình nên trụ ở lại đây cho đến khi mình có thể sống sót mà không còn cảm thấy nguy hiểm nữa.”

“Đây là ý của hắn khi mình có đủ kinh nghiệm chiến đấu hay sao nhỉ? Ý là, mình đoán việc sống sót ở nơi hoang dã này sẽ mang đến rất nhiều lợi ích. Ví dụ, nếu mình bị thứ gì đó hay bất kỳ ai truy đuổi, mình vẫn có thể sống sót.”

“Đây không phải là những trận chiến được tổ chức sẵn mà mình đã quen. Đây là trận chiến sinh tử thực sự, đồng nghĩa với việc ta hoàn toàn có thể chạy trốn. Trong ba mươi sáu kế, bảy chọ luôn là thượng đẳng nhất.”

Alex thở dài.

“Vậy mình có nên tìm một cái hang để nghỉ qua đêm không nhỉ?” Alex tự hỏi. ”Tuy nhiên, những ngọn núi này cách đây khoảng 20 km lận. Nếu là một con đường thẳng và an toàn, thì có lẽ mình có thể đến đó trong nửa ngày với thể lực hiện tại của mình. Tuy nhiên, chuyến hành trình tới đó sẽ không an toàn, và mình chắc chắn cần phải đi đường vòng rất nhiều.”

“Ừ, điều đó không hiệu quả. Vì vậy, tôi cần một giải pháp thay thế.”

“Đào là điều không nên làm. Rốt cuộc, mình chỉ có một con dao. Ngoài ra, khí hậu lạnh sẽ khiến mặt đất cứng hơn. Trên hết, đất bên dưới chắc chắn toàn là rễ cây.”

Alex gãi gãi phía sau đầu.

“Vậy có lẽ chỉ còn lại hai lựa chọn. Hoặc là đi tìm một cái cây to lớn nào đó có một cái lỗ lớn bên trong, hoặc là ngủ trên ngọn cây. Cắm trại bên ngoài nên là lựa chọn cuối cùng.”

Alex thở dài.

“Dù sao đi nữa, nếu phải ngủ trên cây thì mình cũng không cần phải đi tìm đâu xa hết. Những cái cây này đều khá lớn và về cơ bản thì bất kỳ cây nào cũng được hết. Mình chỉ cần cắt bỏ những lá kim và những cành phiền toái thôi.”

Alex nhìn lên.

“Chắc bây giờ là đầu giờ chiều, nghĩa là mình vẫn còn vài giờ để gϊếŧ thời gian. Mình nên quan sát xung quanh để xem mình có thể tìm thấy loại động vật hoang dã nào không. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Alex bắt đầu trèo xuống cây nhưng không rời khỏi cây hoàn toàn. Thay vào đó, Alex ở cách mặt đất khoảng năm mét trên một cành cây rậm rạp. Anh đã cạo bớt một số lá kim trên cây để cho mình được thoải mái.

Nhưng chờ đã, không phải Alex đã nói rằng anh ta sẽ đi quan sát động vật hoang dã sao?

Đúng, đúng là thế, nhưng chỉ có tên ngu ngốc mới mù quáng đi trong một khu rừng vô danh.

Đây không còn là Trái Đất.

Có nhiều loài động vật nguy hiểm tồn tại trên Trái Đất nhưng chúng không có ở khắp mọi nơi. Ngoài ra, ngay cả khi một người gần đó biết là có nhiều động vật nguy hiểm xung quanh, nhưng chúng sẽ không xuất hiện ở mọi nơi cùng một lúc. Những loài động vật mạnh mẽ đều có lãnh thổ và chúng cần rất nhiều thức ăn.

Tuy nhiên, ở đây, mọi chuyện đều rất khác. Alex không chắc có bao nhiêu loài động vật nguy hiểm trong lưu vực này, nhưng có lẽ có nhiều. Vì vậy, Alex chỉ đơn giản là đứng trên cây và nhìn xuống. Đồng thời, Alex cố gắng im lặng nhất có thể.

Nửa giờ trôi qua, mông Alex đã bắt đầu đau vì ngồi như thế này.

Tuy nhiên, chờ đợi như thế này đã được đền đáp.

Lúc này Alex đang rất nhẹ nhõm vì mình vẫn chưa rời khỏi cái cây.

Tại sao?

Bầy sói.

Có bốn con sói màu xám nhạt đang đi quanh cái cây mà Alex đang đứng.

Rõ ràng là chúng đã ngửi thấy mùi của anh ta, và chúng nhanh chóng tìm thấy anh vì mùi hương của anh dẫn chúng đến cái cây. Những con sói ngước nhìn Alex, anh đang nhìn xuống một cách lo lắng.

“Những con sói này có kích thước khá bình thường, nhưng chúng vẫn rất to lớn!” Alex nghĩ.

Những con sói này không thực sự lớn hơn so với những con sói trên Trái Đất, nhưng ngay cả những con sói trên Trái Đất cũng có thể nặng tới 90 đến 100 kg.

Để so sánh cho dễ hình dung, chó chăn cừu Đức chỉ nặng tầm 30 đến 40 kg.

Những con sói bắt đầu đi vòng quanh cái cây, và một số trong chúng bắt đầu dùng chân cào vào cây, nhưng cái cây quá lớn. Điều đáng ngạc nhiên là những con sói không sủa, gầm gừ hay hú lên gì cả.

Ngoại trừ tiếng móng vuốt cào lên thân cây, chúng không phát ra âm thanh nào khác. Tim Alex đập nhanh nhưng đầu anh vẫn bình tĩnh.

Anh ấy biết rằng chúng không thể lên đây.

“Xám nhạt, đúng là một màu rất thú vị” Alex nghĩ. ”Sói thường có màu nâu hoặc xám đen. Mình nghĩ những con sói có màu nhạt hơn chủ yếu sống ở môi trường lạnh hơn vì màu sắc lông như thể sẽ bớt bị chú ý hơn khi đi trong tuyết.”

“Vậy là mình xác nhận được đây có lẽ là vùng khí hậu lạnh rồi.”

Sau vài phút, bầy sói lại rời đi. Ở lại đây chẳng ích gì. Việc tìm kiếm một con mồi khác sẽ dễ dàng hơn.

Alex quan sát bầy sói rời đi với vẻ thích thú. ”Chúng im hơi lặng tiếng một cách đáng ngờ. Nếu chúng là thú thống trị nơi này, chúng sẽ không cần phải im lặng như vậy. Điều này có nghĩa là có lẽ có nhiều con thú đáng sợ hơn đang rình rập xung quanh.”

Alex chợt nhớ đến con nhím xanh khổng lồ và con thằn lằn nâu.

“Rõ ràng như ban ngày,” anh nói thêm trong suy nghĩ của mình.

Alex vẫn ở trên cây. Nửa giờ sau, Alex nhìn thấy một con vật khác và chắc chắn anh không thích nhìn thấy con vật đó.

Một con lợn.

Alex chỉ có thể miêu tả ngoại hình của con lợn bằng từ béo mập. Nó cao gần bằng Alex và có vẻ rộng bằng anh luôn.

“Tuyệt chưa, đm ,” Alex mỉa mai nghĩ với vẻ mặt khó chịu. ”Lợn có tính bảo vệ lãnh thổ quyết liệt và sẽ gây ra rất nhiều tiếng ồn khi chúng tức giận.”

Con lợn cũng ngửi thấy mùi gì đó khi đến dưới gốc cây của Alex, nhưng thay vì nhìn lên, nó lại lục lọi trong bụi đất.

Điều đáng ngạc nhiên và trái ngược với dự đoán của anh là con lợn khá im lặng khi đào đất. May mắn thay, con lợn không để ý đến Alex và nhanh chóng bỏ đi sau khi tìm kiếm xung quanh.

Mười phút sau, con vật tiếp theo đến, và đây là con vật mà Alex chưa từng thấy trước đây.

Đó là một con thằn lằn xanh khá lớn, nó có lẽ cao gần một mét và có đôi chân khá dài. Ngoài ra, còn có móng vuốt dài mọc ra từ đôi chân dài thoòng của nó.

“Sao có nhiều động vật ở đây dữ vậy?!” Alex nghĩ. ”Không phải thường thì cứ vài giờ chỉ nhìn thấy một con vật lớn sao? Tuy nhiên, cứ mười phút là mình lại nhìn thấy một con rồi!”

Con thằn lằn xanh dường như ngửi thấy mùi gì đó thú vị và Alex càng lo lắng hơn.

Con này trông giống như có thể trèo lên cây ấy!

Con thằn lằn thích thú ngửi thấy mùi đất và sau vài giây, nó đi tới một cái cây và trèo lên.

May mắn thay, đó không phải là cây của Alex. Alex thấy thế, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Có lẽ nó không ngửi thấy mùi của mình. Nếu không thì nó đã trèo cây của mình rồi. Có lẽ nó đã ngửi thấy mùi lợn.”

Alex nhìn cái cây nơi con thằn lằn ở với vẻ thích thú. Khi leo lên, Alex vẫn nghe thấy nhưng sau vài tiếng xào xạc, mọi thứ lại trở nên im lặng.

Alex nghĩ. “Chân của nó không giống với một con vật sống trên cây”.

“Có lẽ nó đi lại trên mặt đất như bao con thú bình thường.”

Alex có một biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt.

“Vậy nó đang ở trên cây để săn thú à?” Alex nghĩ.

Cái cây vẫn im lặng, nhưng Alex không thể nhìn thấy con thằn lằn xuyên qua đám lá kim xanh dày đặc che khuất tầm nhìn của anh.

“May là mình đã không đi loanh quanh một cách vô định. Ngay cả khi tôi có thể trốn tránh tất cả các loài động vật trên mặt đất, mình vẫn có thể đi ngang qua một cái cây có một con thằn lằn như vậy trên đó”, Alex nghĩ.

Alex nhìn qua cái cây và anh nằm xuống cành. Anh muốn ẩn thân nhất có thể.

Thông thường, Alex sẽ cố gắng gϊếŧ nó.

Rốt cuộc, anh ta cần phải trở nên mạnh mẽ hơn và tích lũy thêm kinh nghiệm chiến đấu. Nó sẽ là một đối thủ hoàn hảo.

Nó không quá lớn và chỉ có một mình.

Tuy nhiên, Alex đã quyết định phản đối điều đó.

Tại sao?

Bởi vì, sau khi ngửi thấy mùi lợn, con thằn lằn đã mai phục ở đây chứ không đi chỗ khác!

Con lợn đó to vl ra!

Nó có lẽ nặng hơn 300 kg đấy!

Làm thế quái nào mà một con thằn lằn chỉ nặng khoảng 50 kg lại có thể gϊếŧ chết con vật đó một mình chứ?

Alex quyết định rằng rủi ro là quá cao.

Alex tiếp tục chờ đợi, nhưng việc chờ đợi còn căng thẳng hơn trước rất nhiều. Rốt cuộc, con thằn lằn vẫn ở đó.

Tệ hơn nữa, Alex không hề nghe thấy gì từ cái cây trong suốt hai mươi phút qua. Gần như thể con thằn lằn không còn ở đó nữa.

Hai mươi phút sau, có thứ gì đó lại đi ngang qua cái cây của Alex.

Alex nhìn xuống và tim anh thắt lại.

Đó không phải là con lợn.

Bốn con sói đã trở lại!

#Darkie