Chương 2.2: Thần Minh

"Anh Dương bảo anh tới đây trông đồ! Con mẹ nó, chứ không phải để cho anh tới đây ngủ!" Tên béo vẫn còn đang mắng, thì Hình Minh đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, nắm lấy cổ áo của đối phương, kéo người tới trước mặt mình, trong đôi mắt đang híp lại bắn ra một tia sắc lạnh: "Mày mắng thêm một câu nữa thử xem."

Lửa giận của tên béo đột nhiên tắt ngấm, giật giật cổ áo của mình, đành phải tự cho bản thân một bậc thang để đi xuống: "Một lát nữa tôi sẽ quay lại đây kiểm tra, đi thôi."

Hình Minh nhìn điếu thuốc vừa hút bị ném trên mặt đất, cầm lên, thổi rồi cắn vào miệng, sau khi hút xong một điếu thuốc, cơn buồn ngủ vẫn chưa tan, anh nằm lại trên ghế sô pha, từ từ nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.

Vào lúc ý thức sắp chìm vào giấc ngủ sâu, anh đột nhiên nghe thấy có một giọng nói vô cùng cẩn thận.

"Xin… Chào?"

Hình Minh quay đầu lại nhìn, Chu Tuệ đang đứng cách anh năm thước, dùng một đôi mắt thận trọng dè dặt nhìn anh.

“Sao cô lại quay về đây?” Anh chỉ chỉ một hướng: “Tên béo đó đã đi rồi.”

Chu Tuệ không hiểu, cô nuốt nước bọt, giọng nói thay đổi vì hồi hộp xen lẫn hưng phấn: "Ý anh là, tôi, tôi có thể đi được rồi sao?"

“Còn không đi, chờ hắn trở về?” Người đàn ông liếc nhìn cô một cái.

“Vậy thì tôi… Ngày mai tôi có thể đến lấy chút gì đó ăn được không?” Trước khi Chu Tuệ rời đi, vẫn kiên trì nói: “Một chút bánh mì là được.”

Lần này Hình Minh ngồi dậy, nhìn cô hỏi: "Cho em gái của cô?"

"Ừm."

“Cô lấy gì để trao đổi với tôi?” Anh nhướng mày, khuôn mặt u ám vì hành động này mà lộ ra một chút lưu manh quỷ quyệt.

Chu Tuệ nhất thời ngẩn người, cô vốn tưởng rằng mình có thể lấy mà không mất gì, nhưng hiển nhiên lần sau đối phương không muốn bố thí cho cô.

Cô có thể lấy cái gì để đổi? Không có tiền, chỉ có... Thân thể này.

Cô lại nhìn người đàn ông trước mặt, ngũ quan rõ ràng, trên bụng không có chút mỡ thừa, so với tên béo ban nãy thì cô tình nguyện cùng với người đàn ông trước mặt này trao đổi.

Người đàn ông có lẽ đã nhìn thấy những gì cô đang nghĩ, đặt ngón tay cái lên đôi lông mày đen rậm của mình: "Chuyện như vậy, giữa chúng ta, thực sự không thể nói chuyện ai lợi dụng ai."

Chu Tuệ: "..."

Không hiểu sao cô lại đỏ mặt, rõ ràng là những lời lẽ khó nói, nhưng không biết vì sao mọi chuyện đột nhiên thay đổi, cô thậm chí còn không cảm nhận được sự sỉ nhục cùng xấu hổ trong lời nói của người .

Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh, lần này coi như đã được ông trời giúp đỡ."

Ông trời?

Hình Minh nhếch môi giễu cợt, anh cũng không phải thần thánh.