Chương 17

Vì món đồ đấu giá quá mức quý giá, Lý Dục phải tự mình đến trường học để kiểm hàng, cũng không biết bằng con đường nào, dưới tình huống không hề kinh động đến nhà họ Nghiêm mà lặng lẽ chuyển đồ ra ngoài, còn mời một đội lính đánh thuê chuyên nghiệp đến bảo vệ. Kỳ Trạch lấy được 50 triệu dự chi từ chỗ Âu Dương Diệp, giải quyết được tình hình khẩn cấp, cuối cùng cũng tạm coi là không vì 3 bữa một ngày mà phát sầu.

Ngày hôm sau, cậu đến phòng học rất sớm, ghế ngồi còn chưa nóng, đã thấy Mạnh Dao và một nữ học viên khác cù cưa lằng nhằng đi vào lớp.

"Hải Lâm Na, cô đúng là cái đồ vô liêm sỉ! Làm hỏng đàn của tôi lại còn quỵt tiền!"

"Rốt cuộc ai mới vô liêm sỉ hả? Nếu chính cô còn không biết xấu hổ, tôi cần gì phải trả mặt mũi cho cô? Tất cả mọi người phân xử cho tôi nhé, ngày hôm qua tôi có nói sẽ bồi thường cho cô ấy một cây đàn mới, thế nhưng phải đem đàn cũ đi giám định thật giả xem thế nào. Chính cô ta cũng đồng ý rồi, sau đó chúng tôi đến cửa hàng của Lý gia, máy móc giám định ở đó là tiên tiến nhất Hải Hoàng tinh, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm, kết quả mọi người biết thế nào không?"

"Thế nào cơ?", bạn học vây xem vô cùng hiếu kì.

"Bộ đàn của cô ta đúng là đồ cổ, nhưng vì không trả nổi phí bảo dưỡng, từ lâu đã không mời người có tinh thần lực đến để bảo trì, giá trị linh vận ban đầu là cấp D giờ đã xuống cấp G rồi. Có biết cấp G là thế nào không? Tức là bộ đàn này chẳng phải đồ cổ gì nữa, chạm vào một chút là hỏng, chẳng khác nào phế phẩm hết. Cô ta còn cố tình cho tôi mượn xem, thế chẳng phải là mưu đồ lừa bịp tôi hay sao? Bắt mọi người tốn 7 triệu để mua một thứ phế phẩm, có ai chịu không?"

"Không chịu!"

"Quá là thiệt thòi!"

Bạn học xung quanh mồm năm miệng mười phụ họa.

Hải Lâm Na lôi ra một xấp giấy rải ra xung quanh, tiếp tục nói, "Đây chính là kết quả giám định, trên đó có nơi giao dịch và con dấu chứng nhận trung tâm, không thể giả được. Đàn của Mạnh Dao tôi có thể bồi thường, nhưng không phải bồi thường dựa theo giá đồ cổ. Cô ta còn nói muốn kiện tôi, được thôi, tôi cho cô ta kiện đấy, trong tay tôi còn có chứng cứ đây này!"

Bạn học tranh nhau đến lấy bảo photo copy giấy giám định, sau đó châu đầu ghé tai, bàn tán sôi nổi.

Mạnh Dao tức giận đến trắng bệch cả mặt, the thé giọng nói:

"Cô nói láo, đàn của tôi mới được bảo dưỡng nửa năm trước, tôi còn có hóa đơn của người chuyên bảo dưỡng đồ cổ đây, căn cứ chính xác rõ ràng. Nếu thật sự đυ.ng vào là hỏng, sao tôi có thể biểu diễn trước lớp được? Cô có chứng cứ còn tôi thì không chắc? Được thôi, cứ chờ đấy, chúng ta gặp nhau ở tòa án!"

Cô ta quăng cho Hải Lâm Na một cái trợn mắt hung tơn, rồi lại dùng ánh mắt thâm độc găm vào Kỳ Trạch đang trốn ở góc, sau đó với vội vã đi ra ngoài.

Nghiêm Quân Vũ cảnh giác nói:

"Vẻ mặt cô ta lúc cuối có chút lạ, cậu cẩn thận đừng để cô ta giận chó đánh mèo."

Kỳ Trạch cúi thấp đầu, dường như chẳng có cảm giác gì. Đến khi tan học, cậu bị Mạnh Dao chặn ở chỗ ngoặt của khu giảng đường:

"Bạn học Kỳ Trạch, quan hệ của cậu với Âu Dương Diệp rất tốt đúng không?"

Nụ cười cô ta cực kì miễng cưỡng, xem ra đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với người cacbon một cách ôn tồn thế này.

"Cũng tàm tạm thôi". Kỳ Trạch nhút nhát lùi về phía sau.

Một tay Mạnh Dao chống lên vách tường để cậu khỏi chạy trốn, tiếp tục hỏi:

"Nếu quan hệ của cậu với cậu ấy tốt như vậy, có thể hỏi cậu ấy giúp tớ chỗ nào bán đồ cổ không? Cậu của cậu ấy nắm giữ giao dịch đồ cổ lớn nhất Hải Hoàng tinh, hẳn là rất dễ tìm được tin tức ở phương diện này nhỉ?"

"Nhưng mà, quan hệ của tớ với cậu ấy còn không đáng giá 7 triệu. Cậu ấy sẽ không hỏi hộ tớ đâu, hay là cậu tự mình hỏi đi."

Gương mặt hiền lành của Mạnh Dạo vặn vẹo trong chốc lát, cắn răng nói:

"Mày cố tình lấy lời nói hôm qua để chặn tao đấy à?"

Nếu cô ta có thể nhờ được Âu Dương Diệp, thì đã tự mình đi nói từ lâu rồi, sao còn phải hạ mình nhờ vả một thằng người cacbon?

"Không có, tớ không cố ý. Nếu cậu muốn thì hãy tự mình đi nói, tớ thật sự không dám trêu vào cậu ấy. Bạn học Mạnh Dao, xin cậu đừng làm khó tớ, trong tay tớ có máy truyền tin của tổ chức nhân quyền, lúc cần thiết tớ sẽ... Tớ sẽ cầu cứu họ." Trong đôi mắt đen kịt của Kỳ Trạch tràn đầy sợ hãi, câu nói cuối cùng kia đừng nói là uy hϊếp, nói là sự giãy giụa trước khi chết thì đúng hơn.

Phát hiện xung quanh liên tục có người nhìn sang, Mạnh Dao không thể không lui về phía sau 2 bước, âm u nói:

"Được, nếu mặt mũi tao còn chưa đủ lớn, vậy để Âu Dương Đoan Hoa đích thân đến tìm mày vậy."

"Cô có ý gì?" Giọng Nghiêm Quân Vũ còn lạnh lẽo hơn cả đối phương.

Mạnh Dao không nghe thấy hắn nói chuyện, chỉ tay vào Kỳ Trạch mặt mũi đang trắng bệch, rồi trừng mắt nhìn những học viên đứng cách đó không xa đang quan sát bên này, sau đó mới vội vàng rời đi.

Kỳ Trạch men theo chân tường chậm rãi đi xa, bóng lưng đơn bạc nhìn có vẻ cực kì cô quạnh. Nghiêm Quân Vũ đi bên cạnh cậu, nhắc nhở nói:

"Hình như Mạnh Dao chính là vợ chưa cưới của Âu Dương Đoan Hoa. Từ trước đến giờ Âu Dương Diệp và Âu Dương Đoan hoa như nước với lửa, chuyện của Mạnh Dao chắc chắn cậu ta sẽ không quan tâm, nên mới đánh chủ ý lên đầu cậu. Thời gian tới tốt nhất là cậu nên coi chừng, đừng đi một mình. Tính cách Âu Dương Đoan Hoa rất tàn nhẫn, có thể hắn sẽ tổn thương cậu để uy hϊếp Âu Dương Diệp."

Nói đến đây, biểu tình của hắn hơi dừng lại, bất đắc dĩ nói:

"Thôi, tôi có nói cũng vô ích, cậu có lúc nào là không đi một mình chứ." Thực sự khi hiểu rõ thiếu niên hắn mới phát hiện, cậu rất ích kỉ, ít khi thể hiện tình cảm với bất kì người nào. Nhìn bề ngoài Âu Dương Diệp là người bạn duy nhất của cậu, nhưng thực chất giống chỗ dựa của cậu hơn.

Một người một hồn ăn trưa xong thì tiếp tục đi học. Bạn bè đang bàn tán việc Mạnh Dao và Hải Lâm Na chuẩn bị lôi nha ra tòa, trên mặt ai cũng lộ vẻ vui mừng trên nỗi đau của người khác. Kỳ Trạch nhìn đến phát chán, thu dọn đồ đạc chuẩn bị trốn học. Trong lớp học cậu là sự hiện diện tầm thường nhất, các thầy cô lúc điểm danh cũng cố tình bỏ qua không để ý đến cậu, nhưng lúc cần người diễn trò hề thì lại lôi cậu lên đài.

Tiết học kiểu này không học cũng được.

Kỳ Trạch cong lưng như mèo nhảy xuống từ cửa sổ, đi ngang qua phòng rửa tay thì tiện đi vệ sinh luôn. Nghiêm Quân Vũ đứng chờ ngoài cửa, vẻ mặt rất thản nhiên nghe tiếng nước xả vào bồn cầu. Lúc đầu đúng là hắn thấy hơi lúng túng, nhưng đến giờ đã quen với cuộc sống như hình với bóng này rồi. Rõ ràng là thi thể của hắn được cất ở chỗ Âu Dương Diệp, nhưng hắn thích ở cùng Kỳ Trạch hơn, có lẽ là việc khám phá những bí mật trên người cậu đem lại cho hắn niềm vui trước giờ chưa từng có.

Hắn cũng thử ở bên cạnh Âu Dương Diệp rồi, nhưng thường thì không kiên trì nổi 10 phút. Âu Dương Diệp dùng phần lớn thời gian để luyện tập thể thuật, nhắm vào bao cát mà đá cẳng vung quyền liên tục, quá là chán. Nhưng hình như hắn quên mất, khi mình còn sống cũng là như vậy mà thôi.

Đang suy nghĩ, có 3 thiếu niên dáng người cao to bỗng chậm rãi đến gần, người đi đầu chính là anh em cùng cha khác mẹ với Âu Dương Diệp – Âu Dương Đoan Hoa, cũng là thiếu tộc trưởng đời này của Âu Dương gia. Hiển nhiên là hắn đã nắm được hành tung của Kỳ Trạch, trực tiếp đá văng cửa, xách thiếu niên gầy nhỏ ra ngoài.

"Nói cho Âu Dương Diệp biết, nó có thể đối đầu với tao, chỉ cần không sợ bị trả thù. Sau này Âu Dương gia sẽ là của tao, nếu nó không muốn như con chó nhà có tang bị tao đuổi ra ngoài, tốt nhất là học cách ngoan ngoãn từ bây giờ đi. Lý gia đã không còn Lý gia ban đầu nữa, Lý Dục không bảo vệ được nó lâu nữa đâu." Một tay nhấc người lên, quăng lên trên tường, Âu Dương Đoan Hoa cười lạnh, tiếp tục nói:

"Tất cả những thứ Âu Dương Diệp quan tâm, cuối cùng sẽ bị tao phá hủy từng cái một, như mẹ nó, như quyền thừa kế của nó, hay như mày chẳng hạn... Có một câu phiền mày gửi cho nó: sinh vật nhỏ yếu không có quyền tồn tại."

Theo mỗi tiếng hắn phun ra, bàn tay lại phóng ra một tia khí lạnh, khí lạnh ngưng tụ thành làn sương trắng xóa, từ cổ của Kỳ Trạch lan lên 2 má cậu, tóc tai, sau đó từ từ kéo xuống, nhanh chóng làm cả người cậu đóng băng.

Bên cạnh hắn ta có người nhắc nhở:

"Nhị thiếu, nó là người cacbon, ngài kiềm chế một chút, cẩn thận không gϊếŧ chết nó mất."

"Gϊếŧ chết thì sao? Âu Dương Diệp lại vì nó mà trở mặt với tao à?", giọng điệu Âu Dương Đoan Hoa khinh bỉ.

Mấy tên đồng bọn không nói gì nữa, chỉ nhếch miệng cười cười.

Nghiêm Quân Vũ nhìn hai má dần dần mất đi huyết sắc và đôi mắt chậm rãi khép lại của Kỳ Trạch, trong l*иg ngực hắn có một luồng tức giận vô cùng mãnh liệt. Hắn thử ngăn cản Âu Dương Đoan Hoa, nhưgn chỉ uổng công vô ích, tinh thần thể không khỏi vặn vẹo. Mạnh được yếu thua, đây là định luật xưa nay bất biến, cũng là pháp tắc sinh tồn từ nhỏ của hắn. Nhưng bây giờ, việc này lại xảy ra với Kỳ Trạch, hắn thấy khó chịu vô cùng.

"Âu Dương Đoan Hoa, tôi ra lệnh cậu dừng tay ngay lập tức!"

Hắn nỗ lực dùng tinh thần lực tấn công Âu Dương Đoan Hoa, nhưng không hề có tác dụng. Người chết dù tinh thần thể mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể sánh được với người sống.

Kỳ Trạch rất nhanh mất đi ý thức, lúc này cửa phòng rửa tay đã bị một người đá văng, một thiếu niên thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn đi tới, không nói hai lần đã quăng ra một quả cầu lửa, đến sát mũi Âu Dương Đoan Hoa thì đập vào vách tường đối diện, tạo ra vô số đốm lửa nhỏ nóng rực.

"Vương Hiên, đừng có xen vào việc của người khác!" Tay Âu Dương Đoan Hoa nới lỏng.

"Buông cậu ấy ra, nếu không tao không ngại cho mày một trận đâu." Vương Hiên giơ lên nắm đấm rực lửa của anh, nhiệt độ trong phòng đã hạ xuống dưới 0 độ lập tức được ấm lên.

Có vẻ Âu Dương Đoan Hoa rất kiêng kị người mới xuất hiện này, hừ mạnh một tiếng mới ném thiếu niên trong tay xuống, không nhanh không chậm đi ra ngoài. Khi hai người lướt qua nhau, hắn thấp giọng nói:

"Nghiêm Quân Vũ đã chết rồi, không có tiến cử của hắn, mày muốn vào Học viện quân sự Đế Quốc thì phải đứng đầu giải đấu cơ giáp. Chỉ bằng bộ cơ giáp cũ rích kia của mày, có qua được vòng loại không đã là một vấn đề. Vương Hiên, mày không đắc ý được lâu nữa đâu."

"Vậy sao? Vậy tao ở trên võ đài chờ mày". Vương Hiên cũng chẳng thèm nhìn mặt hắn, bước nhanh đến bên cạnh Kỳ Trạch, dùng dị năng làm tan tuyết trên người cậu.

Kỳ Trạch khó khăn mở mắt ra, yếu ớt nói:

"Cảm ơn học trưởng. Em trọ ở phòng 102, anh có thể đưa em về không? Bạn cùng phòng sẽ gọi bác sĩ giúp em." Cậu biết thiếu niên này, đây là người duy nhất nhận được sự ưu ái của Nghiêm Quân Vũ, cũng là thiên tài chuẩn bị nhận được tiến cử đi học ở Học viện quân sự Đế Quốc, hiện đang học ở hệ người máy.

Ánh mắt của Nghiêm Quân Vũ đúng là không lầm, Vương Hiên là học sinh giỏi nhiều mặt, chỉ tiếc vận may hơi kém, không chờ được đến lúc thư giới thiệu được xét duyệt, đã xảy ra bất ngờ như vậy.

Vương Hiên vừa an ủi thiếu niên vừa ôm cậu lên, vội vã đi về phía kí túc xá. Nghiêm Quân Vũ đi theo sau 2 người, vẻ mặt cực kì lạnh lẽo. Trải qua sự việc lúc nãy, hắn càng khát vọng được sống lại hơn nữa. Trơ mắt nhìn thiếu niên bị người khác ức hϊếp làm nhục, mà mình ngoài đứng gào thét, thì không thể làm gì khác.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy vô dụng như vậy, cũng chưa từng thấy thất bại thế này. Nhờ vào sức mạnh của thiếu niên mà hắn mới tồn tại được đến bây giờ, nhưng đến lúc nguy cấp ngay cả kéo cậu lại cũng không làm nổi.

Hắn muốn sống, từ trước đến nay chưa từng khát khao mãnh liệt như vậy.