Chương 16

Âu Dương Diệp ôm một cái hộp kim loại hình chữ nhật vào phòng khách, kích động nói:

"Đây là máy chuyên dụng dùng để phân tích đồ cổ, Kỳ thiếu, cậu đem cái đàn bỏ vào, cận thận đừng làm hỏng."

Kỳ Trạch nhìn cái hộp một chút, đáy mắt lập lòe ánh sáng hiếu kì. Sau khi đến tinh hệ Hắc Nhãn, điều làm cậu hứng thú nhất chính là những món đồ công nghệ cao, tất cả các vật dụng trong nhà đều bị cậu táy máy chân tay, người máy quản gia, máy điều hòa độ ấm, máy quét nhà tự động, đồ làm bếp tự động, hệ thống an ninh... Tất cả đều bị cậu mổ xẻ nhiều lần, nghiên cứu đến triệt để mới trả lại nguyên dạng cho chúng, cho nên đến giờ Âu Dương Diệp vẫn chưa phát hiện, quyền hành trong cái nhà này đều nằm dưới danh nghĩa của cậu rồi.

"Nguyên lí hoạt động của cái máy này thế nào?". Cậu vừa đặt đàn xuống vừa hỏi.

Thân là một tên học dốt, đương nhiên là Âu Dương Diệp không trả lời được, vì vậy nhanh chóng chạy về phòng, lấy ra một quyển sách hướng dẫn sử dụng. Lúc Kỳ Trạch đọc xong sách hướng dẫn, quá trình đo lường cũng kết thúc, trên nắp hộp nửa trong suốt hiện lên rất nhiều dữ liệu, dữ liệu chạy hết, một tờ giấy giám định kèm theo xuất hiện, trên đó viết mấy dòng chữ – chất liệu: ngô đồng, gỗ thị, bạch ngọc, đồi mồi, vỏ sò, tơ tằm; niên đại: cách ngày nay 1,5-2 vạn năm; nơi làm ra: Nước Hoa ở Trái Đất; loại hình: Nhạc cụ; tên gọi: Đàn cổ; giá trị linh vận: SSS; đánh giá:???.

Âu Dương Diệp trợn mắt còn to hơn cả chuông đồng, nhìn đi nhìn lại mới chắc chắn mình không bị ảo giác. Tay cậu run run mở máy kiểm tra, run run đeo găng tay vào, run run nâng lên thân đàn, rồi lại cẩn thận từng li từng tí một đặt xuống, khô khốc nói:

"Kỳ thiếu, cậu tự mình lấy ra đi, đυ.ng vào làm hỏng thì tôi đền không nổi."

Kỳ Trạch mơ hồ ý thức được điều gì, nhưng không lộ ra chút nào trên mặt, đang chuẩn bị lấy đàn, lại bị Âu Dương Diệp ngăn lại:

"Đợi đã, mang găng tay vào trước đi. Cậu cẩn thận chút."

"Nó đáng giá lắm sao?" Kỳ Trạch lấy từ trong túi càn khôn ra một đôi găng tay thiên tàm ti.

"Giá trị khó mà đánh giá được." Âu Dương Diệp nuốt ngụm nước miếng, run run giọng nói, "Kỳ thiếu, cậu lấy được thứ này ở đâu vậy?"

"Tài sản gia tộc." Kỳ Trạch không định trả lời gì nhiều.

"Vậy gia tộc cậu chắc hẳn phải cực kì cực kì có tiền! Đừng nói là cái đàn này, chỉ riêng những tài liệu này thôi cũng đủ để bán giá trên trời ấy chứ." Đôi mắt Âu Dương Diệp sáng trưng vì hưng phấn.

Kỳ Trạch hơi ngẩn người, sau đó không hề khiêm tốn mà gật đầu:

"Nhà tôi đúng là rất có tiền."

Thái Huyền thần tạo tông gần như là năm giữ chín phần Linh Vũ sinh ý của đại lục Càn Nguyên, tuy vũ lực có thể không sánh được với những tông môn khác, nhưng tài lực chắc chắn nằm ở 3 vị trí đầu. Cuối cùng tông môn bị diệt, đây cũng là một trong những nguyên nhân.

Trong nháy mắt biểu tình của cậu chợt hoảng hốt, dường như thấy trước mặt là tông môn nguy nga sừng sững trên đỉnh Yến Sơn, dường như thấy gương mặt phụ thân hiền hòa đang nhìn mình mỉm cười vuốt chòm râu, sau đó là đầy trời mưa kiếm đã phá hủy tất cả, chỉ để lại một khối bia đá đầy rẫy vết thương.

Đáy mắt cậu hiện lên một vệt hồng và sát ý, nhưng rất nhanh đã thu lại, Kỳ Trạch nhìn vào hàng chữ nhỏ trên tờ giấy giám định, hỏi:

"Ba dấu hỏi chấm là không định được giá trị, thế còn giá trị linh vận kia là cái gì?"

"Giá trị linh vận là năng lượng nội hàm bên trong đồ cổ, giống như nội khí của thể thuật giả chúng tôi hay tinh thần lực của người có tinh thần lực vậy, là một thứ để tự vệ. Trái đất đã không còn thích hợp để nhân loại sinh sống, hoàn cảnh ngày càng khắc nghiệt, món đồ cổ này có thể tồn tại một cách hoàn chỉ không xây xát chỗ nào, chính là dựa vào linh vận. Giá trị linh vận càng cao, tuổi thọ đồ cổ càng dài, đặc biệt là loại đồ cổ còn sử dụng được như thế này, đạt đến cấp SSS thì hoàn toàn không cần lo lắng đυ.ng vào một chút là hỏng. Đương nhiên, định kì vẫn cần người có tinh thần lực bảo trì nó. Tinh thần lực của họ có thể giúp linh vận được giữ nguyên trong đồ cổ, để kéo dài thời gian bảo tồn của chúng. Nếu như có thể mời người có tinh thần lực cấp SSS đến bảo trì nó, có thể sẽ nâng lên giá trị linh vận của đồ cổ, giá cả cũng sẽ tăng dần theo từng nă."

Âu Dương Diệp nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn đồi mồi và vỏ sỏ được khảm nạm trên thân đàn, tiếp tục nói:

"Mấy năm gần đây, vỏ trái đất rung chuyển ngày càng nhiều, các thảm họa địa chất đã phá hủy phần lớn di chỉ cổ đại của loài người. Những di sản văn như vậy, sau này sẽ không còn nữa. Kỳ thiếu, tôi đề nghị cậu suy nghĩ kĩ xem có nên bán nó hay không. Cha mẹ cậu thì sao, họ có đồng ý không?"

Trong hồ sơ học sinh của Kỳ thiếu nói cậu là cô nhi, nhờ vào tổ chức nhân quyền mới có thể vào học ở Học viên quân sự Hải Hoàng. Nhưng Âu Dương Diệp một chữ cũng không tin, nếu Kỳ thiếu không có cha mẹ, không có gia tộc hùng mạnh, ở đâu có thể nuôi ra được loại quý khí cao nhân nhất đẳng thế này?

"Bọn họ đều không còn, mình tôi có thể tự ra quyết định. Bán đi." Ánh mắt Kỳ Trạch tối sầm lại.

Âu Dương Diệp thấy tâm trạng cậu không tốt, cũng không dám nói nhiều nữa, đem toàn bộ thông tin của đàn cổ gửi cho cậu mình.

Nghiêm Quân Vũ vẫn luôn ngồi cạnh quan sát thiếu niên. Mỗi một câu nói, mỗi một biểu tình của cậu, đều được hắn suy xét đắn đo nhiều lần, sau đó càng khẳng định suy đoán trước đây của mình. Đứa nhỏ này quả nhiên là người của một tộc người Hoa đã bị di tộc, mang trên lưng huyết hải thâm thù. Khi nói đến gia tộc và cha mẹ, vẻ mặt cậu kiêu ngạo như vậy, mà chiếc đàn cổ trước mặt càng thể hiện rõ gốc gác của cậu.

"Tôi hiểu rồi, cậu đến từ một gia tộc chuyên chế tạo đúng không?", hắn suy đoán nói, "Nếu không được trải qua quá trình học tập, nếu không có bí kỹ độc môn, muốn chế tạo ra một món đồ thuộc tính là tuyệt đối không thể. Mà cậu lại dễ dàng hoàn thành, thái độ ung dung, dường như đây chỉ là tác phẩm chơi đùa."

Hắn dừng lại chốc lát, cuối cùng khẳng định nói:

"Gia tộc của cậu cũng giống như Mục gia của Đế Quốc vậy, đều theo ngành chế tác? Chẳng trách bên người cậu luôn mang theo nhiều món đồ kì lạ như vậy."

Nếu đúng là thế, như vậy thì toàn bộ tài sản của Kỳ gia khổng lồ cỡ nào? Mục gia chỉ cần một nhà xưởng chế tạo vũ khí đã có thể leo lên vị trí thứ 2 trong bảng xếp hạng tài lực của Đế Quốc, vậy Kỳ gia thì sao? Nếu vậy, nguyên nhân Kỳ Trạch lưu lạc đến Hải Hoàng tinh cũng không khó đoán.

"Quyền thế và tiền tài sẽ khiến người ta trở nên điên cuồng". Nhớ rằng chính mình cũng bất ngờ bỏ mạng, Kỳ Trạch nhịn không được mà thở dài.

Cùng lúc đó, Lý Dục mới nhận được thông tin rất nhanh bấm mở tin điện thoại:

"Cháu lấy được cái đàn này từ đâu? Vừa hay, chủ nhà họ Mạnh vừa mới tự mình đến đây, nhờ cậu tìm cho ông ta một cây đàn, nếu đây đúng là đồ cổ, cậu sẽ lập tức bán cho ông ta."

"Ông chắc là nhà họ Mạnh mua được chứ?", không chờ Âu Dương Diệp đáp lời, âm thanh biếng nhác của Kỳ Trạch đã vang lên.

Biết được ở đó còn có người ngoài, Lý Dục cau mày, tỏ vẻ rất không vui. Âu Dương Diệp vội chĩa máy thu hình về phía Kỳ Trạch, giải thích:

"Cậu à, Kỳ thiếu là chủ nhân chiếc đàn này. Cậu cứ nhìn giấy giám định cho kĩ trước đã rồi quyết định sau. Riêng cháu khuyên cậu nên tổ chức một buổi đấu giá, chứ đừng ngấm ngầm bán tháo."

Lý Dục không tỏ rõ ý kiến, nhìn qua 2 lần tờ giấy giám định mà cháu ngoại gửi tới, sau đó biểu tình chậm rãi ngưng lại. Đồ cổ trên thị trường, chỉ cần là đồ cổ đến từ Trái Đất đã có giá cả vô cùng đắt đỏ, mà gỗ cổ, ngọc trai, vỏ sò, thiên tàm ti tinh khiết từ thiên nhiên vân vân, những món đồ này chỉ cần đem bán một cái, cũng có thể trở thành tiêu vương đứng đầu của một buổi đấu giá, đừng nói là vật có giá trị linh vận cấp SSS.

Bộ đàn cổ này một khi được ra mắt, chắc chắn sẽ gây chấn động, ngay cả quý tộc lâu đời trên Đế Đô cũng sẽ nghe tiếng mà đến, đổ xô tới, làm sao đến phiên một Mạnh gia nho nhỏ? Nói một câu khó nghe, coi như vận động hết vốn liếng nhà họ Mạnh, cũng chưa chắc đã mua nổi cái dây đàn của chiếc đàn này.

Lý Dục có nhìn từng câu từng chữ trong tờ giấy giám định, thận trọng nói:

"Hai người cứ chờ, tôi sẽ tự mình đến xem một chút. Nếu như xác định được đó là đồ thật, tôi sẽ đem nó đến Đế Đô tinh tiến hành một cuộc liên hợp đại đấu giá, thành giao sẽ lấy 5% hoa hồng. Kỳ thiếu cậu cần phải hiểu rõ, loại đồ cổ cấp bậc quốc bảo thế này, phòng đấu giá của tôi tạm thời ăn không nổi."

"Được, tôi chỉ cần bán được là tốt rồi." Kỳ Trạch lười biếng xua tay.

Lý Dục thấy cậu hờ hững như vậy, không khỏi càng suy nghĩ sâu xa hơn, sau khi kết thúc cuộc gọi thì gửi cho cháu trai một tin nhắn ngắn, cẩn thận nhắc nhở cậu phải tạo mối quan hệ với Kỳ thiếu. Trước kia hắn cho là gián điệp của một phe thế lực nào đó phái tới, nhưng bây giờ nhìn lại, suy nghĩ đó chắc chắn là sai lầm. Đừng nói là một gián điệp, ngay cả thế lực ẩn giấu phía sau cậu cũng chưa chắc đã có được món đồ tốt như vậy.

"Liên hợp đại đấu giá là cái gì?", khi không có người lạ xung quanh, thái độ Kỳ Trạch càng thêm luời nhác, mở ra trí não bắt đầu chơi trò chơi.

Âu Dương Diệp đeo găng tay, xem xét đàn cổ từng chút từng chút một, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt. Đây cũng là món đồ cổ cấp SSS duy nhất từng qua tay cậu, cũng có thể là món cuối cùng, không sờ chút thì sao mà đủ?

"Liên hợp đại đấu giá là do phòng đấu gia hoàng thất khởi xướng, các phòng đấu giá nhỏ của các tinh cầu tự động báo danh tham gia buổi đấu giá đó, chỉ có đồ cổ cấp A trở lên mới có thể được chọn. Lúc đó toàn bộ giới nhà giàu và đại quý tộc của Hắc Nhãn tinh hệ sẽ tập hợp tại Đế Đô, tranh nhau đấu giá", cậu không yên lòng nói.

"Nói cách khác, đưa đồ đến buổi liên hợp đại đấu giá, tôi có thể kiếm nhiều tiền hơn chút?", Kỳ Trạch rất nắm được trọng điểm.

"Kiếm lời cực nhiều luôn!" Âu Dương Diệp chợt phát hiện mình đang ôm một cái đùi vàng rất lớn. Nếu lần này trót lọt, phòng đấu giá của cậu mình có thể kiếm được số tiền bằng cả một năm buôn bán ròng rã, đồng thời có thể mở rộng cửa tại Đế Đô tinh, nếu thuận lợi, tương lai rất có thể sẽ vượt qua cả Âu Dương gia.

Nghĩ đến đây, cậu ta cố nén kích động mà thăm dò:

"Kỳ thiếu, buổi đấu giá phải đến cuối tháng 10 mới cử hành, nếu cậu cần tiền gấp tôi có thể cho cậu mượn trước. Hoặc là cậu còn món đồ chơi nho nhỏ dư thừa nào có thể đưa cho cậu của tôi, để cậu ấy bán ở phòng đấu giá của mình trước. Tốt xấu cũng chi tiêu được một lúc?"

Bây giờ, ngay cả dịch dinh dưỡng Kỳ Trạch cũng không mua nổi, nghe nói đến cuối năm mới có được tiền, thái độ lười nhác của Kỳ Trạch lập tức thay đổi, đóng lại cửa sổ trò chơi xong thì lục trong túi càn khôn một lúc, lấy ra một khối ngọc, theo thường lệ dùng để hấp thu xong linh khí thì bỏ đi, ném qua, hỏi:

"Cái này bán bao nhiêu tiền?"

Âu Dương Diệp luống cuống tay chân đỡ được, cận thận từng chút một mà cho vào máy kiểm tra, một lát sau nhìn chằm chằm vào 3 cái dấu chấm hỏi ở cuối, lắp ba lắp bắp mở miệng:

"Kỳ, Kỳ thiếu, cái này đối với cậu chỉ là món đồ chơi nho nhỏ dư thừa sao?"

"Ờ, cũng chả dùng làm gì." Chỉ là một khối ngọc phù không được khắc trận pháp phòng ngự cũng không có trận pháp tấn công mà thôi, nếu là ở Càn Nguyên đại lục, vất bừa trên đất cũng chả ai thèm nhặt.

"Nhưng khối ngọc bội này đã 3 vạn năm, chất liệu là loại "dương chi bạch ngọc" cao cấp nhất, giá trị linh vận cũng là cấp SS hiếm thấy. Kỳ thiếu, thứ này quá quý giá, phòng đấu giá của cậu tôi cũng ăn không vô. Nếu không trước mắt tôi cứ cho cậu chút tiền dự chi, đợi đến cuối tháng 10 khi lấy được tiền từ phòng đấu giá, cậu trả lại cho tôi được không?"

Âu Dương Diệp tự chủ trương tìm một cái hộp nhung thiên nga, bỏ ngọc bội vào. Có thể tìm cho ông cậu một mối làm ăn lúc nào chả tốt, nói không chừng đến cuối năm nay, phòng đấu giá của Lý thị có thể thăng cấp ấy chứ.

"Được thôi". Một cái cũng là bán, hai cái cũng là bán, đối với Kỳ Trạch cũng chẳng có gì khác nhau, cậu như cười như không nhìn Âu Dương Diệp một cái, nói đùa: "Cậu của cậu quả là không phí công thương cậu."

"Kỳ thiếu, sau này cậu sẽ phát hiện, cậu không phí công thương tôi." Da mặt Âu Dương Diệp dày như mo.

Kỳ Trạch không nói gì đi vào phòng ngủ, đóng chặt cửa phòng, sau đó rùng mình một cái da gà rơi khắp nơi. Trong phòng khách, Âu Dương đại thiếu gia lăn trên ghế sô pha mấy vòng, sau đó nhảy lên tận trần nhà vung nắm đấm, trong miệng không tiếng động mà gào thét.

Nghiêm Quân Vũ đứng ở hành lang, nhìn qua nhìn lại hai đứa nhỏ, cảm thấy thú vị nở nụ cười.