Chương 3:

Mất đi thân thể làm chỗ dựa, thể tinh thần sẽ ngày càng yếu ớt, chẳng tạo được bất cứ ảnh hưởng gì với người sống, cho nên dù Nghiêm Quân Vũ liên thanh nói ra nguyện vọng, mong muốn Kỳ Trạch trả lại thi thể, người kia vẫn chẳng thể nào cảm giác.

Nỗi tiếc nuối dâng đầy và đau buồn biến mất, thay vào đó là bất đắc dĩ tràn trề trong lòng, hắn theo thật sát Kỳ Trạch, cố gắng khuyên nhủ, “Cậu còn trẻ, không phân biệt được thế nào là sùng bái, thế nào là ái tình. Qua mười năm nữa, cậu sẽ phát hiện bản thân bây giờ ngu xuẩn thế nào. Vì một cái xác mà vi phạm luật pháp tinh tế, bồi thêm cả cuộc đời mình, không đáng chút nào đâu. Nhân lúc đội cứu viện còn chưa tới, cậu mau trả xác tôi lại, tôi bảo đảm Nghiêm gia sẽ dùng thành ý cao nhất đền đáp cậu.”

Rất đáng tiếc, một phen khổ tâm của hắn Kỳ Trạch hoàn toàn chẳng nghe thấy, xác nhận không còn vết tích khả nghi nào để lại, cậu vẫy Âu Dương Diệp, “Nếu chúng ta đi ngay bây giờ, sau đó đội cứu viện tìm tới truy tung xác hắn, nhất định nảy sinh nghi vấn, vì dù sao phi thuyền chúng ta cũng từng tới nơi này, chỉ cần tra nhật ký bay là có thể biết ngay. Tốt nhất cậu hãy nhanh chóng liên hệ trợ giáo Nghiêm Bác, để hắn đến xử lý. Giấu đầu hở đuôi ngược lại có thể giúp cho chúng ta suôn sẻ thoát khỏi hiềm nghi.”

“Kỳ thiếu, chúng ta thật sự phải mang xác chết đi sao? Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?” Âu Dương Diệp mở trí não, do dự không quyết.

Kỳ Trạch tựa hồ không nhịn được, đi thẳng tới cạnh y, ấn nút trò chuyện. Đầu kia rất nhanh hồi đáp, trợ giáo Nghiêm Bác cùng một quân nhân vóc người khôi ngô xuất hiện trên màn ảnh toàn tức, dọa Âu Dương Diệp hít vào một hơi. Không vì lẽ gì, chỉ vì người quân nhân này chính là phụ tá hàng đầu của ông nội Nghiêm Quân Vũ, năm nay vừa lên cấp trung tướng, Hứa Khởi.

Hứa Khởi năng lực trác tuyệt, thủ đoạn cáo già, hiện giờ đảm đương chức vị quan trọng trong quân đội, là dòng chính Nghiêm gia. Nghiêm Quân Vũ mất tích ngắn ngủi mấy tiếng, ông lập tức từ đế đô tinh chạy tới Hải Hoàng tinh, có thể thấy được Nghiêm lão nguyên soái coi trọng đứa cháu này nhường nào, lo lắng nhường nào.

Dù địa vị Âu Dương gia ở Hải Hoàng tinh rất cao, thì trên toàn bộ Tinh hệ Hắc Nhãn căn bản chẳng lọt nổi vào bảng xếp hạng. Nhân vật tầm cỡ Hứa Khởi, Âu Dương Diệp chỉ thấy được từ những hình ảnh trên mạng, ngoài đời thực hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận. Y thấp thỏm bất an, lắp bắp báo cáo tọa độ cơ giáp, sau đó mồ hôi ròng ròng kết thúc cuộc trò chuyện.

“Xong! Nghiêm gia đến hàng trung tướng cũng phái tới luôn rồi! Xong, xong, xong…” Y đi vòng vòng quanh Kỳ Trạch, bứt tóc kêu rên, “Hứa Khởi là phụ tá cao nhất của Nghiêm lão nguyên soái, trong tay nắm hai cánh quân cơ giáp T3, T4, nhân vật thực quyền số một số hai đế quốc đó. Chúng ta đắc tội ông ta, ông ta chỉ cần điều khiển mười cơ giáp loại T là có thể đánh Hải Hoàng tinh tan nát thành tro! Kỳ thiếu, chúng ta đừng chọc tổ ong này nữa, mau mau trả xác Nghiêm Quân Vũ về đi!”

Âu Dương Diệp hoảng loạn thật sự, nắm chặt tay Kỳ Trạch muốn mở nút không gian ra.

Kỳ Trạch là người cơ sở các-bon, không có tinh thần lực, nút không gian y cầm là loại bình thường nhất, chỉ cần nhấn chốt khởi động là lấy được đồ. Vậy mà Âu Dương Diệp phí sức nửa ngày cũng chẳng thể lôi quan tài băng từ bên trong ra, không khỏi gấp đến độ nghiến răng, “Tôi nói chứ Kỳ thiếu, xác Nghiêm Quân Vũ đã nát thành như vậy, cậu còn giữ làm gì? Cậu mưu đồ gì thế?”

Kỳ Trạch khéo léo thoát khỏi tay y, tìm một tảng đá lớn sạch sẽ ngồi xuống, lạnh nhạt nói, “Hỏi nhiều mà làm gì, các người chỉ cần khép miệng như bưng là được. Xảy ra chuyện gì một mình ta gánh.”

“Cậu làm sao gánh? Ăn cắp…” Không chờ Âu Dương Diệp nói hết lời, trên đầu bỗng nhiên truyền đến những tiếng ầm ầm, đội cứu viện đến.

Vài gã bảo vệ lộ ra thần sắc chần chờ, thỉnh thoảng nhìn Đại thiếu gia, muốn nói lại thôi. Kỳ Trạch vẻ mặt nhạt nhẽo thêm vào một câu, “Các ngươi không vạch trần ta, xảy ra chuyện đương nhiên một mình ta gánh, các ngươi muốn bán đứng ta, thì đừng trách ta kéo người chôn cùng. Ta bình dân không quyền không thế, còn là người mang gene các-bon, giấu thi thể người đặc chủng để làm gì? Âu Dương gia các ngươi lại khác…”

Âu Dương Diệp nhanh chóng xin tha, “Kỳ thiếu cậu đừng nói nữa, chúng tôi giúp cậu che giấu còn chẳng được sao?” Ở chung hai năm, y ít nhiều tường tận thiếu niên, người này tính tình quái lạ, khó có thể dự đoán, có điều nói chắc chắn giữ lời. Cậu nói một mình chịu tất, sẽ là một mình chịu, nói kéo người chịu tội thay, chắc chắn sẽ kéo không nương tay.

“Chúng ta nên nói làm sao? Thế nào thì cũng phải ăn khớp lời khai chứ?” Y lau mặt, giọng điệu chán nản.

“Cứ nói trong buồng lái chẳng thấy một ai, có chết cũng không nói khác.” Kỳ Trạch vẫn là thái độ không mặn không nhạt, không hoảng không loạn.

Nhìn đám người túm tụm thương lượng với nhau làm sao giấu xác mình, Nghiêm Quân Vũ vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ. Hắn không hiểu sao trên thế giới có loại người vô tri, cả gan làm loạn, chẳng thể cứu chữa dường ấy. Hứa Khởi lăn lộn quân đội nhiều năm, có thể dễ dàng bị hai thằng nhãi con vắt mũi chưa sạch lừa bịp hay sao? Hơn nữa hiện trường còn để lại rất nhiều chứng cứ, chỉ cần điều tra, chân tướng lập tức rõ ràng.

Hắn dám cam đoan, chỉ một giây đồng hồ hai kẻ kia đều sẽ chẳng chịu nổi mà lòi đuôi. Chỉ mong Hứa Khởi thương tình họ tuổi trẻ thiếu hiểu biết không đưa ra tố tụng. Mười tám tuổi, cuộc đời vừa mới bắt đầu, học hành cũng mới hoàn thành một nửa, họ còn có thể được đào tạo sâu hơn ở những học viện chuyên biệt khác, nếu lý lịch có vết đen, chẳng khác nào dẫn tương lai hai người về hướng phải chịu bao nhiêu công kích và hủy diệt, đặc biệt là Kỳ Trạch.

Người mang gene các-bon vốn đã bị xã hội kỳ thị, một người mang gene các-bon phạm vào tội trọng, e rằng chỉ ngày thứ hai giam giữ đã chết bất đắc kỳ tử. Lẽ nào một phần lưu luyến si mê khó hiểu, thật sự có thể khiến người ta trở nên ngu xuẩn đến điên cuồng? Nghiêm Quân Vũ nhìn chằm chằm Kỳ Trạch, chậm rãi thở ra một hơi.

Ngay lúc này, mấy chiếc phi thuyền từ trên trời hạ xuống, luồng khí nóng mạnh mẽ thổi cây cối ở phụ cận nghiêng ngả trái phải. Nghiêm Bác và Hứa Khởi vội vàng bước xuống, nhìn thấy buồng lái rỗng tuếch tràn đầy máu tươi, bất giác sững sờ.

“Tại sao không có ai? Quân Vũ đâu?” Ánh mắt sắc nhọn của Hứa Khởi đâm thẳng vào Âu Dương Diệp.

Kỳ Trạch vừa rồi còn dáng dấp thong dong bây giờ đã rũ đầu, khóe mắt ửng đỏ, nơm nớp lo sợ trốn sau Âu Dương Diệp, một tay nắm góc áo hắn, như đang tìm kiếm che chở. Mà Âu Dương Diệp chắn trước thiếu chút là nhũn chân khuỵu xuống, lắp ba lắp bắp, “Báo, báo cáo tướng quân, lúc chúng tôi mở buồng lái, bên trong đã không có ai.”

Hứa Khởi thu lại ánh nhìn, xua tay với nhân viên đi theo, “Lấy hộp đen ra, sau đó mười người một tổ, chia làm tám hướng tìm dấu vết, bất kỳ tình huống nào xảy ra cũng phải báo cáo với tôi trong thời gian ngắn nhất.”

Ông mang trong lòng nỗi hoài nghi với Âu Dương Diệp, lại chẳng thèm liếc mắt một lần sang Kỳ Trạch. Trên đường đi, ông đã tra xét tư liệu hai người này đến rõ rõ ràng ràng, một người mang gene các-bon yếu đuối mong manh mà thôi, căn bản không cần bận tâm.

Nghiêm Quân Vũ thật lòng cảm thấy thán phục kỹ năng diễn xuất của Kỳ Trạch, từ thiếu niên kiêu căng cả gan làm loạn đến vô danh tiểu tốt nhu nhược đáng thương, thay đổi lớn như vậy chỉ mất một giây ngắn ngủi. Hứa Khởi đã từng làm công tác tình báo, nhãn lực không yếu, nhưng cũng bị cậu lừa một cách dễ dàng.

Cũng may mắt người bị mê hoặc bởi vẻ ngoài, nhưng máy móc luôn đưa ra kết quả chân thực nhất. Chờ Hứa Khởi kiểm tra hộp đen, sau đó yêu cầu quét hình nút không gian, thi thể hắn liền có thể tìm ra. Nghĩ thế, hắn mặc Kỳ Trạch leo lên phi thuyền, đi vào một căn phòng kín.

Cửa phòng gắn một chiếc máy quét, chỉ cần đi vào, mọi đồ vật cất trong nút không gian đều sẽ bị phát hiện. Nghiêm Quân Vũ vốn cho là không cần thẩm vấn, Kỳ Trạch lập tức bại lộ, nhưng sự thật khiến hắn kinh ngạc, người kia suôn sẻ đi vào. Hai tay cậu vòng lên ôm lấy đôi vai, mắt mở trừng trừng, thấp thỏm bất an dò xét mọi thứ xung quanh. Đèn trên trần nhà đột ngột sáng lóa, dọa cậu thiếu chút là nhảy dựng khỏi ghế ngồi, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy, viền mắt rưng rưng, không một hành động nào không biểu hiện ra sợ hãi sâu trong nội tâm cậu.

Nếu chẳng phải tận mắt thấy dáng vẻ cậu vẫn ngầm che giấu, Nghiêm Quân Vũ chắc chắn không bao giờ hoài nghi một thiếu niên nhát gan như thế lại là thủ phạm trộm lấy xác mình. Hắn quét mắt nhìn từng chút một khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, tỉ lệ hoàn mỹ, sau đó lắc đầu, nỗi lòng phức tạp.

Đúng lúc này, một nữ quân nhân đi tới, rót cho thiếu niên một chén nước, nhìn như dịu dàng an ủi, kỳ thực là lời lời dẫn dắt, mớm cung người ta hòng đào ra sự thật. Thiếu niên không bị lừa mảy may, trái lại cực kỳ khéo léo tránh thoát từng cạm bẫy ngôn ngữ, từ đầu đến cuối khăng khăng buồng lái trống không, bọn họ không tìm được gì.

Qua khoảng nửa giờ, cô ta bỏ đi, lưu lại một ly nước trắng lạnh thấu.

Nghiêm Quân Vũ ngày càng cảm giác thấy Kỳ Trạch là một kẻ bí ẩn, rõ ràng nhỏ yếu như vậy, nhưng có thể thành thạo điêu luyện ứng phó đồng loại mạnh mẽ hơn bản thân rất nhiều. Vào giờ phút này, hai tay y nắm chặt ly nước, run rẩy cầm lên uống một hớp, dù không có ai ở đó, cũng rất chuyên nghiệp diễn vai một người cơ sở các-bon yếu đuối bị dọa sắp ngất.

Nghiêm Quân Vũ quan sát cậu, cảm giác phẫn nộ bất giác nhạt đi, biến thành tự giễu. Ông vẫn thường nhắc hắn không nên trông mặt mà bắt hình dong, hắn tự nhận mình làm rất khá, mãi đến chết đi mới hiểu ra hàm nghĩa sâu sắc của câu nói này. Dù mạnh mẽ hay nhỏ bé, bất cứ người nào cũng có một nơi góc kín đáo không muốn ai biết, quên mất điều này, hậu quả khó bề dự liệu.

Hắn nhớ lời Kỳ Trạch từng nói, thiếu niên chắc chắn bên trong hộp đen không có ghi chép, thi thể trong nút không gian cũng sẽ không bị phát hiện, lúc đó còn cho rằng đây chỉ là lời lẽ ngông cuồng, bây giờ ngẫm lại, quả thật rất có lòng tin.

Cậu dựa vào cái gì mà dám chắc chắn như thế?

Đang suy nghĩ, cửa phòng mở ra, Nghiêm Bác nghiêm mặt vẫy tay gọi thiếu niên, “Cậu có thể đi, về trường không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến tai nạn hôm nay, hiểu chưa?”

Kỳ Trạch suýt nữa làm đổ ly nước, luống cuống tay chân giữ cho nó khỏi ngã rồi mới đứng lên nghiêng mình chín mươi độ, thấp thỏm nói, “Hiểu rồi, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì.”

Nghiêm Bác gật đầu, sai nhân viên đi theo đưa cậu xuống phi thuyền. Nghiêm Quân Vũ mấy lần muốn chạy đến phòng chỉ huy tìm Hứa Khởi, thể tinh thần lại chẳng thể rời xa thiếu niên quá trăm thước, không thể không đi cùng cậu.

Có lẽ giữa thi thể cùng thể tinh thần tồn tại liên hệ đặc thù nào đó, bắt buộc hai người nhất định phải ở gần nhau. Nói cách khác, trừ phi cậu tiếp xúc với người Nghiêm gia, ngày nào xác hắn còn bị thiếu niên giấu, ngày ấy hắn vô phương gặp lại người thân. Nghĩ tới đây, Nghiêm Quân Vũ khó tránh khỏi nôn nóng, lửa giận vừa tắt không ít liền hừng hực cháy lên.

“Cậu giữ di thể của tôi làm gì? Cậu là gián điệp do liên bang phái tới? Cố trộm cướp cơ mật quốc gia?” Hắn gằn giọng chất vấn, vẻ mặt lạnh lẽo.

Tổ hợp gene của người đặc chủng là cơ mật trọng yếu nhất của quốc gia, mỗi một người đặc chủng chết đi, thi hài đều được gia tộc thu về, cắt mổ phẫu thuật từng phần tới kích thước hạ nguyên tử, tiến hành nghiên cứu đặc tính gene. Chính nhờ cách làm nhìn như tàn khốc này, loài người mới có thể bình an vượt qua mấy ngàn năm đại nạn tận thế trước đây, trở nên càng mạnh mẽ hơn, tuổi thọ dài hơn, cuối cùng có được địa vị vô cùng quan trọng tại Tinh hệ Hắc Nhãn.

Gene mạnh mẽ là căn bản để nhân loại đặt chân lên vũ trụ, mà thi thể người đặc chủng cũng trở thành tài sản quý giá, chẳng trách Nghiêm Quân Vũ chết rồi vẫn sản sinh hoài nghi như vậy. Trước đây riêng tư của Kỳ Trạch hắn chẳng có mảy may hứng thú, lúc này lại không kịp chờ mà muốn tra xét mọi điều về cậu.

Vô luận sống sót hay là chết, hắn đều sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ địch nào dám to gan phá hoại an ninh quốc gia!