Chương 4:

Sau khi điều khiển phi thuyền rời khỏi hiện trường, tay chân Âu Dương Diệp nhũn ra, co quắp trong ghế tựa. Trong quá trình bị thẩm tra, có đến vài lần y thiếu chút lòi đuôi, may mà Hứa Khởi không tìm thấy bất kỳ tin tức hữu dụng gì từ trong hộp đen, máy quét hình cũng không tài nào quét ra quan tài băng trong nút không gian của Kỳ thiếu. Trong tình huống chẳng có chút chứng cớ, quân đội không thể tùy tiện giữ người, huống hồ hai người họ vẫn chưa thành niên, được pháp luật tinh tế bảo vệ chặt chẽ, vì thế rất nhanh được phóng thích.

Hộ vệ của Âu Dương Diệp từ nhỏ tiếp thu huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, tồn tại gần như tử sĩ, tố chất tâm lý rất mạnh, một lòng trung thành với chủ nhân, đối mặt với tra xét của quân đội, một chút biểu hiện bất thường đều không lộ.

Đám người thuận lợi chạy trốn nhìn Kỳ Trạch lười biếng cuộn mình trong ghế sôpha mềm mại, nhàn nhã ăn trái cây, cảm xúc càng thêm phức tạp.

“Cậu còn tâm trạng mà ăn? Tin Đại thiếu gia nhá họ Nghiêm sống chết không rõ sắp sửa lan truyền đủ để chấn động toàn đế đô tinh, đến lúc đó mọi con mắt trên đế quốc sẽ chằm chằm nhìn vào Hải Hoàng tinh. Kỳ thiếu, cậu vui mừng quá sớm, vẫn chưa chắc tương lai sẽ phát sinh chuyện gì đâu.” Âu Dương Diệp muốn nổi nóng, lại bị ánh mắt tối sầm, không chút tình cảm của thiếu niên quét qua, sức lực hoàn toàn mất hết.

“Ta đã dám làm, há còn phải sợ bị lật tẩy hay sao?” Kỳ Trạch xiên một miếng trái cây bỏ vào miệng nhai, hai gò má phồng lên rồi xẹp xuống, vô cùng đáng yêu.

Những người ở đó, bao gồm một linh hồn, đều không bị dáng vẻ cậu mê hoặc. Một kẻ thoạt nhìn vô hại, lại dùng thủ đoạn khó lường qua mặt hộp đen bên trong cơ giáp, cũng lừa gạt được máy quét hình không gian, kỹ thuật che mắt tương tự tuy thật sự tồn tại, nhưng người bình thường như cậu căn bản không thể nào biết, trừ phi sau lưng cậu ẩn giấu một thế lực cực kỳ mạnh mẽ.

Sớm chiều ở chung đã hai năm, Kỳ Trạch từng lộ ra một vài thủ đoạn trong vài lúc, có điều cậu đối nhân xử thế biết điều, cho nên Âu Dương Diệp chưa từng cảm nhận được uy hϊếp. Nhưng bây giờ, y không thể không nghĩ nhiều: Ngày hôm nay, sự việc phát sinh nếu như bị phát hiện, đưa ra ánh sáng, không chỉ Kỳ Trạch phải chịu trừng trị từ pháp luật đế quốc, mà cả Âu Dương gia cũng bị đánh đến vạn kiếp bất phục…

“Kỳ Trạch, nói thật đi, cậu có phải là gián điệp liên bang hoặc tinh đạo (cướp vũ trụ) phái tới? Cậu cố ý tiếp cận tôi và Nghiêm Quân Vũ, chính là để đánh cắp cơ mật quân sự đế quốc phải không?” Âu Dương Diệp trầm giọng chất vấn, cùng lúc đó, vài tên bảo vệ rút súng hạt nhân, nhắm ngay khuôn mặt non nớt của thiếu niên.

“Nếu ta thật sự là gián điệp, cậu định thế nào?” Kỳ Trạch thả cái xiên bạc xuống đĩa, hai tay đan lại đỡ cằm, đôi mắt vừa đen vừa sáng chớp chớp, lại không lộ ra chút cảm xúc, bình tĩnh nhìn về phía đối phương.

Âu Dương Diệp trầm mặc, hơi cúi đầu, tựa hồ đang giãy dụa. Nghiêm Quân Vũ đi tới bên cạnh hắn, “Giữa an nguy của quốc gia với tình cảm cá nhân, tôi hi vọng cậu hãy lựa chọn quốc gia. Ngày đầu vào Học viện quân sự Hải Hoàng, cậu từng phát lời thề phải dùng tính mạng mình bảo vệ tổ quốc và nhân dân, lời thề còn văng vẳng bên tai, hi vọng cậu đừng bao giờ quên.”

Hắn biết thiếu niên không nghe thấy lời mình, lại vẫn tận chức thực hiện trách nhiệm của một huấn luyện viên, không ngừng kêu gọi tên kia hãy giữ gìn thiên chức quân nhân. Suy nghĩ kỹ lưỡng, Kỳ Trạch từ đầu đến cuối đều lộ dấu vết khả nghi, chỉ tiếc hắn cũng như Hứa Khởi, đều không đặt sự tồn tại quá mức nhỏ yếu trong mắt, mới có thể tạo thành cục diện hôm nay.

Cái gọi là mê luyến, ngỏ lời, chỉ là thủ đoạn đối phương tiếp cận mình mà thôi.

Nghiêm Quân Vũ xoa xoa lông mày, đối mặt với tình huống không thể khống chế trong tay cảm thấy vô cùng vướng víu. Hắn là người đặc chủng tiềm lực to lớn nhất đế quốc từ trước tới nay, tổ hợp gene tất nhiên thuộc về cơ mật tối cao của quốc gia, điều này chỉ có vài người biết. Lực lượng quân sự liên bang hơi yếu hơn so với đế quốc, mà kỹ thuật vi sinh vật lại dẫn trước một bậc, đặc biệt là tại phương diện gene tiến hóa. Nếu liên bang giải được mã khóa tổ hợp gene của mình, cũng tìm ra thiếu khuyết trí mạng trong đó, sau đó tạo ra thuốc đặc hiệu gây ra chứng bệnh hỏng gene nhằm vào tộc nhân Nghiêm thị, Nghiêm gia rất có thể bị diệt tộc, và đao nhọn đế quốc —— bộ đội cơ giáp tiền trạm, sức chiến đấu mạnh nhất, cũng sẽ theo đó mà chia năm xẻ bảy.

Có thể vãn hồi cục diện đen tối này, phải xem Âu Dương Diệp lựa chọn thế nào. Mà Nghiêm Quân Vũ đối với y không ôm hi vọng bao nhiêu. Thân phận Kỳ Trạch trở thành câu đố, thủ đoạn quỷ dị, thậm chí ngay cả thông tin gene cũng rất có thể chỉ là giả tạo. Cậu nhìn như lười nhác ủ mình trong ghế sôpha, mỗi phân da thịt trên thân thể lại căng thẳng đến cực hạn, như một con mãnh thú chuẩn bị vồ gϊếŧ con mồi bất cứ lúc nào.

Âu Dương Diệp kinh nghiệm thực chiến quá ít, tự nhiên không phát hiện được biến hóa vi diệu này, mà Nghiêm Quân Vũ thân kinh bách chiến phát hiện lòng bàn tay Kỳ Trạch tựa hồ xuất hiện thứ gì đó. Ở tình huống thế này, khả năng lớn nhất có thể là độc dược hoặc vũ khí. Nếu đáp án Âu Dương Diệp đưa ra không thể khiến cậu thoả mãn, bước kế tiếp có thể chính là máu tươi ba thước. Vây quanh là mấy khẩu súng hạt nhân, đều nhắm thẳng vào mặt, cũng chẳng làm cậu lộ ra thần sắc sợ hãi, có thể thấy rằng vũ khí nóng, với cậu, không mang đến bao nhiêu uy hϊếp.

Nghiêm Quân Vũ lại một lần nữa tự cảnh báo mình mức độ nguy hiểm của Kỳ Trạch, cũng càng cảm thấy thất bại vì sự bất lực của bản thân.

“Không nên xung động, trước tiên giữ cho cậu ta bình tĩnh hãy nói.” Hắn nỗ lực đập vào vai Âu Dương Diệp, lại sờ phải một khoảng không trống rỗng.

“Kỳ thiếu, nếu như không có cậu đúng lúc cứu giúp, tôi đã sớm chết, càng không thể tu luyện tới thể thuật cấp bốn như hiện tại. Ân tình cậu cho tôi quá lớn, tôi vốn định gắng sức thỏa mãn mọi yêu cầu từ cậu, nhưng bây giờ, tôi không biết gì về thân phận cậu, mục đích của cậu, nếu còn tiếp tục nữa, một mình tôi xui xẻo chưa tính, không chừng toàn bộ Âu Dương gia đều phải gặp xui xẻo. Tôi sẽ không tố cáo cậu với quân đội, cậu trả di thể Nghiêm Quân Vũ, sau đó tôi viết cho cậu một tấm chi phiếu, cam đoan cả đời tiền tiêu không hết, lại tìm con đường đưa cậu rời khỏi đế quốc, cậu thấy thế nào?” Suy tư rất lâu, Âu Dương Diệp thành tâm thành ý nói.

Kỳ Trạch không đáp, nhìn y đăm đăm chẳng hề chớp mắt, qua hơn hai phút mới khẽ cười.

Âu Dương Diệp đầu tiên là bị cậu nhìn tê cả da đầu, sau lại bị nụ cười dọa đến cơn lạnh chạy dọc sống lưng, trái tim nhảy loạn tùng phèo, vô cùng bất an.

Nghiêm Quân Vũ lại vui mừng nói, “Làm tốt lắm. Cậu cố gắng không chọc giận cậu ta.” Lời nói này hiển nhiên làm cho Kỳ Trạch cảm thấy thoả mãn, cho nên cơ bắp căng thẳng trên người cậu chậm rãi thả lỏng, món đồ giữ trong lòng bàn tay cũng thu vào nút không gian.

“Mặc kệ cậu tin hay không, ta không phải gián điệp.” Cậu một lần nữa cầm lấy xiên bạc cắm vào một món trái cây, lúng búng nói, “Ta có thể cứu sống Nghiêm Quân Vũ, cho nên nhất định phải đưa thi thể của hắn đi.”

Bầu không khí nghiêm trọng đột nhiên tiêu tan, Âu Dương Diệp thở ra một hơi dài, y vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa đưa mắt ra hiệu cho bảo vệ thu súng hạt nhân, qua mấy giây sau mới nhận ra thiếu niên đang nói gì, lập tức phủ nhận, “Kỳ thiếu, cậu đừng đùa, xác Nghiêm Quân Vũ thê thảm cỡ ấy rồi, đưa đến bệnh viện tốt nhất đế quốc cũng không cứu sống được.”

“Ta có thể cứu cậu, tự nhiên có thể cứu hắn. Cậu nếu không tin, vậy ta gửi xác hắn trong nút không gian của cậu, chúng ta tạm thời để yên như thế.”

Cậu không lo lắng di thể Nghiêm Quân Vũ bị Âu Dương Diệp trả về. Y vừa khai với người Nghiêm gia rằng không thấy cái xác, bây giờ lật lọng, điều chờ đợi y, hoặc chờ đợi toàn thể Âu Dương gia, nhất định sẽ là lửa giận từ Nghiêm gia cùng hoài nghi từ quân đội. Một khi trên lưng bị cõng tội danh liên hợp với ngoại địch, phản bội đế quốc, Âu Dương gia liền xong đời.

Âu Dương Diệp cũng rõ ràng thi thể này là khoai lang bỏng tay, lại không thể không nhận. Tự mình giữ dù sao cũng hơn đặt ở chỗ Kỳ Trạch, trời mới biết lúc nào cậu lén lút đưa thi thể đi.

Có lẽ Kỳ Trạch chẳng thể tiếp nhận sự thật Nghiêm Quân Vũ chết, vì vậy sinh vọng tưởng, tìm mọi biện pháp để hắn hồi sinh, nhưng kỳ tích này làm sao có thể? Ái tình quả nhiên sẽ khiến người ta trở nên ngu xuẩn đến điên rồ, động vật máu lạnh như Kỳ Trạch cũng không ngoại lệ, thật là đáng thương. Thuận lợi đòi được xác chết, Âu Dương Diệp thổn thức không thôi.

Kỳ Trạch tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, nheo đôi con mắt liếc y hồi lâu, mới nói tiếp, “Ta cứu cậu, giúp cậu luyện thể, cậu nộp học phí, sinh hoạt phí cho ta…” Cậu mở trí não kiểm tra giấy tờ, tổng kết, “Cậu bỏ ra 160 triệu tinh tệ cho ta, coi như trả đủ tiền mua mạng của mình, chúng ta cũng đã trưởng thành. Thế này vậy, cậu giúp ta chuẩn bị đầy đủ những thứ đồ này, ta sẽ giúp cậu nắm giữ dị năng, sao hả?”

Đầu ngón tay cậu nhanh chóng lướt trên bàn phím toàn tức, đánh ra một danh sách thật dài.

Nghiêm Quân Vũ xác định thi thể mình đã an toàn chuyển giao vào tay Âu Dương Diệp, cũng xác định Âu Dương gia chắc chắn sẽ không phản bội đế quốc, mới một lần nữa đi tới bên thiếu niên, tỉ mỉ nghiên cứu nhất cử nhất động từ cậu. Kỳ Trạch là một câu đố, từ đối thoại của hai người, cuối cùng hắn đã rõ ràng tại sao Âu Dương Diệp lại chịu sai gì làm nấy với cậu.

Cứu người, thúc đẩy gene tiến hóa, những thủ đoạn này chẳng tính là thần kỳ, dù sao chỉ cần có tiền, dịch tiến hóa nâng cao độ tinh khiết gene vẫn có thể mua được. Huống hồ Âu Dương Diệp không phải bình dân chưa từng va chạm, sao có thể dễ dàng bị mê hoặc? Trong chuyện này e rằng ẩn giấu rất nhiều nội tình.

Mà vô luận Kỳ Trạch giấu diếm bao nhiêu con bài tẩy, biến một thể thuật giả trở thành kẻ có được dị năng, cái này tuyệt đối không thể. Chí ít dựa vào thành tựu khoa học kỹ thuật hiện thời, Nghiêm Quân Vũ chưa từng thấy, càng chưa nghe qua. Thể chất có thể thông qua thuốc thang rồi gia tăng nhờ vào rèn luyện, dị năng và tinh thần lực lại được quyết định từ khi mới sinh, có là có, không có là không có. Mấy ngàn năm qua, vô số khoa học gia sống chết giải nan đề này, nhưng xưa nay chưa từng thấy hiệu quả.

Khởi tử hồi sinh, thúc phát dị năng, chuyện này quả thật là nói mơ giữa ban ngày! Nghiêm Quân Vũ lắc đầu một cái, với lời Kỳ Trạch chỉ khịt mũi coi thường. Nếu cậu thật sự là một tên gián điệp, thủ đoạn mê hoặc lòng người thế này không phải quá thấp kém rồi ư, mà thi thể mình chỉ đành tạm thời gửi trong nút không gian của Âu Dương Diệp, cũng không biết đến khi nào mới có thể về. Nghĩ tới đây, hắn rõ ràng đã thoát ly thân thể, vẫn cảm giác đau đầu cực kỳ.

Một bên khác, Âu Dương Diệp thì kiểm tra danh sách, miệng không ngừng kinh ngạc thốt lên, “Một tấn năng lượng dạng lỏng, chín khối Lôi Bạo tinh, một lò luyện kim di động… Kỳ thiếu, cậu nghĩ nhà tôi mở ngân hàng sao? Cậu muốn những thứ đồ này làm gì? Cậu thật sự có thể khiến tôi có được dị năng?”

“Ta có thể biến cậu thành thể thuật giả, tự nhiên cũng có thể biến cậu thành dị năng giả. Nếu cậu không tin ta, những câu đã nói trước đây coi như ta chưa từng nói.” Thái độ Kỳ Trạch rất thoải mái.

Âu Dương Diệp muốn thử, nhưng cảm thấy khó mà tin tưởng, trực tiếp từ chối lại sợ bỏ qua cơ hội tốt tương lai sẽ hối hận, xoắn xuýt bao nhiêu lộ hết trên nét mặt bấy nhiêu. Ấp úng nửa ngày, y ậm ờ nói, “Những món đồ này đều là vật tư chiến lược, có tiền cũng không mua được, không thì để tôi giúp cậu hỏi trước rồi nói sau.” Vừa không đồng ý hẳn, cũng chẳng từ chối rõ ràng, đánh thái cực đến là nhuần nhuyễn.

Kỳ Trạch gật đầu rất thoải mái.

Gương mặt Nghiêm Quân Vũ lạnh lùng, nhìn chằm chằm thiếu niên, hoài nghi thật sâu thi thể của mình chỉ lấy cớ, điều đối phương thật sự muốn là vật tư chiến lược. Bí ẩn càng ngày càng nhiều, du͙© vọиɠ muốn tìm hiểu thiếu niên cũng càng lúc càng mãnh liệt.