Chương 32.1

Vì muốn có tin tức chuẩn xác đặng mà đánh cá lấy tiền, Kỳ Trạch mặt dày dính lấy Nghiêm Quân Vũ, không có việc gì cũng phát vài tin nhắn ngắn làm thân, còn dính cứng hơn so với trước đây theo đuổi người ta. Ngày thứ ba thi đấu, cậu chàng réo gọi vô số lần, cuối cùng cũng bứng được Nghiêm thiếu chủ trong tình trạng ‘cực kỳ bận rộn’ rời khỏi công việc vác xác đến ghế lô riêng.

Nghiêm Quân Vũ dùng ngữ khí lãnh đạm nói mình không rảnh, ‘miễn cưỡng’ nghe nài nỉ mấy phút, cuối cùng thì như phiền phức vô cùng, đành phải gật đầu đồng ý. Vừa ngắt cuộc gọi, gương mặt lạnh lẽo cứng rắn chậm rãi tràn ra ý cười ấm áp, làm Vương Hiên đứng bên cạnh sợ hết cả hồn.

“Huấn luyện viên, anh bận việc gấp?” Cậu ta thăm dò, “Anh bận thì cứ đi đi, bên đây tôi tự lo được, yên tâm.”

“Ừm, có chút chuyện.” Nghiêm Quân Vũ nghiêm trang gật đầu. Hắn vội vã đi kiếm tiền giùm Kỳ Trạch, lời này nếu nói vào hai tháng trước, đừng mong được bất kỳ ai tin tưởng, chính bản thân hắn cũng chẳng tin.

Vội vã rời sân huấn luyện cơ giáp, trở về ký túc xá thay đổi một bộ quân trang là lượt, Nghiêm Quân Vũ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới sảnh đấu, lúc đến gần ghế lô riêng thì chỉnh nhịp bước mình cho chậm lại, thu sạch vẻ kích động vào trong. Hắn như tùy ý đẩy cửa đi vào, khẽ gật đầu chào Kỳ Trạch.

Kỳ Trạch đã đợi thật lâu, thấy thần tài gia đến, lập tức tươi cười toe toét, “Nghiêm thiếu chủ, mời ngồi. Tôi gọi một bình rượu đỏ, chẳng biết có hợp khẩu vị anh không?” Cậu đẩy rượu qua, chỉ vào trí não trên cổ tay mình, “Vừa nãy tôi đã chọn ra vài tuyển thủ tương đối có khả năng trong mấy tổ, còn lại phải nhờ anh giúp tôi rồi.”

Nghiêm Quân Vũ vừa lên tiếng chính là phát âm kinh đô chính tông, “Áp kèo trên tuy chắc chắn đấy, nhưng sẽ không thể thắng nhiều tiền.”

Kỳ Trạch lập tức bị hắn lèo lái, cứ thế chuyển về giọng nói bản thổ, “Một cuộc tranh tài thắng có mấy ngàn, đúng là không đáng. Nhưng tôi gà mờ vừa mới nhập môn, cũng chỉ đành như vậy, nào được như anh, áp kèo dưới tất cả các trận, còn ‘tanh’ đến mức trận nào cũng thắng. Trong đế quốc, chắc rằng không ai tinh mắt được bằng anh.” Cậu bâng quơ quăng ra một câu nịnh nọt.

Nhớ năm đó ở Thái Huyền thần tạo, còn đương chức thiếu chủ hoàn khố phong lưu, công phu giả lời ngon ngọt dụ dỗ cha già và mấy vị trưởng lão còn không tu luyện đến mức lưu loát, gặp thần nói tiếng thần gặp quỷ chào tiếng quỷ hay sao? Đối với người không liên quan, cậu xưa nay không thèm để ý, đối với người thu lợi giúp mình, cậu nguyện ý trả công bằng dịu dàng như gió mùa xuân.

Tin nhắn bị từ chối thì có là gì? Tình ái tình yêu cũng chỉ là nêm nếm, chỉ có tiền tài mới thật sự vĩnh hằng.

Nghiêm Quân Vũ nửa cười nửa không nhìn cậu, “Tôi còn cho là cậu rất thẹn thùng, đâu có ngờ tính cách thật sự lại là như thế.”

Nhưng hắn không thấy kỳ lạ mà rất tự nhiên tiếp nhận. Người này là kẻ tham tiền, còn là ngốc ranh xài tiền như nước, cái gọi là ít nói, hướng nội, nhát gan, mẫn cảm, tất cả đều là vỏ bọc ngụy trang lừa người gạt quỷ mà thôi.

Trên người một cô nhi không nên xuất hiện những biểu hiện như thế. Chỉ những tiểu thiếu gia thuộc thế gia đại tộc nào đó, được cưng được hứng được nựng được chiều từ nhỏ, mới có thể dưỡng ra loại tính cách hư hỏng kiểu này. Nhớ tới bia đá trong mộng, và bia đá trong ảnh đại diện ban đầu trên web cá nhân, Nghiêm Quân Vũ không thể không hoài nghi Kỳ Trạch có thân phận khác.

Tu vi khôi phục, Kỳ Trạch tất sẽ đẩy uy danh Thái Huyền thần tạo nổi khắp tinh hệ, nghe tên như sấm bên tai, tội gì mất công ngụy trang cả đời cho mệt? Huống chi cậu vốn chẳng phải người khiêm tốn, khởi đầu chỉ vì chưa quen hoàn cảnh, lặng lẽ cắm rễ nên đành lẳng lặng một hồi, hiện tại căn cơ vững chắc, tật xấu dĩ nhiên theo thói cũ nảy mầm đâm nhánh.

Cậu gãi mũi, cười, “Con người tôi tương đối chậm nhiệt, tiếp xúc lâu dài rồi anh sẽ biết.”

Còn có thể tiếp xúc lâu dài nữa sao? Câu nói hiển nhiên lấy lòng Nghiêm Quân Vũ, hắn thu lại ánh mắt dò xét, nắm bàn tay tinh tế của thiếu niên, đặt lên đầu gối, đầu ngón tay mở trang web, trầm ngâm nói, “Hai tổ này cậu không thể áp, sẽ hoà. Hai tổ này không có gì bất ngờ, tỷ lệ kèo thấp, đặt vào đó quá nhiều tiền cũng chẳng bao nhiêu ích lợi…”

Kỳ Trạch không thể không đến gần, cằm đặt trên cánh tay hắn, không ngừng gật đầu.

“Có thể đặt trận thứ sáu, phần lớn tiền dồn vào trận thứ hai, trận này nhiều khả năng sẽ xảy ra biến cố.” Sau nhiều lần cân nhắc, Nghiêm Quân Vũ nói. Từ góc độ của hắn trông sang, chỉ thoáng thấy những sợi tóc mượt mà trên đỉnh đầu Kỳ Trạch, nhưng sao trọng lượng chiếc cằm cậu đặt trên cánh tay sao lại rõ ràng đến thế? Nếu đổi sang một người khác, nhất định đã bị hắn hất ra rồi, cố tình đối với Kỳ Trạch, hắn lại bất tri bất giác buông lơi mọi phòng bị.

Kỳ Trạch sẽ không thương tổn mình, điều này hắn cực kỳ chắc chắn.

“Trận thứ hai thật sự sẽ xảy ra biến cố?” Kỳ Trạch hơi chút hoài nghi, “Tuyển thủ tổ thứ hai, một là Hàn Tinh Kiệt, dị năng giả hệ “mộc” cấp năm trung giai, một là Văn Thanh, dị năng giả hệ “thủy” cấp bốn trung giai, mộc khắc thủy, hai người lại chênh nhau một cấp, chưa nói Văn Thanh trước đó liên tục thua mấy trận, tình trạng đang rơi đáy vực, nhìn thế nào cũng thấy là không thể thắng được người kia. Huấn luyện viên Nghiêm anh đừng hãm hại tôi nhé, chút tiền còm cõi ấy của tôi đều mượn từ người khác mới có mà chơi, tiền lời cao lắm.”

“Yên tâm, sẽ không bẫy cậu, thua tính vào tôi.” Nghiêm Quân Vũ kiên nhẫn giải thích, “Văn Thanh thiên phú tầm trung, nhưng thắng ở tính cách kiên định, liên tục thua mấy trận liền, cậu ta đã thăng đến cấp năm sơ giai. Dị năng giả hệ “thủy” có khả năng tự lành rất mạnh, điều khiển sức mạnh nguyên tố không hao tổn tinh thần lực bao nhiêu, người khác chỉ chiến đấu trong nhiều nhất bốn tiếng, bọn họ lại có thể kéo dài qua sáu tiếng, cực kỳ thích hợp với tác chiến tiêu hao. Hàn Tinh Kiệt tạm thời còn chưa biết tin Văn Thanh thăng cấp, lên võ đài nhất định sẽ sử dụng sách lược tấn công nhanh, nếu Văn Thanh vững vàng, chỉ cần chống đỡ qua nửa giờ không ngã, thời gian sau đó sẽ là sân nhà cho cậu ta mặc sức. Theo tôi suy tính, xác suất nghịch chuyển xảy ra đạt đến 60%, đáng để chúng ta đánh cược.”

Kỳ Trạch suy tính tích tắc liền quăng sạch tiền vào trận thứ hai. Từ nhỏ cậu thích mạo hiểm, chỉ cần lợi ích đủ lớn, cậu đủ gan đánh cược một hồi. Kèo 1:79, hơn nữa đang không ngừng lên cao, thua thì đói bụng mấy ngày, thắng có thể ôm về mấy trăm triệu, tội gì không thử?

Đặt cược xong, cậu tủm tỉm cười, “60% thật ra vẫn còn quá thấp. Tôi cứ cho là bằng vào tính cách huấn luyện viên Nghiêm, khi áp chú hẳn phải chọn những kèo mà khả năng thắng cao hơn chút nữa. Đúng rồi, anh làm sao biết Văn Thanh lên cấp? Lấy tin tức từ đâu?”

Nghiêm Quân Vũ ngẩn người, lúc này mới phát hiện mình đã thay đổi. Trước giờ hắn làm việc rõ ràng, không nắm chắc tám, chín phần tuyệt đối sẽ không buồn động chân tay. Song lần này, mỗi khi hắn đắn đo quyết định, phàm là tỷ lệ kèo cao hơn, nhẩm tính khả năng thắng cuộc mà thấy vượt quá 50%, hắn sẽ không chút do dự mà đưa ra lựa chọn. Trong lòng như có một giọng nói thì thầm với hắn: Thua không quan trọng, làm người phải dám mạo hiểm.

Nghiêm Quân Vũ trầm ổn chắc chắn trong dĩ vãng đâu rồi? Lòng hắn rối như tơ vò, trên mặt lại không mảy may lộ ra, giải thích, “Không phải lấy tin. Tôi có thể đoán được cấp bậc của dị năng giả, khí thế Văn Thanh hôm nay rõ ràng khác hẳn với hôm trươc, nguyên tố “thủy” chung quanh cậu ta cực kỳ sôi sục.”

“Anh có thể nhìn thấy nguyên tố?” Kỳ Trạch rất kinh ngạc. Cậu còn tưởng rằng chỉ có mình cậu là nhìn thấy được. Đương nhiên, cậu không dùng mắt nhìn mà dựa vào thần thức, linh nhãn, cảm nhận linh khí bám vào cơ thể con người hay bên ngoài sự vật. Tiếc rằng đẳng cấp cậu bây giờ quá thấp, chỗ ngồi thì cách võ đài bảy, tám trăm mét, vượt khỏi phạm vi cảm nhận, không cách nào nhận biết Văn Thanh lên cấp.

“Không phải nhìn thấy, là bằng cảm giác.” Nói tới đây, Nghiêm Quân Vũ lần thứ hai sửng sốt, trong đầu mơ hồ xẹt qua vài hình ảnh sắc màu, ánh sáng loá mắt. Đó là cái gì? Hạt nhân nguyên tố? Hắn âm thầm lắc đầu, đè ý nghĩ hoang đường kia xuống.

“Vậy thì cảm giác của anh rất lợi hại…” Nên mơ hồ mò mẫm mà đã tiến gần ngưỡng cửa thần thức luôn rồi! Kỳ Trạch kinh ngạc nhìn Nghiêm Quân Vũ, không thể kềm chế mà nuối tiếc thay cho hắn. Nếu sinh ra ở Đại lục Càn Nguyên, tìm được công pháp thích hợp, hắn nhất định sẽ trở thành anh tài bậc nhất.

Hai người đặt cược xong xuôi, thế là yên tâm ngồi xuống xem thi đấu, thời điểm ván đầu Hàn Tinh Kiệt và Văn Thanh bắt đầu, chênh lệch kèo đang ở mức 1:88, còn tệ hơn lần phát kèo trận Âu Dương Diệp đấu trong ván mở màn, đây là trận đấu không được coi trọng nhất.

Biểu hiện của Văn Thanh quả nhiên vô cùng tệ hại, cơ hồ bị Hàn Tinh Kiệt đè lên mà đánh, chỉ chốc lát thân thể đã đầy rẫy vết thương, khó mà chống đỡ.

Kỳ Trạch căng thẳng nhìn vào màn hình toàn tức, ly rượu đỏ nghiêng ngả trong tay nhưng chưa hề uống, chỉ tích tắc nữa là sẽ tràn ra.

Nghiêm Quân Vũ nắm chặt cổ tay thiếu niên, giữ lấy ly rượu, rồi từ từ đưa lên miệng, tận mắt nhìn cậu nhấp một hớp, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành một nụ cười. Hắn thích cận kề bên Kỳ Trạch, cảm giác vô cùng thoải mái tự tại, càng thích âm thầm quan sát nhất cử nhất động của người kia, mọi lời cậu nói, mọi hành động cậu làm, đều mang cho hắn biết bao lạc thú.

Kỳ Trạch nhăn nhó lắc đầu, “Mới mở màn đã bị đánh tơi bời, biến cố bất ngờ sao mà xa vời quá!”

Nghiêm Quân Vũ chỉ cười không nói, cúi đầu nhìn thời gian. Nửa giờ sau, Văn Thanh vẫn chưa ngã xuống, dị năng Hàn Tinh Kiệt lại tiêu tan gần như chạm đáy, công kích rõ ràng yếu đi, di chuyển cũng dần dà trở nên thiếu linh hoạt. Thêm mười phút nữa, Văn Thanh bắt đầu phản công, từng mũi tên nước ào ạt bắn ra, Hàn Tinh Kiệt thì ngay đơ, tạo một tầng cây chắn tên cũng không còn khí lực. Tình hình trận chiến hoàn toàn nghịch chuyển, Văn Thanh vững vàng, Hàn Tinh Kiệt lại không ngừng lui về.

Khán giả lúc này mới phát hiện, tuy trước đó Văn Thanh có đôi phần chật vật, nhưng mỗi lần đều kịp né tránh công kích trí mạng Hàn Tinh Kiệt tung ra. Trái ngược là Hàn Tinh Kiệt, thời gian càng dài lại càng nóng vội, đại chiêu sử dụng quá nhiều, đến lúc sau cơ hồ đã mệt bở hơi tai, căn bản không còn khả năng công kích.

Một tấn công nhanh, một giày vò chậm; một hao tổn cao, hồi máu chậm; một hao tổn thấp, hồi máu nhanh, kết quả thế nào không ai không biết.

Đến phút thứ năm mươi, Văn Thanh dựa vào chiêu thức Thủy Long Quyển cuốn Hàn Tinh Kiệt bay xuống võ đài, bản thân thì khuỵu một chân trên đất, mệt đến sắp đứt hơi.

Đây là một hồi “trường kì kháng chiến” cực kỳ gian nan.

Dưới khán đài im lặng vài giây, sau đó bùng ra âm thanh thét gào đinh tai nhức óc, đương nhiên không thiếu những tiếng chửi bới cực kỳ thô tục. Kỳ Trạch đặt ly rượu xuống, giơ hai tay lên. Tốc độ cậu vỗ tay rất chậm, động tác rất tao nhã, trong mắt lại không giấu nổi hào quang rực rỡ.

Dáng vẻ thiếu niên tỏ ra thận trọng trầm ổn vô cùng đáng yêu, làm Nghiêm Quân Vũ lặng lẽ cười lên khe khẽ.

Sau khi cuộc tranh tài buổi sáng kết thúc, Kỳ Trạch tính toán thu nhập, tim nhỏ không khỏi khiêu vũ tưng bừng. Cười tươi như chẳng thấy mặt trời, cậu chàng chuyển bảy phần tiền vào tài khoản Nghiêm Quân Vũ, không quên bày tỏ rằng hai người hợp tác vô cùng vui vẻ, hi vọng huấn luyện viên Nghiêm không ngừng cố gắng, chớ có ngu dại mà từ bỏ cơ hội kiếm tiền thật tốt lần này.

“Tôi biết anh có tiền, nhưng đó là tiền trong nhà. Anh không phải là Nghiêm thiếu chủ, còn ai thèm để ý đến anh? Làm người phải nhớ chừa cho mình đường lui, chính là ‘thư đáo dụng thì phương hận thiểu, tiền đáo nguyệt để bất cú hoa’*, chân lý là cấm có sai đâu. Biết đâu ngày nào đó anh sa sút, buộc phải dựa vào số tiền đó chuyển mình?” Vẻ mặt và giọng điệu Kỳ Trạch đều lộ vẻ tiu nghỉu.

*: Đến lúc cần dùng sách vở mới tiếc hận tri thức mình còn yếu, tiền đến cuối tháng không đủ tiêu

Hiện giờ cậu đang sa sút đây này, mùi vị thiếu tiền thiếu đến đói bụng đúng là một lời khó mà nói hết.

Nghiêm Quân Vũ nhịn cười, biểu hiện trên mặt thì lại vô cùng đứng đắn, nghiêm chỉnh dạy dỗ, “Biết cuối tháng sẽ không đủ tiền tiêu, sao ban đầu không tiết kiệm đi một chút? Thế này vậy, chuyển cho tôi thêm hai vạn tinh tệ, tôi giúp cậu giữ, khi nào cần dùng cậu tìm tôi lấy.”

Kỳ Trạch nhíu mày cân nhắc thật lâu, mới bằng lòng cực kỳ miễn cưỡng, “Được thì được thôi, có điều an toàn trên hết, anh cứ viết cho tôi một tấm biên lai nhận tiền trước đã.”

Nghiêm Quân Vũ, “…”

Vô phương vô kế, hắn chẳng thể làm gì khác hơn là biên một tờ biên lai, lúc này mới móc được 20 ngàn tinh tệ khỏi tay phú ông tiền tỷ. Có số tiền kia, dù thi đấu kết thúc, hắn không cần lo lắng Kỳ Trạch quăng mình ra xa không thèm phản ứng. Tuy rằng chưa từng ở chung với thiếu niên, Nghiêm Quân Vũ vẫn theo bản năng mà biết, tá ma sát lư*, dùng xong rồi ném là phong cách hành sự của người này.

Nhưng mà dù bạc bẽo như thế, lại không cách nào khiến cho hắn có nửa phần phản cảm.

* Sau khi xay xong thì gϊếŧ chết lừa