Chương 49

Buổi tối tám giờ, trang viên Hắc Phủ Hoa bình thường đã sớm chìm vào tĩnh mịch, bây giờ lại đèn đuốc sáng choang, một chiếc phi thuyền vận chuyển rất nhiều động vật nhỏ hiền lành đậu lại, từng con được kiểm tra tỉ mỉ.

“Ông chủ của mọi người đổi tính rồi? Không sợ ồn ào nữa?” Người quản lý nông trại chuyển lương thực thực phẩm đến trang viên tĩnh mịch quanh năm lộ ra vẻ tò mò.

“Cứ như thế mãi đối với người khỏe mạnh còn không tốt. Bác sĩ bảo ngài ấy nuôi dưỡng vài con vật nhỏ cho đỡ buồn. Trang viên chúng tôi rộng lớn, thôi thì cứ thả rông kệ chúng nó chạy nhảy chơi đùa để bớt trống trải. Nghe nói những trang viên khác cũng làm như vậy.” Một người trung niên cao to cầm tờ hóa đơn rà soát lại.

“Phải đấy, mọi trang viên khác đều nuôi vài loại động vật này nọ, không cần chủng loại quý báu gì, chỉ cần hiền hòa, dễ sinh sản là được. Năm ba năm trôi qua, nuôi ra một đám vật cưng chạy qua chạy lại, nhìn cũng vui tai vui mắt đúng không?” Quản lý nông trại thu máy kiểm tra vào nút không gian, khoát tay, “Rồi, tất cả đều kiểm tra xong, đám đồi mồi này không có vấn đề gì đâu. Anh ký vào đây giúp tôi.”

Người trung niên ký nháy thật nhanh, đang chuẩn bị mang l*иg tới, quản lý kia bỗng dưng chần chờ hồi lâu mới nói, “Đám đồi mồi này là loại đột biến gene, tuy rằng sản xuất ra bảo thạch phẩm chất thượng hạng, nhưng thời kỳ sinh trưởng cũng cao đến quá đáng, mười năm mới đổi vỏ một lần, mỗi lần chỉ có thể tróc được năm đến mười miếng bảo thạch, nếu mọi người muốn tăng cường sản lượng, không bằng đặt hàng chủng loại phổ thông, chỉ nửa năm là đổi vỏ một lần, sinh trưởng lại cực kỳ nhanh chóng.”

“Thôi khỏi.” Trung niên lập tức từ chối, “Chúng tôi nuôi chơi cho vui, không cần bảo thạch gì cả.”

“Vậy được rồi. Do tôi nghe nói ông chủ của mọi người mắc phải chứng bệnh hỏng gene, bị người trong nhà đuổi đi, sợ kinh tế mọi người khó khăn mới gợi ý thế.” Quản lý nông trại không nói thêm, chào ra về, “Còn cần gì nữa xin vui lòng gọi, tôi sẽ ưu đãi cho mọi người tám phần trăm.”

“Vâng, cảm ơn ông.” Người trung niên chờ người ta đi xa mới nhấc một cái l*иg con đi lên lầu, đám động vật còn lại để mặc người máy quản gia xử lý.

Bên trong phòng ngủ tối tăm, Erebus đã lắp thân thể máy khác, đang giơ ba chiếc nhẫn lên cao ngắm nghía. Một cái cây to dựa vào góc cửa sổ, tán xum xuê, chiều cao ba mét sắp đâm thủng trần nhà, rễ cây cuốn tròn chèn ép chậu hoa đường kính chưa tới nửa mét, đến mức chốc lát sau chậu hoa nổ tung thành mấy mảnh, bùn đất rơi vãi khắp thảm lông trắng trải sàn.

“Lớn nhanh thế?” Người trung niên kinh ngạc.

“Ừ, chỉ trong thời gian nửa ngày.” Erebus nhìn về phía chiếc l*иg nhỏ trên tay ông, ra lệnh, “Đưa tới đây, bỏ vào bên trong cái nhẫn này.”

Từ khi nhận nhẫn, hắn vẫn không ngơi tay, đâu chỉ tiến hành đủ loại thí nghiệm, kẻ này còn muốn đi vào bên trong nhẫn ở vài phút để xem. Nếu không phải thuộc hạ kịch liệt phản đối, yêu cầu mua động vật nhỏ thay thế, hắn đã sớm tự đưa mình vào nguy hiểm.

Ngườ trung niên đặt hai con đồi mồi vào vòng sinh thái đã chuẩn bị xong từ trước. Để bảo đảm chúng vẫn tồn tại trong tình huống không người trông nom, trong vòng sinh thái có sẵn nguồn nước, vi sinh vật, cá tôm nhỏ, rêu, cỏ nước… hoàn toàn là môi trường sống bên ngoài được thu nhỏ lại.

Erebus rút nhỏ vòng sinh thái, đưa vào chiếc nhẫn có tốc độ thời gian trôi nhanh, căn dặn với vẻ đầy mong đợi, “Ngày mai giờ này, phải nhớ nhắc ta lấy chúng ra.”

“Tôi biết. BOSS, quá muộn rồi, ngài nên ngủ đi.”

Erebus gật đầu, điều khiển xe lăn đến giường. Người trung niên lập tức đỡ hắn, tay vừa đυ.ng tới bả vai, bỗng nghe âm thanh loẹt xoẹt vang lên, cánh tay máy mới vừa đổi không bao lâu lại hỏng, rỉ sắt đóng thành lớp phủ đầy lớp vỏ kim loại bóng loáng bên ngoài, khí tức của sự mục ruỗng đột ngột tràn ra. Tiếp theo đó là vài tiếng vang trầm đυ.c, không chỉ cánh tay, cả hai chân và máy móc phần bụng cũng có xu thế tan vỡ.

Lòng người đàn ông hơi chấn động, vội vã đặt ông chủ lên giường, lập tức liên lạc kỹ sư máy.

“Vật liệu lần này không bền lắm, yêu cầu bọn họ đổi một loại khác.” Ông căng thẳng giải thích.

“Đừng giấu giếm ta, vật liệu lần này là siêu hợp kim, dùng để chế tạo vỏ ngoài cơ giáp siêu năng, làm sao mà không bền được? Là tử khí trong thân thể ta đã tăng lên.” Erebus lắc đầu nói, “Khuya rồi, bảo A Phong trở về đi thôi, sáng sớm ngày mai chạy tới vẫn chưa muộn. Thu dọn linh kiện hộ ta rồi cũng ngủ sớm nhé. Không cần lo lắng, nếu trời cao đã giúp ta tao ngộ một vị Đoán tạo sư thần cấp ở thời điểm này, nghĩa là ông ấy muốn khuyên ta đừng nên tuyệt vọng.”

Nghĩ đến vị đại sư kia, tâm trạng người trung niên quả nhiên yên ổn hơn rất nhiều, vội vã thu dọn linh kiện rơi rải rác, lặng lẽ lui xuống. Lớp sương mù dày đặc bao phủ trang viên quanh năm dường như trở nên mỏng hơn, ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng đã có thể soi le lói vào căn phòng nhỏ.

——

Cùng lúc đó, Kỳ Trạch đang cầm một viên đá năng lượng, kiểm tra nó dưới ánh đèn.

“Độ trong suốt kém như này, chả bõ công mang đi phân cấp.” Trong tay Âu Dương Diệp là một viên đá năng lượng khác, bĩu môi, “Tôi vừa tìm người nghe ngóng, coi như không thi được chứng nhận tư cách học viên mới, bọn họ cũng phải phát cho cậu đá năng lượng cấp một. Nhìn năm viên trong tay chúng ta xem, đám người đó cứ như chẳng muốn cậu thò chân vào ấy! Mục gia được xưng là thế gia siêu cấp, vậy mà lòng dạ còn nhỏ hơn lỗ kim, chỉ không xỏ qua nổi.”

“Chả trách bọn họ được.” Kỳ Trạch phẩy tay, “Nếu kẻ nào dám công khai truyền thừa đỉnh cấp của Thái Huyền thần tạo cho thiên hạ, tôi không gϊếŧ chết hắn ta đã là tốt tính lắm rồi.”

“Còn không có ý định gϊếŧ cậu đấy? Vương Miểu sát vách từ đâu đến? Ám sát lần trước ai sai đến? Chỉ cần cậu còn sống tốt, Mục gia sẽ không ngừng tay.” Nói đến đây, giọng Âu Dương Diệp chuyển sang lo lắng, “Kỳ thiếu, hay chúng ta về Hải Hoàng tinh đi, tốt xấu gì cũng là địa bàn Âu Dương gia, tính mạng là trên hết.”

“Muốn lấy được chân tài thật học, phải vào học trong đại tông môn.” Kỳ Trạch nắm chặt đá năng lượng, biếng nhác nở nụ cười, “Muốn gϊếŧ chết tôi? Mục gia còn chưa đủ năng lực.”

Lúc nói lời này, từng luồng sáng hai sắc trắng đen đan xen nhau len lỏi chui ra từ những kẽ ngón tay, lấp loé mấy giây rồi đột ngột tắt ngóm, mở bàn tay lần nữa, viên đá năng lượng tí xíu trở nên càng nhỏ bé, số lượng lại nhiều thêm một viên.

“Kỳ thiếu, chuyện gì thế này, cậu làm ảo thuật gì thế?” Âu Dương Diệp nhìn chằm chằm hai viên đá, lần chần lâu lắc mà không dám cầm lên, chỉ vì viên đá đen tuyền khiến cậu ta có cảm giác cực kỳ không tốt, y hệt nguồn phát phóng xạ loại R.

Phóng xạ bình thường không gây nguy hiểm cho chủng người tiến hóa, nhưng phóng xạ loại R thì kinh khủng hơn nhiều. Nó thường được nhận diện ở dạng một loại khoáng thạch phát sáng màu xanh lục, dù là trùng tộc hay con người, đứng dưới nguồn phát R mấy giây sẽ tử vong, về phần nguồn phóng xạ – chúng gây ra ô nhiễm ròng rã mấy trăm năm mới từ từ biến mất.

Đá màu đen không phát sáng, nhưng nhìn nó, chẳng hiểu sao làm người ta lạnh cả sống lưng.

“Đây là đá năng lượng đã qua tinh luyện.” Kỳ Trạch cầm viên đá óng ánh, sau đó nắm lấy viên đá tinh khiết đen tuyền, “Đây là tạp chất tróc ra từ trong đá năng lượng. Nói cho đúng thì, nó vẫn được coi là một loại năng lượng, có điều năng lượng ấy quá hung bạo, một khi bị hấp thu, sẽ khiến thân thể con người và máy móc phải chịu phá hủy kinh hoàng.”

“Cậu có khả năng tinh luyện đá năng lượng? Trăm phần trăm?” Âu Dương Diệp trố mắt.

“Đây là năng lực đặc thù của tôi. Cậu gọi nó là dị năng cũng được.” Kỳ Trạch không muốn nhiều lời.

Biểu cảm trên mặt Âu Dương Diệp hoảng hốt, gật gật đầu, sững sờ mấy giây, bỗng chốc tỉnh táo, “Kỳ thiếu, năng lực của cậu thật là đáng sợ, tốt nhất đừng nên lộ ra cho bất luận người nào, bao gồm cả tôi. Sau này tôi sẽ ngậm miệng hoàn toàn, cậu có món gì tốt, chừa phần chút xíu cho tôi là xong. Cũng đừng miễn phí, tôi lấy tiền mua, ví dụ như miếng ngọc cậu dùng ở lần thi đầu vào kia kìa, quá tốt luôn trời ơi.

Kỳ thiếu, chắc cậu chưa biết, trên đất Tinh hệ Hắc Nhãn này, người có tinh thần lực cấp 3S cũng chẳng cách nào tinh luyện đá năng lượng đến mức độ sạch hoàn toàn. Đại sư Mục Phi Tinh từng gia công một khối đá năng lượng đến độ tinh khiết 88%, mấy trăm năm trôi qua, 88% đó vẫn là kỷ lục cao nhất, không người nào phá vỡ được. Hơn nữa khối đá năng lượng đó vốn đã ở cấp bậc rất cao, tinh luyện chẳng đến mức khó khăn như cậu bỏ công với viên đá nhỏ bé này. Cho nên chính cậu cân nhắc đi, trong tình huống chưa thể nào tự vệ, công khai khả năng kinh thế hãi tục thế kia là hay hay dở.”

Kỳ Trạch lại chả chút hoảng hốt, hỏi ngay đề tài mình cảm thấy hứng thú nhất, “Tôi có thể mang viên đá này đi bán lấy tiền không?”

Âu Dương Diệp, “… Có thể.”

“Giá cả thế nào? Nếu bán giá hời thì để tôi tinh luyện mấy viên đem bán, còn như thấp thì thôi, tôi giữ lại cho mình dùng vậy.”

“Đá năng lượng có độ tinh khiết trăm phần trăm chắc chắn bán nhanh. Giá cả cụ thể thì phải xem lượng năng lượng dự trữ bên trong, năng lượng dự trữ càng cao lại càng quý. Một tảng đá nặng đến mấy tấn mà ít năng lượng thì ôi thôi, giá cả tự nhiên rất thấp; nhưng có viên chỉ nhẹ vài gam mà dự trữ năng lượng nhiều, phải trả bằng con số thiên văn mới thu được vào tay. Như mấy viên rác rưởi mà người ta phát cho cậu, nó là vỏ ngoài của tảng đá to nào đó cấp bậc thấp lè tè, chỉ có nước đưa cho người máy quản gia dùng trong chốc lát, một viên chỉ khoảng mấy trăm tinh tệ.”

“Có máy đo lường năng lượng ở đó không?”

“Chờ chút, cậu dặn tôi mang tất cả các loại máy móc, mỗi thứ một loại đủ cả đây này.” Âu Dương Diệp lấy từ trong nút không gian ra một máy kiểm tra, khoe, “Đây, máy đo trị số năng lượng đời mới nhất, cực kỳ chính xác. Đặt đá năng lượng vào quét, chờ mấy giây sau là cho kết quả ngay.”

Kỳ Trạch lập tức thả viên đá cỡ đồng xu sau khi được tinh luyện vào. Vài tiếng tít tít vang lên, màn hình đưa ra trị số, 7,9 triệu tỉ Jun, cũng không biết tính theo tiêu chuẩn gì để ra con số đó.

Âu Dương Diệp hít vào một hơi khí lạnh, lấy viên đá nhỏ ra, lật qua lật lại vài lần để xem, giọng nói khàn khàn đi thấy rõ, “Chỉ với mỗi viên đá năng lượng này thôi, cậu có thể khiến một hành tinh nhỏ nổ thành từng mảnh nhỏ. Cụ thể hơn nhé, với cục đá xíu xiu này, G9 của Vương Hiên sẽ hoạt động liền tù tì mười năm không cần bổ sung năng lượng. Độ tinh khiết trăm phần trăm, tỉ lệ máy móc hao mòn hoặc hư hỏng gần như bằng không, quá gây chú ý. Kỳ thiếu, tôi kiến nghị, tạm thời cậu đừng nên bán nó đi.”

“Vậy được, để tôi dùng.” Kỳ Trạch là người dứt khoát, lập tức hấp thu linh khí trong đá không còn chút gì.

Nhìn đá năng lượng hóa thành một sợi khói xanh rồi biến mất, Âu Dương Diệp trợn tròn mắt, câm nín triệt để, thiếu chút thì nhịn đến xanh mặt. Cậu ta chưa từng biết đá năng lượng còn có thể bị người hấp thu, lẽ nào Kỳ thiếu không phải là người, mà là một cái máy?

“Chờ tôi khôi phục tu vi, sẽ tinh lọc những viên đá còn lại rồi mang đi bán.” Kỳ Trạch sờ sờ cằm dưới, cảm giác chút ít linh khí nhỏ nhoi ấy căn bản không đủ nhét kẽ răng, vẫn là luyện khí có tác dụng thực tế nhất.

Còn viên đá đen tràn ngập năng lượng hung tàn này, Kỳ Trạch muốn dùng nó làm vài thí nghiệm. Cậu có dự cảm, loại đá này giống ma tinh, sẽ còn những tác dụng lớn khác.

Nghĩ đến đó, cậu đang định đuổi Âu Dương đại thiếu gia đi, cửa phòng lại bị gõ từ bên ngoài, Nghiêm Quân Vũ cầm một hộp nhỏ đi vào, hồ hởi, “Đây là quà mừng khai giảng cho cậu, mở ra xem có thích hay không.”

“Gì đó?” Âu Dương Diệp nhanh chóng thu máy đo năng lượng vào nút không gian.

Kỳ Trạch lật tay, viên đá màu đen đã không thấy tăm hơi, mỉm cười đáp, “Cảm ơn huấn luyện viên Nghiêm, anh quá khách khí rồi. Là tôi làm phiền anh, vốn nên là tôi tạ lễ với anh mới đúng.”

“Phải đó.” Âu Dương Diệp cười hì hì phụ họa, “Anh thích gì? Để tôi nói cậu mau mau chuẩn bị.”

Nghiêm Quân Vũ không thèm ngó ngàng đến cậu ta, chỉ chăm chú nhìn thiếu niên, ôn hòa dò hỏi, “Thích không?”

“Không… Quá thích.” Kỳ Trạch vốn đã đẩy hộp quà ra xa, lại trở tay kéo nó về một cách tự nhiên, khóe mắt đuôi mày đều đậm ý cười. Trong hộp đặt chín viên đá năng lượng sáng long lanh xếp chồng lên nhau rất chỉnh tề, chỉ cần nhìn phẩm chất là biết ngay cấp bậc không thấp.

“Đây là chín viên đá năng lượng cấp chín, có nghĩa là thật dài thật lâu. Chúc cậu sống thật vui vẻ tại đế đô tinh.” Nghiêm Quân Vũ không giải thích quá dài hàm nghĩa cụ thể, đầu ngón tay vén một lọn tóc bị rơi xuống mắt thiếu niên, mỉm cười, “Nghỉ sớm nhé, chúc ngủ ngon, mộng đẹp.”

“Cám ơn anh.” Kỳ Trạch thật sự cảm kích Nghiêm Quân Vũ, đang chuẩn bị lục lọi trong Túi Càn Khôn, đáp lễ lại thứ gì đừng quá chói mắt, lại nghe ngoài cửa truyền đến những tiếng la hoảng.

“Chuyện gì xảy ra?” Nghiêm Quân Vũ lập tức chạy ra, thấy Vương Miểu nằm sóng soài trên đất, Mạc Thiên Lỗi quỳ bên cạnh gã, cực kỳ luống cuống, bối rối đến mức không nhớ ra phải tiến hành cấp cứu từ đâu.

“Bệnh…, chứng bệnh hỏng gene! Cậu ta bộc phát chứng bệnh hỏng gene!” Cha Mạc Thiên Lỗi qua đời chính vì mắc loại bệnh này, cho nên vừa nhìn là biết.

“Nhìn triệu chứng biểu hiện bên ngoài quả thật khá giống, mọi người tránh ra, đừng chạm vào cậu ta.” Nghiêm Quân Vũ lập tức gọi cấp cứu.

Âu Dương Diệp rướn cổ lên nhìn, không khỏi líu lưỡi. Tối qua Kỳ thiếu vừa bảo Vương Miểu gặp xui, tối nay đã thấy người ta xảy ra chuyện ngay, tốc độ thật nhanh. Lời cha ông quả nhiên chí lý —— quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù từ sáng đến tối, xem ra, Kỳ thiếu quả đúng là tiểu nhân chân chân chính chính!

Nghĩ tới đây, cậu chàng vội vàng che miệng giấu đi nụ cười, trong con ngươi lại lộ ra cảm xúc sợ hãi lo lắng. Cậu ta thích Kỳ thiếu ‘chân tiểu nhân’ thế này, tốt hơn hẳn một số ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa.

Kỳ Trạch cẩn thận cất đá năng lượng, lúc này mới nhanh nhẹn ra ngoài, cũng không tới gần mà chỉ hờ hững đứng sau Âu Dương Diệp và Nghiêm Quân Vũ. Kẻ gϊếŧ người không ngờ lại bị người gϊếŧ chết, đây là quy tắc vận hành của thế giới, Đại lục Càn Nguyên như vậy, Tinh hệ Hắc Nhãn cũng là như vậy.

Vương Miểu co giật kịch liệt, những mạch máu chuyển sang sắc xanh đen giần giật trải rộng dưới lớp da, tựa hồ ngàn vạn con sâu nhỏ loi nhoi bò khắp phía tìm cách thoát ra ngoài, nhìn quá sức kinh khủng. Gã muốn gào thét, miệng há thật to nhưng chỉ có thể phát ra vài âm thanh đứt quãng, khọt khọt khọt… Như ống bễ lâu ngày, như vong linh gào thét.

Có điều đầu óc gã dường như còn tỉnh táo, cố sức nắm lấy phù hiệu trước ngực muốn kéo nó xuống. Rồi cơn đau đớn cướp đi toàn bộ khí lực, gã chỉ có thể nắm thật chặt… Làm mọi cách vẫn không thể hoàn thành động tác dứt nó ra khỏi người.

“Tôi biết đây là món đồ cậu quý trọng nhất, tôi sẽ không để bác sĩ tháo nó xuống, cậu yên tâm.” Mạc Thiên Lỗi vô cùng “hiểu ý” mà an ủi.

Con mắt Vương Miểu đỏ ngầu, sắp lồi hẳn ra, gắt gao nhìn chằm chằm người kia. Nhưng gã vừa không thể nói chuyện, vừa không thể động đậy, chỉ đành mặc cho nhân viên y tế nhấc mình lên cáng cứu thương, thời điểm sắp ngất đi, gã hoàn mơ hồ nghe thấy Mạc Thiên Lỗi tha thiết căn dặn, “Mọi người không được làm mất phù hiệu trên người cậu ấy, mất vật kỷ niệm, khi cậu ấy tỉnh lại sẽ bực bội lắm.”

Ngoài phòng cấp cứu, Mạc Thiên Lỗi, Âu Dương Diệp đứng chờ. Nghiêm Quân Vũ vào khu vực được phép hút điếu thuốc, Kỳ Trạch ngồi nơi đầu hành lang bên kia thao tác trí não. Cửa thang máy mở ra, lại một chiếc băng ca huyền phù lao vội đến, phía sau là sáu bảy bác sĩ, có cả người nhà, mấy người trong đám ấy khá là quen thuộc.

“Mục Nhiên, sao em lại tới đây?” Nghiêm Quân Vũ hơi kinh ngạc.

“Em trai em bị bệnh.” Sắc mặt Mục Nhiên rất khó coi.

“Em trai nào, Mục Luân?” Nghiêm Quân Vũ biết, chỉ khi em trai cùng cha cùng mẹ bị bệnh, Mục Nhiên mới có thể lộ ra nét mặt lo lắng như thế.

Mục Nhiên tựa hồ không rảnh nói chuyện với hắn, gật đầu chào rồi biến mất theo cáng cứu thương, Mục Uẩn chưa thấy xuất hiện, mấy vị tộc lão Mục gia đã có mặt ở đây. Mục Luân đau đớn dữ dội, vặn vẹo trên băng ca, sắc đỏ trên môi biến thành tím đen, bên ngoài cơ thể che kín rất nhiều gân xanh, lại là triệu chứng của bệnh hỏng gene.

Trong vòng một ngày, liên tiếp phát hiện hai người bộc phát chứng hỏng gene, một trong số đó còn là người tinh thần lực – thuộc về những kẻ tương đối an toàn với căn bệnh, lẽ nào thật sự chỉ là trùng hợp? Nghiêm Quân Vũ chau mày, suy tư.

Kỳ Trạch lạnh nhạt liếc mắt qua. Hiện tại, cậu dám khẳng định, người sai khiến Vương Miểu chính là Mục Luân không thể nghi ngờ. Ma khí nồng đậm nhường ấy, mình Vương Miểu hấp thu không được, đương nhiên sẽ độ cho kẻ đã từng tiếp xúc miếng phù hiệu.

“Tại sao lại là bệnh hỏng gene? Thật đáng sợ!” Mạc Thiên Lỗi gần như rơi nước mắt, vội vàng quay người vào tường, không dám nhìn thêm.

Âu Dương Diệp nhìn chằm chằm bóng lưng Mục Nhiên, từ từ mở miệng, “Tôi nghe được vài thông tin về em trai ruột Mục Nhiên. Mục Luân ấy, hắn ta được sủng ái, cho nên tính cách vô cùng bừa bãi hung hăng, nếu ai dám đối nghịch với hắn, người đó sẽ xảy ra chuyện mà không hiểu vì sao, hoặc tử vong, hoặc mất tích. Anh nói xem, có phải hắn ta ra tay với Kỳ Trạch nhà tôi không?”

“Vấn đề này có nghĩa gì nữa? Hắn ta sắp chết rồi.” Nghiêm Quân Vũ dụi thuốc, ngữ khí bình thản. Ngoại trừ Mục Nhiên, người nhà họ Mục chẳng mang cho hắn bao nhiêu cảm tình, chết hay không mặc kệ. Đương nhiên, nếu bệnh Mục Luân liên quan đến Vương Miểu, mà Vương Miểu sắp hại Kỳ Trạch thì lại là chuyện khác.

Hắn lập tức liên lạc với thuộc hạ, ra lệnh bọn họ thăm dò hành tung gần đây nhất của Mục Luân.

Đèn phòng cấp cứu số hai mới vừa sáng lên, đèn phòng cấp cứu số một tắt phụt, một bác sĩ lắc đầu đi ra, “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin mọi người bớt đau lòng.”

“Là bệnh gì?” Nghiêm Quân Vũ hỏi trước tiên.

“Chứng bệnh hỏng gene.”

“Sai rồi! Nếu thật là hỏng gene sẽ không có chuyện vừa bộc phát đã chết ngay! Trước khi chết, người mắc bệnh luôn phải trải qua một quá trình suy kiệt, khổ sở đến vài ba tháng. Cha tôi vì căn bệnh này mà chết, tôi biết.” Mạc Thiên Lỗi lập tức phủ nhận.

“Chúng tôi cũng thấy bất ngờ, nhưng qua kiểm tra toàn diện, quả thật là chứng hỏng gene. Có lẽ căn bệnh này đã có tiến hóa, nên quá trình suy kiệt bị đẩy nhanh, từ lúc phát bệnh đến lúc chết chưa tới một giờ, đây thật sự là tin xấu. Tôi phải lập tức thông báo cho bộ y tế toàn tinh hệ, để họ cảnh báo đến toàn dân.” Bác sĩ hơi gật đầu rồi vội vã đi, mặt đầy lo lắng.

Không tới năm phút đồng hồ, lần thứ hai bác sĩ quay lại, trong tay cầm một cái hộp nhỏ chế tạo từ siêu hợp kim, hỏi mà như gào lên, “Miếng phù hiệu này từ đâu tới đây? Y tá mang nó vào phòng bệnh, nó phá hỏng tất cả các dụng cụ y khoa của chúng tôi! Kiểm tra mới thấy nó là khoáng thạch có hàm lượng phóng xạ cực cao, nồng độ vượt qua phóng xạ loại R! Là ai đưa nó tới đế đô? Chẳng lẽ gã điên đó không biết, chỉ một mảnh khoáng thạch loại R nặng vài gam đã đủ gϊếŧ sạch người trong cả một khu vực rộng lớn?”

Khoáng thạch loại R khủng khϊếp cỡ nào, tất cả mọi người ở đây đều biết, lời vừa dứt, toàn bộ hành lang chìm vào yên lặng đè nén. Kỳ Trạch lại cúi đầu, cười cười như không đồng ý. Trong trận pháp tụ khí cậu lại khảm thêm một đạo khí trận, còn lưu lại thần thức của mình, chỉ những kẻ tiếp xúc với tấm phù hiệu kim loại mà trong lòng mang sát niệm mới bị nó lây nhiễm.

Nói cách khác, ngày hôm nay, Vương Miểu nhất định từng gặp Mục Luân, còn giao phù hiệu cho hắn ta kiểm tra. Không lạ, bức xạ hạt nhân cao như thế, vậy mà mình lại không có việc gì, Mục Luân chưa thấy kết quả, hẳn nhiên phải đến hỏi gã đôi câu.

Cái gì gọi là tâm hại người không thể có? Có ấy chứ.

“Chẳng trách Vương Miểu phát bệnh rồi chết nhanh như vậy, hóa ra là chịu ảnh hưởng của phóng xạ.” Bác sĩ vừa thấy vui mừng vì tìm thấy nguyên nhân, lại cảm thấy phẫn nộ, bực bội thốt lên, “Tất cả những người từng tiếp xúc Vương Miểu không được rời khỏi đây! Tôi đã báo cảnh sát, việc này hãy để quân đội và sở cảnh sát cùng điều tra.”

Ông vừa dứt lời, một đội cảnh sát vũ trang tận răng ập tới, phong tỏa phòng cấp cứu và thi thể, tạm giam giữ cả những nhân viên có mặt. Hộp siêu hợp kim đựng phù hiệu cũng qua tầng tầng phòng vệ giao cho ban ngành đặc biệt xử lý.

Hoàng cung và Thương Hạ nghị viện đều xây tại một nơi, mà nơi ấy chứa cả mấy trăm triệu nhân khẩu, đế quốc thế nào cũng phải nghiêm túc điều tra tới cuối cùng. Càng là người đứng trên đỉnh lại càng tiếc mệnh. Khoáng thạch R vậy mà xuất hiện ở thủ đô đế quốc, quả thật chẳng khác nào tát vào mặt những người lãnh đạo một cái thật đau. Ai cần biết hắn ta có chống lưng vững chắc thế nào, chỉ cần tham dự vào chuyện này, vậy thì đừng hòng chạy thoát khỏi cực hình tra tấn.

Đám Kỳ Trạch bị mang đi cách ly kiểm tra đầu tiên, khi chắc chắn không chịu ảnh hưởng của ô nhiễm phóng xạ, lúc này mới bắt đầu thẩm vấn. Thời điểm bị cảnh sát đưa đi, Nghiêm Quân Vũ không cảm thấy hoang mang, trái lại lòng hắn tràn đầy bất đắc dĩ. Đây là lần thứ mấy phải giao thiệp với các ban ngành liên quan, hắn đã không buồn đếm tiếp, chỉ cần cùng Kỳ Trạch, hắn sẽ luôn gặp phải tình huống tương tự.

Âu Dương Diệp lặng lẽ sán lại bên tai Kỳ thiếu, cười cười, “Lớn chuyện rồi, cậu nói xem quân đội và sở cảnh sát có khả năng tra ra chân tướng hay không?”

“Chút chuyện cỏn con còn không tra được, quốc gia này tự kết thúc luôn đi.” Kỳ Trạch trả lời nhỏ đến mức không nghe thấy được.

Âu Dương Diệp yên tâm, bị đẩy đến một gian phòng nhỏ rồi thì khai toàn bộ những gì có thể nói ra. Cậu ta vào phòng thẩm vấn không phải lần một lần hai, tố chất tâm lý tăng cường theo đường thẳng đứng, đối mặt với quan to quan bé không chút hoảng loạn, bởi tín nhiệm mù quáng đối với Kỳ thiếu, cứ thế ma xui quỷ khiến mà trót lọt qua mặt máy phát hiện nói dối, thuận thuận lợi lợi được thả ra.

Sau đó Nghiêm Quân Vũ nói cho cậu ta biết, trong phòng thẩm vấn bí mật đặc biệt của sở cảnh sát đã lắp đặt sẵn máy phát hiện nói dối, trán cậu ta mới hậu tri hậu giác rớt ra một giọt mồ hôi.

Kỳ Trạch và Nghiêm Quân Vũ tất nhiên không có vấn đề, Mạc Thiên Lỗi mù mịt hoàn toàn, trót lọt qua ải. Khi sở cảnh sát và quân đội vội vàng tìm kiếm manh mối, mọi ánh mắt hoài nghi đồng loạt dồn về phía Mục Luân phát bệnh cùng lúc, chết tức tưởi với phương thức tương tự như Vương Miểu.