Chương 51

Lần này chém giá bao nhiêu mới thích hợp? Kỳ Trạch nằm trên giường lăn qua lăn lại, nơ ron não rần rật suy tư vấn đề nghiêm túc mà lại hiện thực này. Âu Dương Diệp tìm được một cái chăn mỏng, che chắn trên eo nhỏ cậu lộ bên ngoài, mặt mũi hơi không dễ chịu, “Kỳ thiếu cậu xem kìa, bây giờ toàn bộ dân chúng đế quốc đều chĩa súng vào Mục gia. Mục Nhiên đứng ra đại diện toàn thể Mục thị công khai xin lỗi cả nước, gia sản trong nhà cũng hiến ra luôn. Nên lắm! Ai bảo bọn họ cậy thế hoành hành! Lần này danh vọng Mục gia thực sự là nhơ nhuốc hoàn toàn rồi.”

“Nhơ nhuốc hoàn toàn? Còn sớm lắm.” Kỳ Trạch nhỏm nửa người dậy, nói tiếp, “Thôi, chừng nào gặp mặt hãy nói.”

“Cậu muốn gặp mặt ai?” Âu Dương Diệp lập tức cảnh giác.

“Một khách hàng.”

“Cậu cẩn thận bị người ta khống chế đó.”

“Tôi xem tình huống trước mới quyết định.” Kỳ Trạch đã suy tính xong xuôi cho nên không chút hoảng hốt. Tựa hồ nghe thấy động tĩnh nào đó dị thường, cánh tay cậu vung lên, một tầng kết giới trong suốt lập tức gói gian phòng lại, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một mặt thủy kính, hai bóng người từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, chính là Mục Nhiên mới vừa kết thúc buổi họp báo cùng Mục Uẩn – người cầm lái Mục thị.

“Tình huống quái gì thế này?” Âu Dương Diệp há hốc mồm.

“Chỉ cần Mục Nhiên gọi tên tôi, phía bên tôi sẽ có cảm ứng.” Kỳ Trạch không giải thích thế nào gọi là thần thức lần theo, thế nào gọi là viên quang thuật, vỗ bàn lạnh nhạt nói, “Xem xem bọn họ muốn làm gì.”

“Lại là Kỳ Trạch? Chỉ cần liên quan Kỳ Trạch, Mục gia chúng ta xảy ra chuyện ngay, cái thằng người các-bon này không diệt trừ không được mà!” Mục Uẩn xưa giờ từ tốn tao nhã lại lộ ra bộ dạng tức đến khó thở, sáng nay đột ngột phát bệnh tim, cho nên không thể có mặt buổi họp báo.

“Cha định làm gì?” Gương mặt Mục Nhiên tái nhợt và tiều tụy xuất hiện ở trên Thủy kính.

Âu Dương Diệp mắng nhỏ, “Mẹ nó chứ, ai cmn còn nói Mục Nhiên là quân tử thong dong, ông đây chết cũng phải chửi nhau với hắn! Y cùng em trai y giống nhau, đều không đặt mạng người vào trong mắt.”

“Thủ tiêu một người mang gene các-bon không chút bối cảnh còn phải do dự mãi, làm thế nào mà y thượng chức thiếu tộc trưởng được nhỉ? Mà đâu chỉ y, mấy kẻ các người chẳng phải cũng như vậy? Chung quy, chỉ là do thói tự hãnh chết tiệt do quyền lực mang đến đó thôi.” Kỳ Trạch lại không chút tức giận. Nếu để cậu đổi với Mục Nhiên, cậu sẽ chỉ ra tay càng nhanh hơn, càng ác hơn.

Ở thế giới mạnh được yếu thua này, một khi bắt đầu leo lên cao, sẽ xuất hiện tình huống dẫm đạp lẫn nhau, kết cục sau cùng chỉ có một: Hoặc anh chết, hoặc tôi chết. Đỉnh kim tự tháp nhỏ hẹp như vậy, ai cũng muốn đứng, làm sao có thể? Tông môn bị diệt, đôi phần mềm mại trong trái tim Kỳ Trạch cứ thế trở nên hoàn toàn cứng rắn. Cậu không đi hại người, nhưng lại không thể khiến người ta đừng có hại mình.

Âu Dương Diệp trở nên trầm mặc, hiển nhiên cũng đoán được lai lịch Kỳ thiếu không đơn giản, càng ẩn giấu rất nhiều chuyện cũ xót lòng. Sở dĩ cậu tán thành cách Mục Nhiên làm, là vì cậu cũng từng đứng ở độ cao tương tự ấy, phải không? Thế thì gia tộc cậu đâu? Lẽ nào cũng bại vong giống như Mục thị?

Trong lúc miên man suy nghĩ, Mục Uẩn trầm giọng mở miệng, “Đối phó một thằng bé mang gene các-bon cần kế hoạch gì chặt chẽ? Tùy tiện tìm mấy người bám theo nó, vờ vịt làm quen, dụ dỗ nó hút bột T. Một khi bị nghiện, tự nó sẽ chết, đừng kẻ nào hòng quy trách nhiệm trên đầu Mục gia chúng ta.”

“Con sẽ dặn người chuẩn bị.” Mục Nhiên tựa hồ đã thoát khỏi cảm xúc bi thương, hơi gật đầu rồi bước vội rời đi, đáy mắt lạnh lùng. Đối với y, Kỳ Trạch chẳng qua là sự tồn tại khiến người chán ghét, xóa bỏ là xong, hoàn toàn chẳng cần quan tâm quá nhiều. Y chỉ cần nhìn thẳng vào mục tiêu của bản thân mình, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, cứ tiếp tục đi là được.

Rrời nhà cũ Mục gia, y nhìn sang một tên tâm phúc, “Mục Luân chết quá kỳ lạ, miếng phù hiệu đó nhất định ta phải tận mắt nhìn thấy.”

“Nhưng nó rất nguy hiểm, thiếu gia.”

“Không sao, nghe nói nó sẽ không tạo thành thương tổn với thân thể con người. Huống hồ ta sẽ làm tốt biện pháp phòng hộ, không đặt mình vào nguy hiểm. Mục gia cần ta, ta biết.”

“Thôi được, để tôi nghĩ biện pháp lấy nó ra.” Người kia đang muốn lui ra, Mục Nhiên lại nói, “Tìm mấy tên điên đưa đến gần Kỳ Trạch, dụ dỗ cho hắn ta nhanh chóng nghiện bột T.”

“Hay là ghi lại trò hề hắn ta lên cơn nghiện lên mạng? Hắn ta hại danh dự Mục thị tận diệt, còn hắn ta sao có thể chẳng việc gì? Lại còn hấp dẫn được Nghiêm thiếu chủ chú ý, toàn tâm toàn ý che chở nữa chứ!” Gã tâm phúc hiển nhiên là người còn tàn độc hơn.

“Tùy anh.” Mục Nhiên không có bao nhiêu hứng thú với chuyện nhơ bẩn, y chỉ cần bảo đảm hoàn thành xong xuôi nhiệm vụ cha y giao phó là xong.

Hai người nói thêm vài lời, mới tách nhau mà đi, thủy kính cũng theo đó trở nên mơ hồ. Âu Dương Diệp tức giận đến sầm mặt, cắn răng đay nghiến, “Thằng cha nó chứ, nếu ai dám đến, ông đây chặt chúng thành thịt vụn!”

Kỳ Trạch lại lắc đầu than thở, “Quả nhiên Mục Uẩn không phụ lời đồn, thủ đoạn vừa hung tàn vừa bỉ ổi. Có người dẫn đầu như này, Mục thị làm sao mà chẳng suy tàn?” Ngược lại, cậu không ôm chút xíu lo lắng nào về thứ bột T kia, con ngươi đảo tròn, quả quyết nói, “Tiên hạ thủ vi cường, ra tay sau gặp nạn, tôi chơi một mẻ cho xong, cứ thế thủ tiêu người nhà họ Mục luôn đi.”

Âu Dương Diệp sợ hết cả hồn, líu lưỡi lắp ba lắp bắp, “Kỳ, Kỳ thiếu, cậu lại muốn làm cái gì? Từ lúc biết cậu, bao nhiêu lần tôi phải vào phòng cảnh sát chơi, tự cậu bẻ đốt ngón tay tính thử đi!”

“Không phải tôi thích gây sự, là người khác thích gây sự với tôi.” Kỳ Trạch cũng rất oan ức, bất giác xua tay, “Được rồi, cậu ngủ đi, lần này sẽ không có cảnh sát tìm tới cửa đâu, yên tâm.”

Âu Dương Diệp yên tâm được mới hay, bất đắc dĩ trở về phòng, cả đêm đều không dám nhắm mắt. Quả nhiên quá nửa đêm, đế đô phát sinh một chuyện động trời, nhà tổ Mục gia đột ngột nổ tung, vật chất phóng xạ đậm đặc đến mức sắp chuyển màu đen bao phủ toàn bộ hiện trường vụ nổ, cho nên đội cứu viện lần chần không dám tới gần.

Hoàng thất lập tức phái quân đội tổ chức các gia đình xung quanh thành từng nhóm riêng lẻ cứu ra ngoài, sau đó nhanh chóng xây dựng một bức tường cách ly. Các chuyên gia thì cách mỗi năm phút đồng hồ lại phải đo thử nồng độ phóng xạ, rồi lo lắng lắc đầu ngao ngán.

Đám dân mạng trong thời gian nhanh nhất share rộng video vụ nổ, đẩy tình hình nghiêm trọng đến vô cùng. Quân đội lập tức trấn an rằngsẽ mau chóng điều tra ra chân tướng, nếu cần thiết sẽ sơ tán mọi người dân.

Video mà những người vây xem đăng lên mạng mang tới khủng hoảng cao độ cho các tầng lớp xã hội, rất nhiều người vội vàng đặt kín vé tàu các chuyến xuất hành gần nhất, chuẩn bị trốn chạy khỏi đế đô tinh. Đế hiệu cách hiện trường vụ nổ rất gần, âm thanh xe quân đội, xe cảnh sát, cả xe cứu thương tới lui thỉnh thoảng lại truyền sang, áng chừng đánh thức cả người chết.

Âu Dương Diệp vội vàng bò dậy, đang chuẩn bị đi tìm Kỳ thiếu, lại phát hiện Nghiêm Quân Vũ đã kẹp người dưới cánh tay, mang tới phòng khách.

“Thả tôi xuống, tôi biết đường, để tôi tự đi.” Kỳ Trạch ngọ nguậy liên hồi.

“Đi đến đâu? Ở yên trong túc xá đợi.” Nghiêm Quân Vũ rút từ trong nút không gian ra một bộ trang phục phòng hộ, mặc vào người cậu, cài đến kín kẽ, lại gõ vào mũ bảo hiểm trong suốt, nghiêm túc dặn dò, “Dù xảy ra tình huống gì cũng không được cởi nó ra. Lượng phóng xạ tìm thấy ở chỗ nhà tổ Mục gia rất lớn, nếu tình thế chuyển biến xấu kéo dài, tôi sẽ lập tức trở lại đón cậu.”

Hắn nắm chặt bờ vài thon gầy của thiếu niên, trịnh trọng nói, “Yên tâm, tôi sẽ không để cho cậu xảy ra chuyện.” Quay người đối mặt Âu Dương Diệp và Mạc Thiên Lỗi thời điểm, biểu tình ôn hòa nháy mắt bị thay thế bằng nghiêm khắc, mắng, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chương trình huấn luyện tình huống khẩn cấp đều quên sạch rồi à? Nhanh chóng lấy ra trang phục phòng hộ của từng cậu mặc vào!” Dứt lời chính mình cũng lấy ra một bộ quần áo, vội vã tròng lên người.

“Chờ đã, anh cầm cái này, có thể bảo đảm bình an.” Kỳ Trạch nhét một khối ngọc bài vào lòng bàn tay Nghiêm Quân Vũ. Khối ngọc này bài có khắc pháp trận phòng ngự, có thể chống đối công kích kỳ tu sĩ nguyên anh kỳ, tại đế đô tinh có lẽ đủ dùng rồi.

“Cảm tạ.” Tiếng nói Nghiêm Quân Vũ có chút khàn khàn, giấu ngọc bài thật kỹ trong người, lúc này mới rời đi không quay đầu lại. Hắn sợ mình nhìn thiếu niên nhiều thêm một lần, sẽ vứt bỏ chức trách, không để ý hết thảy mà mang cậu trốn chạy. Hắn muốn cho cậu sống sót, phần tâm tình ấy sâu đậm như vậy, bức thiết như vậy.

“Chú ý an toàn!” Kỳ Trạch theo lễ dặn dò, đã thấy bước chân người đi trở nên nhanh hơn.

“Kỳ thiếu, việc này có phải là cậu ra tay không? Mối nguy hiểm sinh hóa sắp tới đây? Tận thế lần thứ hai sắp ập xuống thế giới sao? Cuối cùng thì cậu đã làm những gì đấy?” Âu Dương Diệp sợ sắp vãi tè, lớn đến mười tám tuổi, cậu ta còn chưa từng gặp qua thế trận khủng bố nhường này. Đế đô tinh toàn diện giới nghiêm là gì biết không? Là nguy cơ vong quốc gần ngay trước mắt!

“Hoảng loạn cái gì, mất đi tụ khí trận, những năng lượng kia chẳng mấy chốc sẽ tiêu tan.” Kỳ Trạch thì thầm nhỏ đến mức không nghe thấy được. Cùng lúc đó, Mạc Thiên Lỗi đã mở ti vi, xem tin tức liên quan.

Chuyện này huyên náo mức nào, nhìn từ tần suất đài truyền hình truyền phát tin là có thể nhìn thấy một hai. Hầu như không cần tìm kiếm, chỉ cần chuyển kênh, nhà tổ Mục gia khói đặc bốc cao sẽ xuất hiện trên màn ảnh. Phóng viên, nhân viên cấp cứu, nhân viên cứu hỏa, cảnh sát, quân nhân… tất cả đều trong những bộ trang phục phòng hộ dày nặng, nhưng lại chậm chạp không dám tới gần hiện trường tai nạn, bởi dù trang phục phòng hộ tiên tiến nhất, vẫn sẽ bị bức xạ khoáng thạch xuyên thấu, chỉ là thời gian nó đâm qua bị hơn trăm tầng vật liệu cách ly kéo dài ra mà thôi.

Một phóng viên miêu tả tỉ mỉ thực tế hiện trường phỏng đoán, “Trước mắt, vẫn chưa có kết quả điều tra từ phía quân đội. Nhưng tôi nghe được một vài thông tin bên ngoài, nguyên nhân phát sinh vụ nổ là do thiếu tộc trưởng Mục thị – Mục Nhiên gây ra. Anh ta hối lộ nhân viên làm việc trong phòng nghiên cứu hạt nhân phóng xạ, lén đưa khối khoáng thạch R ra ngoài. Quy mô vụ nổ ở mức như thế hẳn là từ một trong số các thí nghiệm gây ra.” Nói tới đây, hắn ta lộ ra vẻ phẫn nộ, nhấn mạnh từng chữ, “Tự tiện xâm nhập cơ sở nghiên cứu của chính phủ, tự tiện trộm cắp vật phẩm quan trọng, tự tiện tiến hành thí nghiệm nguy hiểm, thậm chí gây nguy hiểm cho sinh mệnh của toàn bộ nhân dân đế quốc, là kẻ nào cho Mục thị lớn quyền lợi bằng ấy? Là kẻ nào cho bọn họ thừa cơ lợi dụng? Đế quốc của chúng ta thuộc về dân tộc Trung Hoa hay một thế gia nào đó?”

Nắm ống kính ngay cửa lớn đổ sụp, hắn ta gằn từng chữ, “Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi sự kiện lần này, sẽ không để sự thật bị che giấu, cũng sẽ không để kẻ có tội chối bỏ trách nhiệm! Vào thời điểm này có lẽ tôi đã nhiễm phóng xạ R, nhưng không sao cả, công việc của tôi có ý nghĩa, tôi tự nguyện dấn thân vì quốc gia, nhân dân, hi sinh tất cả.”

Hắn ta vừa dứt lời, mấy cái bóng người từ trong khói mù đen đặc chạy đến, dưới ánh đèn sáng như ban ngày cùng lúc chiếu tới, khiến làn da xanh xám trên thân thể bọn họ, hai gò má như khô lâu, gân xanh nổi từng sợi to chỗ hầu kết hiện rõ từng đường nét. Bọn họ chạy thẳng vào giữa đám đông, bị vài cảnh sát ngăn lại, lập tức co quắp ngã trên mặt đất, bộ dạng hấp hối không giống như con người, mà như tang thi tồn tại trong kỷ nguyên tận thế.

Tố chất của cảnh sát và quân nhân đều cực kỳ mạnh mẽ, nhìn thấy tình cảnh này cũng phải toát ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu như tình thế tồi tệ tiếp tục mở rộng, đế đô tinh lẽ nào không xuất hiện tử vong trên diện rộng? Nơi này chính là trung tâm chính trị đế quốc, nếu nó bị hủy diệt, hậu quả sẽ thế nào?

Cân nhắc đến kết quả xấu nhất, quân đội lập tức đưa một số lãnh đạo quan trọng ra khỏi đế đô tinh, đồng thời thực hiện sơ tán trên diện rộng. Đây nhất định là một đêm không ngủ, cũng là một đêm hủy diệt. Đương nhiên, đối tượng hủy diệt giới hạn chỉ trong Mục gia.

Nếu chẳng vì tôn kính mà đại đa số người dân dành cho đại sư Mục Phi Tinh – vốn xuất thân Mục gia, bọn họ chỉ hận không thể tự tay bóp chết đám kia mới hả.

“Một đám sao chổi! Khoáng thạch R bị Mục Luân mang vào đế đô tinh, khó khăn lắm mới xử lý sạch sẽ, Mục Nhiên lại lén mang ra, còn gây nên vụ nổ kinh khủng như vậy! Như mà đế đô tinh bởi thế tiêu tùng, Mục gia chính là tội nhân thiên cổ! Mục Luân có chết cũng bị đào lên lấy roi đánh xác, Mục Nhiên xác định là bị kéo ra lăng trì luôn! Tôi chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ, không đời nào!”

“Mục Nhiên chết đi chết đi chết đi chết đi! Con trai tôi ra đời chưa tròn ba tháng, nếu nó bị nhiễm phóng xạ R, tôi nhất định kéo Mục Nhiên xuống địa ngục!”

“Tôi ngụ ở phụ cận nhà tổ Mục gia, bây giờ đang cảm giác trên người ngưa ngứa, có phải là sắp biến dị rồi không? Tôi mới mười sáu tuổi, tôi chưa muốn chết aaaaaa!”

“Mục gia đúng là u ác tính của đế quốc! Nếu quân đội không mau hạ quyết tâm loại trừ bọn chúng từ đầu thì đã không có tai nạn hiện tại! Hiện giờ tôi đang ở bến cảng Long Loan, chuẩn bị rời khỏi đế đô tinh, người ở đây đông như kiến cỏ, rất khó mua được vé tàu, ai cũng muốn di cư. Không cần biết điểm đến là tinh cầu bậc cao, tinh cầu cấp thấp, hay tinh cầu nguyên thủy, chỉ cần có thể rời xa nguồn phóng xạ loại R, bảo tôi đi nơi nào cũng được. Tôi không muốn chết, không muốn chôn cùng những tiện nhân Mục gia kia.”

“Anh không đi được đâu, cảng Long Loan đã bị quân đội khống chế, bọn họ phải di dời mấy người quyền quý trước, dân đen chúng ta ngoan ngoãn ở lại làm con tốt thí đi.”

“Lại là quyền quý! Chính là đặc quyền giai cấp đáng chết ấy tạo thành tai nạn hôm nay, muốn chết cũng là bọn chúng chết trước! Dựa vào cái gì bắt dân chúng làm con tốt thí cho bọn họ.”

“Không phải ai quyền quý cũng giống như Mục gia đáng chết, chỉ đặt lợi ích lên cao nhất ấy đâu. Tôi thấy thiếu chủ Nghiêm Quân Vũ và Nghiêm lão nguyên soái đâu có đi, bọn họ đang ở hiện trường tai nạn sơ tán quần chúng, còn phái người đi cứu người sống sót ở trung tâm vụ nổ kia kìa.” Dân mạng up lên một đoạn video, trong hình xuất hiện Nghiêm Quân Vũ và ông cụ Nghiêm, cả hai gương mặt đều hiện nét nghiêm túc.

Dân chúng lần này hơi có cảm giác an tâm, ngăn cản, “Cứu cái gì mà cứu, mặc người nhà họ Mục đi chết hết đi!”

Ngôn luận yêu cầu người nhà họ Mục lấy cái chết tạ tội xuất hiện tràn trời lấp đất trên truyền thông. Căn cơ Mục Phi Tinh đã đặt vững vàng cho Mục thị, rốt cuộc vào giờ phút này triệt để đổ nát. Đã từng là chúa cứu thế, hiện tại lại thành đại danh từ đại diện cho sỉ nhục cùng tội nghiệt.

Mạc Thiên Lỗi vừa xem ti vi vừa lắc đầu than thở, “Tôi đã từng khâm phục Mục Nhiên. Xuất thân tốt, đầu óc thông minh mà lại không kiêu căng; còn thường xuyên làm từ thiện, là con người có tấm lòng. Nhưng hiện tại xem ra, những hào quang này chỉ là thứ ngụy trang mà thôi. Biết rõ khoáng thạch R là vật phẩm nguy hiểm, y vẫn hối lộ nhân viên trộm lấy nó ra, chả lẽ không nghĩ hậu quả thế nào sao?”

“Không phải không nghĩ tới hậu quả, là quá tự tin vào bản thân.” Kỳ Trạch nói vẻ lạnh nhạt.

“Không phải quá tự tin vào bản thân, mà là chán sống mất rồi. Người chết lần này, tất cả đều là dòng chính Mục thị, tộc trưởng, thiếu tộc trưởng, tộc lão… không kẻ nào thoát, đám họ hàng xa còn lại gánh chịu ảnh hưởng từ sự kiện lần này, chắc chắn cũng thân bại danh liệt, tiếng xấu muôn đời, trong khoảng thời gian ngắn nếu muốn quật khởi là vô phương! Mục gia tèo rồi, thật sư tèo rồi!”

Âu Dương Diệp líu lưỡi, lắc đầu. Trước khi đến đế đô tinh, cậu ta còn lo lắng Kỳ thiếu bị người nhà họ Mục hãm hại, bây giờ mới biết thứ suy nghĩ này là ngu xuẩn và không cần thiết cỡ nào. Thủ đoạn Mục gia hại người xác thực không ít, nhưng so cùng Kỳ thiếu thần quỷ khó lường chả khác nào cấp bậc trẻ con.

Đừng nói xa xôi, đến bây giờ cậu ta vẫn chưa nghĩ ra nhà tổ Mục gia làm sao mà nổ thành như vậy. Chỉ bằng miếng phù hiệu nho nhỏ kia? Lẽ nào lại thế?

“Thất bại quá nhanh! Vừa lấy được giấy báo nhập học, tôi đang muốn ghé đại lý Mục thị mua một bộ cơ giáp T12 đây, ai ngờ chưa qua một tháng, Mục gia đã toàn quân bị diệt.” Thần sắc Mạc Thiên Lỗi vương chút hoảng hốt.

“Sau này vẫn có thể mua được T12 ở các cửa hàng vũ khí khác mà.” Âu Dương Diệp an ủi.

“Ừ, hẳn là sản xuất được rồi. Ồ? Khoa chế tạo cơ giáp phát thông báo nghỉ học vô thời hạn này, chết một lúc mười mấy giáo sư luôn cơ mà, thê thảm quá!” Mạc Thiên Lỗi quả là học viên tốt, giữa bước ngoặt sống còn vẫn không quên để ý tin tức trong trường.

“Chỉ giáo sư mang họ Mục mới phải nghỉ học, chả liên quan gì tới chúng ta.” Âu Dương Diệp bĩu môi phản đối.

Kỳ Trạch không có hứng thú với mấy chuyện này, trái lại nhìn chằm chằm vào một thông cáo không đáng chú ý rất lâu. Mục gia mới nổ tung, Ông cụ Nghiêm đã suất lĩnh quân đội vây cơ sở nghiên cứu Mục thị lại, đây là đang điều tra chân tướng sự cố hay cướp đoạt tài liệu Mục Phi Tinh lưu lại? Nghiêm gia quả nhiên là gia tộc hai mặt, hơn nữa phản ứng đủ nhanh, chỉ không biết Mục Nhiên có lưu tài liệu quan trọng trong phòng nghiên cứu hay không. Chắc có, dù sao cũng là chỗ y làm việc quanh năm mà.

Kỳ Trạch lắc đầu một cái, càng nhiều hơn mấy phần đề phòng với Nghiêm gia.

Đúng lúc này, tiếng nói kích động của phóng viên tin tức từ trong màn ảnh truyền ra, “Quân đội vừa cứu được một người sống sót, đó là Mục Nhiên! Không sai, là Mục Nhiên! Chúng ta hãy nhìn cận cảnh xem tình trạng của hắn ta. Có vẻ như hắn ta không hề bị thương gì cả, trên người cũng không tìm thấy biểu hiện của triệu chứng nhiễm phóng xạ. Lạy trời, thật khó mà tin được!”

Kỳ Trạch bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng truyền hình, tinh quang trong mắt chợt lóe. Ở chính giữa vùng đất bị phát nổ, Mục Nhiên dường như không mất một cọng tóc, máy quay phim quay lại chân thực tình hình y lúc này. Y chỉ hôn mê, mặt và toàn thân hoàn toàn lành lặn, càng không có dấu hiệu ma khí xâm lấn, thần thái thậm chí có thể sử dụng hai chữ an tường để hình dung. Nhìn y bây giờ rồi quay sang nhìn mấy thi thể cháy đen dưới đất so sánh thì thấy, dường như y đến từ một thế giới khác.

“Không thể nào!” Kỳ Trạch cuối cùng phải nhìn thẳng vào nhân vật chính nơi Tinh hệ Hắc Nhãn này. Ở địa phương linh khí và lệ khí dày như thế, chỉ cần bố trí một tụ khí trận nho nhỏ, năng lượng ở trung tâm đã lớn đến mức khó mà tưởng tượng. Nổ chết một tinh thần lực cấp 3S thì có là gì? Ngay đến đại năng phân thần kỳ, hợp thể kỳ cũng phải nằm xuống.

“Đi, đến bệnh viện xem.” Kỳ Trạch không đợi nổi. Giống như Mục Nhiên nhất định phải biết rõ Mục Luân làm sao mà chết, cậu phải điều tra rõ ràng nguyên nhân Mục Nhiên sống sót.

“Đi luôn bây giờ?” Âu Dương Diệp mở trí não, hiếm thấy tỏ ra lần chần, “Hay để tôi hỏi Nghiêm Quân Vũ trước? Hiện khắp nơi đang giới nghiêm, có lẽ không ra được.”

“Hỏi anh ta trước đi.” Kỳ Trạch xua tay giục.

Nghiêm Quân Vũ quả nhiên không cho bọn họ ra khỏi phòng, còn nói sẽ có người máy đến đưa đồ ăn và đồ dùng hàng ngày.

“Phải giới nghiêm bao lâu?” Kỳ Trạch chau mày.

“Trước mắt tôi cũng không biết. Ngoan ngoãn ở ký túc xá, đừng sợ. Chuyên gia nói, vật chất có tính phóng xạ kiểu này sẽ tự mình tiêu biến, hơn nữa vẫn chưa tạo thành ô nhiễm quá lớn cho môi trường.”

“Mục Nhiên thế nào rồi?” Kỳ Trạch thử dò xét.

“Cậu ta không bị thương, cũng chưa bị nhiễm, chỉ ngất đi thôi.” Nghiêm Quân Vũ lộ ra thần sắc nghi hoặc, hiển nhiên cũng cảm thấy chuyện này khó có thể tin nổi.

“Lúc nổ y ở đâu?”

“Trung tâm vụ nổ.”

“Thế mà vẫn không sao…” Kỳ Trạch gật nhẹ đầu, trầm ngâm nói, “Chờ giới nghiêm giải trừ, anh mang tôi đi xem có sao không, nhé?”

“Đương nhiên. Nhắc lại, ở ký túc xá, đừng có chạy lung tung, cũng đừng cởi trang phục phòng hộ ra.” Nghiêm Quân Vũ căn dặn thiếu niên lần nữa, nhận được lời đồng ý mới cúp điện thoại.

Nhưng một giây sau, Kỳ Trạch tức khắc cởi trang phục phòng hộ dày nặng ra, rầm rì than, “Nghẹn chết luôn, ai phát minh ra đồ chơi này vậy?”

Mạc Thiên Lỗi mở to hai mắt, sâu sắc thán phục giùm Kỳ Trạch vì tinh thần không sợ chết.



Ở vùng ngoại thành, trang viên Hắc Phủ Hoa cũng bị ảnh hưởng nhất định. Giữa bầu trời thỉnh thoảng có phi thuyền tuần tra xẹt qua, người đàn ông trung niên tên A Khôi cùng chàng thanh niên A Phong mặc trang phục phòng hộ, đứng bên cửa sổ phóng tầm mắt ra ngoài. Có điều ngoại trừ tầng tầng đêm đen và ánh sao lấp loé, hai người họ không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

“Cậu nói xem vụ nổ này là sự cố hay do người làm?” A Khôi trầm giọng hỏi.

“Tôi không biết.” A Phong lắc đầu, giọng than thở, “Ngày hôm qua tôi còn nói Mục gia không bị thua nhanh như vậy đâu, không nghĩ tới hôm nay cứ thế liền diệt vong. Chờ Mục Nhiên tỉnh lại, e rằng phải đối mặt với bầu đoàn thẩm phán nghiêm khắc nhất, sẽ không có ai khoan dung y, cũng sẽ không ai biện hộ giúp y. Y lúc này, nói là còn sống còn không bằng chết rồi.”

“Có đúng không?” Erebus điều khiển xe lăn đi tới, cười lạnh, “Tử hình, một liều chích xuống cái gì cũng không biết, đây là kết cục hạnh phúc dường nào?”

A Khôi và A Phong cùng rơi vào trầm mặc, muốn an ủi, vừa lên tiếng lại cảm thấy mọi ngôn ngữ chỉ bằng thừa. Không có thân thể kiện toàn, chỉ có dằn vặt cùng ác mộng vô cùng vô tận, sống sót kiểu ấy chẳng bằng chết luôn cho nhẹ.

Erebus lật từng trang xem tin tức, lần nữa cười lạnh, “Mục gia đã từng như chúa cứu, chung quy lâm vào cảnh trở thành tội nhân thiên cổ của đế quốc, kết cục này thật là tràn đầy mỉa mai, như cao trào của một tuồng kịch. Đáng tiếc, ta vẫn nghĩ rằng bản thân rồi sẽ có ngày đối đầu với chúng, lại không dự liệu bọn chúng bị diệt dễ dàng như thế.”

Nhận ra cảm xúc BOSS hơi khác lạ, A Khôi và A Phong càng không dám nói tiếp nữa.

Erebus trầm mặc chốc lát, lúc này mới từ trong túi tiền lấy ra mấy viên bảo thạch hai sắc nâu đen long lanh, hạ lệnh, “Tìm một người giúp ta thiết kế một món trang sức.”

“Đây là xác hai con con đồi mồi ngày hôm qua? Nhanh vậy?” Mắt A Khôi trợn trắng. A Phong không rõ vì sao, nhưng cũng thừa hiểu bảo thạch hữu cơ quý giá nhường nào.

Erebus lộ ra một nụ cười tươi, hỏi đầy thâm ý, “Mười năm, nhanh chưa?” Đối với người khác, mười năm có lẽ khó qua, nhưng tại nơi này lại chỉ diễn ra trong chớp mắt. Kỹ thuật chế tạo thần kỳ bậc ấy lại tồn tại trong hiện thực, nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ xì mũi coi thường. Nhưng bây giờ, hắn đang dần tin tưởng —— chỉ cần có hi vọng, chỉ cần có can đảm thử nghiệm, sẽ có kỳ tích xảy ra.