Chương 52

Mười ngày sau vụ nổ, chất phóng xạ lưu lại trong không khí rốt cuộc tản đi hoàn toàn, trừ người Mục gia ra thì không có xuất hiện việc người ngoài tử vong, hoàn cảnh xung quanh cũng không chịu ảnh hưởng. Chuyên giả đã trải qua đo lường nhiều lần, lại thả một nhóm chuột bạch nhỏ đi vào, hai tư giờ sau đành phải tuyên bố có thể tháo dỡ tường cách ly, giải trừ tình trạng báo động đỏ.

Nhà cũ đổ nát không chịu nổi của Mục gia là chứng cứ duy nhất có thể tỏ rõ rằng nơi đây từng thực sự phát sinh một tràng tai nạn thảm khốc.

Các chuyên gia nhất trí cho rằng khối huy hiệu kia không phải là quặng R mà là một loại nguyên tố phóng xạ chưa từng được phát hiện. Tính tổn thương đối với cơ thể người của nó là có tính lựa chọn, mà cụ thể quy luật vận ra sao trước mắt không thể biết được, trừ phi tìm được thật nhiều hàng mẫu để tiến hành thí nghiệm. Nhưng hiện trường đã nổ tung, cái gì cũng không lưu lại, tìm kiếm trước sau không có kết quả, chuyên gia đoàn đội chỉ có thể tiếc nuối rút lui.

Những người đầu não của Đế Quốc không khỏi thở phào lớn, lập tức công bố cho toàn tinh hệ biết - nguy cơ lần này đã được thuận lợi giải trừ, chuyện của ai thì tự làm cho tốt đi, không cần nhìn chằm chằm Đế Đô tinh nữa, nơi này không loạn được.

Trường học Đế Đô khôi phục lại trật tự bình thường, nhưng hệ chế tạo cơ giáp vẫn có lớp phải nghỉ giữa chừng. Kỳ Trạch là người chuyển hệ tới, đi vòng vo làm quen một chút hoàn cảnh rồ liền lên phòng giáo vụ tìm Nghiêm Quân Vũ để hắn đem mình đi xem Mục Nhiên.

" Ai, hắn chính là người các bon đổi ngành đến phải không? Hình như gọi là Kỳ Trạch? " Một nữ học viên đi ngang qua chỉ vào cậu nhỏ giọng bình luận.

" Chính là hắn, đầu óc thông minh hết xảy. Thật biếи ŧɦái mà, 47 môn thi vào khoa đều đạt được điểm S " Cô bạn cùng lớp lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.

" Ông trời của ta a, 47 cái điểm S, đây chính là kỷ lục cao nhất. Mục Nhiên năm đó thi được mấy cái? "

" Hình như là hai mấy, kém hơn hắn. Bất quá rốt cuộc chỉ là người các bon, tố chất cơ thể không thể phát triển theo kịp tinh thần lực, nói không chừng lúc nào đó chịu không được. Thật đáng tiếc! "

" Lần này nổ, những học viên dự thi vào đạo sư họ Mục đều xui xẻo, hắn ngược lại nhân họa đắc phúc. Ngươi nghe nói chứ? Hắn còn chưa đến trường báo danh thì tất cả những thầy họ Mục liền liên danh ký tên một phần văn kiện, Từ chối hắn dự thính tất cả chương trình học của họ. Nói cách khác, hầu như giờ lên lớp của một học sinh đều phải lên, hắn cũng không có biện pháp nào để tham dự, thi tính chuyên cần chiếm 40% thành tích, cái này đồng nghĩa với việc hắn phải thi được max điểm tất cả phần thi khác thì mới miễn cưỡng qua được kiểm tra, chuyện này có bao nhiêu khó khăn? Đây quả thực là cố ý buộc hắn nghỉ học a! "

" Ta cũng nghe nói, cho nên lúc đó do dự một chút nên không lựa chọn thầy họ Mục, cảm thấy tác phong bọn họ quá chuyên quyền, không có chút gì là ưu nhã và hào phóng của học giả hết. Lần này tốt lắm, mười mấy ông thầy họ Mục đều chết hết, cái gì mà lớp phải học, tích lũy giờ lên lớp, hoàn toàn không cần lên. Thi tính chuyên cần tương đương với không có, mà đối với chúng ta cũng chả phải chuyện lớn gì. Chỉ có thể thương xót cho đám học viên kia chọn mấy người Mục đạo sư làm thầy, lúc này còn không biết phải làm sao đâu. "

" Đúng vậy, thầy của hệ chế tạo cơ giáp mỗi người so với người khác đều là kiêu ngạo không kém, chọn ai làm thầy chính là chuyện cả đời không thể đổi nữa, nhất là từ danh nghĩa thầy họ Mục đổi đổi đến chắc chắn sẽ bị từ chối. Mục gia có rất nhiều người xếp hàng bên ngoài, một mực đem kỹ thuật nòng cốt chế tạo cơ giáp nắm trong tay, cho nên quan hệ của họ đối với những cơ giáp chế tạo sư bên ngoài là vô cùng tồi tệ. Trước kia vào thời điểm Mục gia còn được thế, học viên bên họ được chỗ tốt rất nhiều, nhưng bây giờ mà nói... " Cô học viên này lắc đầu một cái, thở dài một hơi.

" Bây giờ ai còn dám tiếp xúc với người Mục gia? Cũng không sợ bị nước miếng của nhân dân cả nước nhấn chìm. Chỉ nói hai cái tên Mục Luân với Mục Nhiên kia, thiếu chút nữa đem Đế Đô tinh cho nổ! Thật may cái vật chất phóng xạ kia không có giống quặng R, tạo thành ô nhiễm hủy diệt đối với tất cả hoàn cảnh cùng sinh vật, nếu không thì bây giờ chúng ta sợ rằng đều đã biến thành xác chết hết. "

" Đúng vậy, đến bây giờ ta nhớ lại còn cảm thấy sợ gì đâu. " Hai người không dám xuống chút nữa nói, chắc chắn gần đây sẽ không mở khóa, không thể làm gì hơn ngoài xuống thư viện học.

Kỳ Trạch cũng biết tên của mình được đem ra nói đủ kiểu, nhưng cho tới bây giờ cậu hoàn toàn không để ý chuyện này trong lòng. Thi đối với cậu mà nói chính là đơn giản như ăn cơm uống nước, bất quá chỉ là ném đi 40% thi tính chuyên cần mà thôi, quả thực không có gì phải lo.

Cậu bây giờ chỉ muốn hiểu rõ một chuyện - Mục Nhiên tại sao lại có thể sống sót sau vụ nổ.

Luyện khí sư có giá trị võ lực cao không phổ biến, nhưng thủ đoạn bảo mạng tuyệt đối không ít. Đã từng có một vị luyện khí đại sư của Thái Huyền Thần Tạo tông bị một tên Đại Năng bắt trói trong động phủ luyện chế thần binh, vì đề phòng Đại Năng kia qua cầu rút ván gϊếŧ người diệt khẩu, liền đem một luồng thần thức của mình bắt chước thành trạng thái linh ngôn, đợi nếu vị Đại Năng kia sau khi có được Thần Khí liền đột ngột nổi lên sát niệm thì thần thức sẽ cảm ứng, từ đó Thần Khí sẽ nổ, đem đối phương nổ cho tan xương nát thịt.

Loại phương pháp gián tiếp nắm Linh Vũ trong tay này nếu để cho bên ngoài biết được thì luyện khí sư chắc chắn sẽ bị toàn bộ giới tu chân ngăn chặn, vì vậy nên được Thái Huyền Thần Tạo tông bí mật bất truyền, trừ khi cần thiết thì rất ít sử dụng. Mà Kỳ Trạch chính là lấy loại bí pháp này đem một luồng thần thức khắc vào huy hiệu. Chỉ cần người lấy được huy hiệu có sát niệm với cậu thì sẽ chạm đến Tụ Khí Trận, nếu sát ý đối với cậu quá sâu thì trực tiếp khiến cho huy hiệu nổ tung.

Còn uy lực vụ nổ đối với người khác thì do sát ý nặng nhẹ mà quyết định. Sát ý càng nặng, uy lực càng lớn. Giống như mười ngày trước, đem diện tích hơn ngàn héc ta nhà cũ Mục gia san thành bình địa, sát niệm này coi thật sự rất là kinh người.

Nhưng bản thân Kỳ Trạch cũng có thể nghĩ thông suốt: Đoạn người truyền thừa giống như là gϊếŧ cha mẹ của người ta, có thể không hận sao? Chỉ tiếc là bọn sai lầm một chiêu, không có thể chiếm đoạt tiên cơ mà thôi. Chỉ là cậu không hiểu từ đầu đến cuối, tại sao nháo như vậy rồi mà vì sao Mục Nhiên không bị thương chút nào, nếu là có bị thương chút ít cũng là có thể hiểu được đi, tại sao thần thức đánh vào người hắn cùng Viên Quang thuật cũng không biết tung tích?

Thần thức quá nhỏ yếu, khi bị công kích sẽ tự tiêu tán; nhưng Viên Quang Thuật lại cần thủ pháp đặc thù mới có thể giải trừ được, hoặc là người bị thi thuật có tu vi vượt qua người thi thuật.

Kỳ Trạch trái lo phải nghĩ, luôn cảm thấy chuyện này khắp nơi đều lộ ra quỷ dị, lúc này mới nói Nghiêm Quân Vũ mang cậu đi điều tra. Âu Dương Diệp là một con sâu thúi, tất nhiên cũng chạy đi tham gia náo nhiệt.

Mục Nhiên ở tầng chót phòng bệnh VIP. Đãi ngộ này không phải là vì hắn có gia thế hiển hách, mà là vì thân phận của hắn chính là tội nhân trọng tội. Mục gia vì muốn đem phiền toái lắng xuống nên đã đem sản nghiệp đáng tiền nhất giao phó ra hơn nửa, sau đó Mục Nhiên lại làm ra vụ nổ lớn, khiến cho toàn bộ căn cơ Mục gia bị hủy diệt. Dòng chính chết hết không tính, mà gia sản còn sót lại cũng bị tòa án trưng thu, đem làm tài sản công cộng của Đế Quốc.

Bây giờ chỉ có thể hình dung Mục Nhiên với hai từ - thân danh bại liệt, cái gì cũng không có.

Nghiêm Quân Vũ xuyên qua hành lang thật dài, đi tới phòng bệnh phía chóp đỉnh, tâm tình nặng nề cùng phức tạp trước đây chưa từng có. Từ nhỏ, hắn đã sống dưới ánh sáng chói lọi của Mục Nhiên, theo thói quen khiến hắn trở thành một cái hình chiếu. Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó, y sẽ lưu lạc tới mức này. Cái danh thiên tài bị tội nhiệt quấn lấy, cả nhà bị người đời bài xích vì ung thư, chiến công cùng danh dự, tất cả đều mất hết.

Có lẽ Mục gia đi tới ngày hôm nay, một phần là do có người thúc đẩy, nhưng lý do lớn nhất thực ra lại nằm trên người họ. Cổ ngữ có nói - Ác giả ác báo. Nếu như Mục thị không có chuyên gia hoành hành bá đạo như vậy, vào lúc mình ăn thịt còn chừa cho người ta chén canh thì cũng không có chuyện như bây giờ.

Nghiêm Quân Vũ lắc đầu một cái, biểu tình buồn xót, nhưng nửa điểm cũng không nghĩ đến, nguyên nhân Mục gia thua lớn nhất thực ra không phải do chính bọn họ, mà chính là vì cậu thiếu niên đang đứng cạnh hắn. Nếu Kỳ Trạch không xuất hiện, không chừng Mục gia còn có thể huy hoàng thêm bao nhiêu năm.

" Hở? Có khách tới thăm? Lúc này rồi còn người nào lại đến xem hắn? " Âu Dương Diệp vừa mới nâng tay lên chuẩn bị gõ cửa thì trên cửa lại hiện ra một dòng chữ, nói cho hắn biết bên trong có khách thăm, xin lần sau hãy tới. Hắn nhón chân lên nhìn vào trong, nhưng lại phát hiện cửa sổ thủy tinh đã bị chuyển sang trạng thái không sáng sủa gì, hắn không thể làm gì khác ngoài việc hậm hực ngồi chờ một bên.

Nghiêm Quân Vũ ngược lại không gấp, hắn còn chưa nghĩ đến muốn nói gì với Mục Nhiên. Mục gia mới vừa nổ, tổ phụ liền phái binh vây quanh sở nghiên cứu Mục thị, đem tất cả máy móc cùng tài liệu tới phòng làm việc của bác hai hắn để cho ông ấy vội vàng nghiên cứu bản chính, làm như vậy quả thực có chút cạn lời.

Nghiêm Quân Vũ vẫn luôn biết, hữu nghị giữa mình cùng Mục Nhiên cho tới bây giờ đều không thuần túy. Cái gọi là đồng tình, thương hại, áy náy, tất cả đều là không cần thiết chút nào. Mỗi người bọn họ đều có lập trường riêng của mình, cho nên chung quy đều phải đối mặt ngày này. Nhưng nói thì dễ, làm thì khó, hắn rốt cuộc không quên được tình nghĩa cùng lớn lên từ nhỏ của hai người, cũng sợ phải đối mặt với Mục Nhiên vào giờ phút này.

" Ai ở bên trong? " Kỳ Trạch lại có chút không kịp chờ.

" Đỗ Gia Hà. " Nghiêm Quân Vũ chỉ chỉ từ đám khói thuốc lượn lờ tới một tên quân nhân, nói: " Đó là cảnh vệ của hắn. "

" Hắn tới làm gì? Bây giờ Mục Nhiên không thể nào vì hắn mà cung cấp cơ giáp cao cấp cùng đá năng lượng nữa. " Âu Dương Diệp có chút hả hê cười. Mới vừa giải tán, núi dựa lại gục. Có chuyện gì còn xui xẻo hơn so với chuyện này sao?

Nghiêm Quân Vũ có thể đoán được đại khái ý đồ của Đỗ Gia Hà nhưng không nói toạc. Đợi mười mấy người xung quanh đi, cửa mở ra, Đỗ Gia Hà một bên xóa sạch giọt nước trên mặt, một bên âm u mở miệng: " Ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là một tên tội phạm tử hình, không phải là Thiếu tộc trưởng Mục thị nữa. Hoàng đế cùng Thủ tướng liên danh ký tên lên văn kiện tuyên bố trưng thu tất cả tài sản của Mục thị. Ngươi bây giờ ngoại trừ khuôn mặt, đầu óc, thân thể này thì còn lại cái gì? Trước khi án tử hình được thi hành, đề nghị của ta vẫn còn hữu hiệu, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi. "

Nhìn thấy Nghiêm Quân Vũ, hắn nhếch môi, lộ ra một nụ cười tràn đầy ác ý, nói thêm: " Quên nói cho ngươi biết, lúc nhà ngươi vừa mới nổ, con cáo già Nghiêm Hồng Viên kia liền phái binh đến sở nghiên cứu sao chép hết toàn bộ tài tài liệu, thành quả nghiên cứu mấy năm nay của ngươi toàn bộ đều rơi vào tay Nghiêm Trung Quỳ. "

" Mày cút! " Trong phòng truyền ra một tiếng khóc.

" Được, ta đi trước, ngày mai sẽ trở lại thăm ngươi. " Đỗ Gia Hà cũng không ngại, hướng phía trong phòng một cái hôn gió rồi mới không nhanh không chậm rời đi.

Cửa phòng mở, Nghiêm Quân Vũ lại không đi vào mà lễ phép hỏi: " Mục Nhiên, ta có thể đi vào được không ? "

Bên trong yên lặng hồi lâu rồi mới vang lên một đạo âm thanh yếu ớt: "Mời vào. "

Mấy ngày không gặp nhưng thoáng như cách nhau một đời. Hết thảy đều thay đổi, hai người đã từng tương xứng nhau giờ một ở trên trời, một ở dưới đất. Tay phải Mục Nhiên mang một cái vòng chứa mày theo dõi, chỉ cần hắn bước một bước ra khỏi cửa phòng, mười triệu vôn điện cao thế liền giật. Đúng như lời Đỗ Gia Hà nói, hắn bây giờ chỉ là một tên tội phạm tử hình chờ đợi xét xử.

" Ta rất xin lỗi. " Nghiêm Quân Vũ đứng khoảng năm phút mới thấp giọng mở miệng.

" Người không có đối với ta không dậy nổi. " Mục Nhiên mặt đầy ảm đạm.

Hai người đối mặt nhau một lúc lâu không nói gì, Kỳ Trạch tự động ngồi xuống, nhấc hai chân lên, đem Mục Nhiên quét nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài hết một lần. Không có bất kỳ dị thường gì, chỉ là linh khí trên người trở nên nhiều hơn, cũng khá tinh thuần. Không nghi ngờ chút nào, Mục Nhiên đã lên cấp. Hắn bây giờ đã là người có tinh thần lực cấp 4S.

4S, tương đương với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, khó trách vì sao Viên Quang Thuật sẽ tự động giải trừ. Nhưng chuyện này cũng không giải thích được vì sao hắn lại có thể sống sót được sau vụ nổ. Uy lực như vậy nổ chết một hai cao thủ Xuất Khiếu kỳ không phải là việc khó, nhưng hắn lần này đến lần khác đều không bị thương chút nào.

Giải thích này không thông, không có cách nào giải thích thông suốt được. Kỳ Trạch lắc đầu một cái, đối với Mục Nhiên rốt cuộc nhìn thẳng lên, nhưng cậu không có ý định thi triển Viên Quang Thuật một lần nữa để ngừa rút dây động rừng. Ngồi vài phút trong phòng bệnh, trong mấy phút đó vừa làm người tàng hình, Kỳ Trạch hướng phía Âu Dương Diệp nháy mắt, ý muốn rời đi trước.

" Như thế nào? Hắn có phải là có bảo bối gì? Giống như pháp y lần trước ngài làm cho ta? " Âu Dương Diệp thấp giọng hỏi.

" Không biết làm sao hắn sống được, còn phải từ từ quan sát thêm nữa. Nhưng có một điều rất rõ ràng: Hắn lên cấp, là người có tinh thần lực cấp 4S, toàn tinh hệ này chỉ có một người. "

" Không thể nào! " Âu Dương Diệp hít một hơi khí lạnh, ngay sau đó ngã xuống, bộ dáng sợ hãi: " Không tốt, hắn lúc này không chết được! Quốc gia chúng ta có luật quy định người có 4S trở lên, bao gồm người có tinh thần lực, thể thuật giả, dị năng giả, được miễn tội hình sự. Nói cách khác những người này dù có tội lớn đến đâu cũng không cần chịu trách nhiệm pháp luật, quốc gia còn phải toàn lực cấp dưỡng họ. "

" Ta nhớ Đế Quốc rất chú trọng bình đẳng nhân quyền? " Kỳ Trạch cau mày thật sâu.

" Đó chỉ là nói cho người bình thường nghe, sao có thể coi là thật. " Âu Dương Diệp giải thích. " Quốc gia chúng ta được thành lập từ cuối thời Kỷ nguyên tận thế, khi đó sự tồn vong của loài người hoàn toàn ký thác lên người của cường giả, cho nên cường giả có rất nhiều đặc quyền. Sau đó dù di cư đến thiên hà Mắt Đen thì hoàn cảnh sinh tồn cũng không cải thiện bao nhiêu, những thứ đặc quyền kia đều giữ lại. Bất quá đã rất lâu không có cường giả 4S xuất hiện, một ít điều khoản luật pháp bất bình đẳng chỉ là để trưng bày, rất nhiều người có lẽ đều đã quên. "

Âu Dương Diệp nắm chặt Phong Lâm Hải Hỏa, rầu rỉ nói: " Mục Nhiên chỉ cần công bố thực lực của mình, Đế Quốc nhất định sẽ bảo vệ hắn. Ngài hãy chờ xem, dân chúng bây giờ hận hắn muốn chết, qua không bao ngày sẽ lại đem hắn nổi lên. "

" Lòng người dễ thay đổi, lòng người tốt hay quên. " Kỳ Trạch nhàn nhạt nói: " Tạm thời không cần chú ý đến hắn, ngươi cứ tu luyện cho tốt là được. Nếu hắn không chọc đến ta, chuyện này cũng coi như xong. Nếu như hắn cứng rắn muốn cản đường ta, ta cũng không sợ. Bàn về thủ đoạn gϊếŧ người, so với hắn thì ta chỉ có nhiều hơn chứ không thể thiếu. "

Âu Dương Diệp vẫn là rất tin tưởng điểm này, liền lập tức trấn định lại, khoát tay nói: " Vậy chúng ta trở về thôi, ngài luyện khí, ta luyện kiếm. "

" Chờ Nghiêm Quân Vũ một chút. " Kỳ Trạch đứng ở cửa không động đậy.

" Chờ cái gì? Hai cái mồm nhỏ của người ta đang nói chuyện vui vẻ đó. " Âu Dương Diệp vừa nói hết lời, Nghiêm Quân Vũ liền đi ra dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

" Từ biệt mà thôi. " Nghiêm Quân Vũ thay thiếu niên mở cửa xe, thấp giọng giải thích rõ: " Vẫn là bạn cũ, không thể không tới tiễn hắn. "

Kỳ Trạch có ý ám chỉ nói: " Hắn vẫn khỏe, không cần ngươi tiễn. "

Nghiêm Quân Vũ chỉ nghĩ cậu ghen, không muốn nói sâu thêm, đành bất đắc dĩ xoa xoa mái tóc đen của cậu.

----

Ba ngày sau, tại vị trí ngồi cao nhất của bị cáo, ngay trước mặt mấy trăm máy quay phim tuyên bố tin tức mình thăng cấp lên 4S rồi lập tức tiến hành kiểm tra tinh thần lực, kết quả khiến toàn thế giới khϊếp sợ.

Các bên áp lực cưỡng bức khiến tòa án không thể không tuyên bố Mục Nhiên vô tội, cũng đem một khu bất động sản trả lại cho hắn. Mục Nhiên đã sớm tính xong đường lui, ngày hôm sau liền đảm nhận chức vụ thầy giáo tại khoa chế tạo cơ giáp đầy vinh dự này. Thầy giáo chương trình học bao gồm mười mấy khoa mục, càng liên quan đến kỹ thuật nòng cốt của cơ giáp siêu năng.

Tài liệu trong Sở nghiên cứu đều đã ghi tạc trong đầu hắn, thà để cho Nghiêm gia độc chiếm, ngược lại không như hắn mà công bố ra ngoài còn có thể kết thêm thiện cảm. Ban đầu là Kỳ Trạch làm sao để đối phó với Mục gia, hắn liền làm làm sao để đối phó với Nghiêm gia, cuối cùng lại phát hiện ra cách này lại rất tốt, ít nhất là vào thời điểm người bên ngoài nhìn vào trong lòng rất sảng khoái.

Trải qua một trận đại biến, từ từ hắn cũng nghĩ rõ ràng, lý do mọi người đẩy Mục gia đổ là kết quả của lối làm ăn quá khó coi. Từ cơ giáp cấp thấp đến cơ giáp siêu năng, bất kể là loại kỹ thuật cao hay thấp đều bị Mục gia nắm trong lòng bàn tay, thật là khiến người khác rơi vào đường cùng. Dưới tình huống này, người khác làm sao có thể không hận? Cừu hận càng để lâu càng sâu, đến một ngày nào đó sẽ bộc phát.

Bây giờ nhìn qua thấy Mục Nhiên rất tốt, nhưng không ai biết nội tâm hắn có bao nhiêu vết thương, máu tươi đầm đìa. Mỗi đêm khuya khi hắn nhắm mắt lại, trong đầu sẽ xuất hiện miếng huy hiệu lóe sáng kia. Hắn mới cầm nó trong tay, còn chưa kịp nhìn kỹ một cái thì ánh lửa ùn ùn kéo đến cắn nuốt hết thảy cha, mẹ, người thân,... Mỗi một người vì hắn mà chết đều hóa thành vong linh ở bên tai hắn kêu gào, rêи ɾỉ, gào thét thảm thiết như vậy, cùng sự tuyệt vọng.

Hắn mỗi khắc lại mỗi khắc ghi lại vào mắt, nêu không phải có tinh thần lực chống đỡ vượt qua, nếu không phải nguyện vọng báo thù khẩn cấp như vậy, hắn đã sớm sụp đổ.

Tối hôm đó, vào thời điểm đêm khuya không có người, hắn mở cặp mắt nằm trên giường, mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm trần nhà. Bỗng nhiên, trí não trên cổ tay chấn động một cái, hắn vội mở ra kiểm tra, sắc mặt không khỏi lạnh xuống.

" Ngươi hãy quét xem bản chữ hình ta đã giải ra. Bên trong miếng huy hiệu bị khắc vào một tia tinh thần lực, thủ pháp vô cùng cao cấp, ta chỉ có thể nhìn thấy một chút hình dáng lúc đầu, không thể đọc hiểu hoàn toàn. Nếu vật thật vẫn còn ở đây, có lẽ ta còn có thể nghiên cứu loại thủ pháp này một chút, thật đáng tiếc! " Trên phần mềm nhắn tin xuất hiện lên hàng chữ này.

" Một tia tinh thần lực có thể gây ra một vụ nổ kịch liệt như vậy? " Mục Nhiên có chút khó tin.

" Ngươi có biết hiệu ứng cánh bướm không? Con bướm chỉ cần vỗ cánh nhẹ nhàng thì sẽ đưa tới một loạt phản ứng dây chuyền. Mà tia tinh thần lực này chính là cánh bướm, người lưu lại nó chẳng những biết phản ứng dây chuyền sẽ sinh ra thế nào mà còn rõ cả hậu quả. Nói một cách đơn giản, hắn đã sớm dự đoán được miếng huy hiệu sẽ rơi vào trong tay ngươi, cũng biết được khi nào nó sẽ nổ. Là một tay hắn tính toán tiêu diệt Mục gia. " Ngay sau đó, bên kia tra hỏi: " Đối thủ đáng sợ như vậy, ngươi không thể không có một chút ấn tượng nào. Nói cho ta đó là ai! "

" Thật xin lỗi, ta không biết! Thật xin lỗi, thật xin lỗi! " Mục Nhiên một bên run rẩy một bên nói xuống vô số thật xin lỗi. Hắn rất hối hận, hối hận mình còn trẻ hết sức lông bông, hối hận mình không khéo đưa đẩy, ngay cả lúc đắc tội người ta cũng không biết.

" Được rồi, chuyện đã phát sinh, có nói gì nữa đều vô dụng. Ngươi làm ngươi thí nghiệm, người nọ do ta đến tìm. Ngươi nhìn tấm bản đồ này một chút, có phát hiện ra cái gì không? "

Bên kia phát tới một tấm bản đồ, chính là do Mục Nhiên chụp trước khi vụ nổ xảy ra. Miếng huy hiệu nằm lẳng lặng trên tấm vải nhung đen, phẩm chất phổ thông, tựa hồ không có gì đặc biệt, nhưng trải qua quá trình phân tích cùng đánh dấu, mơ hồ có thể thấy bề ngoài miếng huy hiệu nổi lên một cái hình vẽ tròn màu vàng. Hình vẽ không phải do đường cong tạo thành mà là những ký tự nối tiếp.

Mục Nhiên nhìn kỹ rất lâu, bất đắc dĩ nói: " Bản chữ quá mờ, chữ viết quá nhỏ, ta quả thực không thể thấy rõ. "

" Đó không phải chữ viết mà là tinh thần lực. Người không nghĩ tới sao? Có người lại có thể đem tinh thần lực ngưng tụ lại thành thực thể, lực lượng sáng tạo so với bản thân mạnh gấp trăm, gấp ngàn hay thậm chí gấp vạn lần. Người này chỉ sợ không phải là người có tinh thần lực cấp 4S, thực lực cũng ở xa ngươi. Đối với hắn, tinh thần lực nắm giữ trong tay đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh. Chỉ tiếc bản chữ hình quá mơ hồ, trình độ của ta chỉ có thể xử lý đến đây, nếu như có thể đọc hiểu dù chỉ là một chữ thì nghiên cứu của ta cũng có thể có tính đột phá. "

Sắc mặt Mục Nhiên trở nên cực kỳ khó coi.

Phát giác sự bất thường của hắn, bên kia khích lệ nói: " Nhìn thấy không? Kẻ địch của ngươi mạnh như vậy, cho nên ngươi càng phải mau chóng lớn lên. Ta không có bao nhiêu thời gian để có thể làm bạn cùng ngươi. "

" Ta sẽ không lười biếng. " Mục Nhiên từng chữ từng chữ nhấn xuống.

Bên kia thật lâu chưa có nhắn lại, màn hình sáng đèn một lúc rồi tự tắt. Mục Nhiên co rúc trong bóng tối, trước là khống chế để không run rẩy, sau đó mới tiến vào giấc ngủ nông. Hắn như bị ác mộng, cả đêm đều giãy dụa trong tuyệt vọng cùng kinh hoàng.

Cùng lúc đó, Kỳ Trạch đang nhắn lại cho Erebus: " Chiều mai lúc bốn giờ, tại thịnh đường hội sở phòng số 1001. "

Erebus lập tức nhắn lại chữ " Được. " Sau đó lại nhắn thêm một câu " Có phải chuẩn bị gì không? Hoặc ngài có yêu cầu đặc thù gì? "

" Đem cơ thể người cần chữa trị đến là được. "

" Giá cả thế nào? " Erebus rất không yên tâm, rất sợ đơn làm ăn này bỗng nhiên phát sinh thêm biến cố gì. Hắn không sợ không trả nổi tiền, chỉ sợ không thấy đại sư tự mình tới.

Giá cả? Kỳ Trạch gãi gãi mũi, cảm giác vấn đề này thật khó trả lời. Cậu không rõ vật giá ở thiên hà Mắt Đen, có thứ tại chỗ cậu rất không đáng tiền, đây lại bán với giá trên trời, có những thứ rõ ràng vô cùng trân quý nhưng giá lại rất rẻ. Ở phương diện định giá này thật sự là gây khó dễ với cậu.

" Ta sẽ xem tình huống trước rồi nói sau. " Cậu hàm hồ nói.

" Được, ngày mai gặp. " Erebus không dám hỏi nhiều, chờ màn hình phía đại sư tắt đi rồi mới tắt máy tính. Nhưng hắn vừa chạm phải con chuột, màn hình vi tính liền bốc ra một cỗ khói dày đặc, còn có vài tia lửa tung tóe khắp nơi.

Hắn tựa hồ đã sớm quen với việc tình trạng này xuất hiện đột ngột, trấn định bình thường nhổ hết nguồn điện, lại từ phía dưới bên trong xe lăn mò ra một cái mô hình bình chữa cháy nhỏ, nhắm ngay máy vi tính phun ra một trận. Mấy phút sau, ngọn lửa dập tắt, A Khôi đẩy cửa đi vào, không nói nửa lời đem cục diện rối rắm quét dọn sạch sẽ, lại lắp đặt một cái máy tính mới, sau đó đỡ ông chủ lên giường ngủ.

" Ngày mai ta phải ra ngoài. Ngươi đem xe tinh vân MR9 lái ra. Máy móc hệ thống cái gì cũng kiểm tra một chút, phòng nửa đường xảy ra vấn đề. Lần gặp mặt này rất quan trọng, ta không thể đến trễ. " Erebus thận trọng mở miệng.

Trong mắt A Khôi hiện lên vẻ kích động, nhỏ giọng hỏi: " Đại sư liên lạc với ngài? " Mỗi ngày mỗi đêm chờ đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng có thể được gặp đại sư.

" Ừ, bốn giờ chiều mai tại phòng số 1001, thịnh đường hội sở." Erebus nằm trên gối xốp, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Tối nay hắn rốt cuộc có thể được ngủ ngon giấc, không có gì ngoài " Hi vọng " có thể làm cho con người có thể vui vẻ hơn.