Chương 16

Động tác của Khúc Khuynh Mặc chậm lại, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Ánh mắt Lâu Quân Độ vẫn nhắm lại, dung nhan lạnh lùng không chút thay đổi, hắn cứ nằm trên mặt đất không nhúc nhích như thế, nếu không phải cảm giác uy nghiêm vẫn còn thì tiếng quát lạnh lùng vừa rồi còn khiến người ta cho rằng đó là ảo giác.

Sau một lúc thì vẻ uy nghiêm ấy cũng được thu về.

“Đã đắc tội rồi!” Hắc bào nhân khom người hành lễ, ông ta không dám ở lại nơi này.

Đầm nước bên cạnh sâu mà rộng, bầu trời trên đỉnh đầu cao mà nhỏ, những tảng đá xung quanh vây lại tạo thành một hang động độc đáo khép kín, chỉ có bên trái xuất hiện dòng suối chảy về phía hang động bên ngoài, chảy đến nơi nào đó nàng cũng không rõ.

Hắc bào nhân hành lễ xong đã nhanh chóng chui vào cửa động, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu.

Khúc Khuynh Mặc thở phào nhẹ nhõm.

"Khụ...” Người nằm bên cạnh ho nhẹ, máu đỏ theo khóe miệng dâng lên.

“Này, huynh không sao chứ!” Khúc Khuynh Mặc kinh ngạc, nghiêng người muốn đi qua xem vết thương cho hắn, tay còn chưa đυ.ng phải mạch đập thì người trên mặt đất lại đột nhiên mở mắt ra.

Bốn mắt vừa đúng lúc gặp nhau, trong lòng Khúc Khuynh Mặc chấn động mạnh, nàng cũng không dám làm gì.

“Không phải ngươi muốn ra ngoài sao.” Nam nhân lạnh lùng nói.

Khúc Khuynh Mặc đổ mồ hôi, nàng yếu đuối nói: "Ta cho rằng huynh muốn hắc bào nhân rời đi.” Lâu Quân Độ không nói gì, lần thứ hai ho nhẹ một tiếng, con ngươi không lạnh không nóng nhìn chằm chằm nàng.

"Vậy... Vết thương của huynh bị nứt ra, ta sẽ băng bó lại cho huynh, có được không?” Dưới áp lực của người bên cạnh, Khúc Khuynh Mặc vẫn kiên trì, trên mặt nở nụ cười cứng đờ, trong miệng không ngừng nói: "Còn nữa, vết thương trên người huynh không nhẹ, cho dù vết đao đâm bên ngoài có thể lành lại nhưng thương thế bên trong cũng không dễ dàng khỏi hẳn, nếu tùy tiện xử lý thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, không bằng..."

“Cút!”

Khúc Khuynh Mặc tủi thân bĩu môi, giống như con nai nhỏ sợ hãi, nàng mở to ánh mắt đen nhánh nhìn hắn, lại yếu đuối nhắc nhở: "Trước hết cứ để ta băng bó vết thương cho huynh..."

Đôi mắt của người nằm trên mặt đất khẽ khép lại.

Khúc Khuynh Mặc tăng tốc độ nói chuyện, liều mạng nói ra năng lực bản thân: "Còn nữa, ta biết y thuật, hơn nữa còn rất lợi hại, huynh cũng biết bản thân bị thương rất nặng, nếu không trị liệu sớm thì sẽ rất nguy hiểm..."

“Khụ!” Lâu Quân Độ tựa như bị nàng làm cho tức giận, mở miệng ho ra một ngụm máu tươi, ngực phập phồng như sóng lớn, tay hắn giơ lên, dường như không thể nhịn được muốn đánh bay người trước mắt.

Khúc Khuynh Mặc nhận ra hành động của hắn, nàng đứng dậy lui về phía sau mấy mét.

"Khụ khụ...” Lâu Quân Độ bộc ho khan một tràng, mặt hắn vốn dĩ không có huyết sắc thì giờ đây lại càng trắng hơn, lông mày nhíu lại vì đau đớn.

Khúc Khuynh Mặc thấy bộ dáng này của hắn thì càng thêm cố gắng: "Huynh xem, ta cũng đã nói huynh bị thương rất nặng, không trị liệu kịp thời sẽ rất nguy hiểm, ta có thể giúp huynh, thật sự..."

Lời nói còn chưa xong, chỉ thấy người nằm đó đột nhiên ngoắc ngón tay.

Đầm nước bên cạnh bắt đầu dao động, mạnh mẽ vọt về phía Khúc Khuynh Mặc!

Khúc Khuynh Mặc kinh sợ, cơ thể nàng di chuyển, lập tức chui ra ngoài theo hướng hang động duy nhất.

“Ào ào!” Trong hang động phía sau truyền đến tiếng sóng nước va chạm, mãnh liệt mà tràn đầy sát khí, trong tiếng sóng vang lên còn có âm thanh ho khan kịch liệt truyền đến.

Khúc Khuynh Mặc đứng ở ngoài hang động, tất cả biểu tình trên mặt đều không còn, thật sự là không rõ vì sao người bên trong lại kháng cự nàng như vậy?

“Chẳng lẽ sợ ta âm thầm hại hắn?” Tự nói với mình như vậy, nàng sờ sờ cằm, cảm giác đối phương không đề phòng nàng mạnh như thế, giống như đơn thuần cảm thấy nàng... Ồn ào?

"Chậc! Bản cô nương ra tay trị liệu thì đều là thứ rất đắt tiền, còn nguyện ý miễn phí trị liệu cho huynh, vậy mà huynh còn ghét bỏ ta vì thấy ồn ào!” Khúc Khuynh Mặc phất tay quyết định mặc kệ sự sống chết của người này, nàng cũng không cần kết bạn với người như thế!