Chương 17

“Hừ!” Khúc Khuynh Mặc cười nhạo, nàng xoay người đi dọc theo hướng dòng nước.

Trong động này là một mảnh đen như mực, cũng không biết mình muốn đi tới đâu, chung quanh yên tĩnh chỉ có nước chảy xiết bên cạnh.

Khúc Khuynh Mặc đi đã lâu mà vẫn không nhìn thấy một tia sáng, trong lòng lại khẩn trương lên.

Đây là lối ra duy nhất rời khỏi đàm động, lỡ như hắc bào nhân đuổi gϊếŧ nàng còn đang canh giữ ở bên ngoài, hoặc là trên đường gặp phải...

Nàng đang nghĩ thì dưới chân đột nhiên trượt xuống, dường như như giẫm lên một gốc cây to lớn, cả người lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống.

Nhưng bên cạnh lại có thứ gì đó ướt sũng bỗng nhiên trượt qua mặt nàng, toát ra một mùi tanh.

Khúc Khuynh Mặc kinh sợ, dường như là theo bản năng, tay nàng lật một cái lấy ra chuỷ thủ từ trong vòng tay trữ vật xẹt qua!

"Xẹt!” Chủy thủ cắt ngang vật đó phát ra âm thanh bén nhọn.

Khúc Khuynh Mặc căng thẳng.

"Ầm!” Một trận lôi đình từ phía trước mạnh mẽ đánh tới, mùi tanh lại càng nặng, không khí chung quanh chuyển động giống như muốn vây quanh nàng.

Khúc Khuynh Mặc kinh hãi, hai ngón tay đan vào nhau, một tấm bùa chú xuất hiện ở đầu ngón tay, nàng tập hợp linh lực ném ra ngoài.

“Oanh!” Ngọn lửa xuất hiện từ không trung ngay trước mặt, không có gì cũng tự cháy.

Trong ánh lửa, cái miệng lớn của Linh Xà mở ra thành một trăm tám mươi độ lớn, mạnh mẽ cắn tới!

"A!” Khúc Khuynh Mặc theo bản năng kinh sợ hô lên, động tác trên tay không chậm, nàng lại lấy một tấm bùa chú ném ra ngoài, vừa đúng lúc ném vào trong miệng rắn.

“Ầm ầm!” Một tiếng rầm rầm truyền đến.

Khúc Khuynh Mặc lui ra nhanh như chớp, trong tay kẹp một tấm bùa chiếu sáng, dưới ánh sáng yếu ớt chỉ thấy một Linh Xà dài màu đen thô lỗ vung đầu, mơ hồ có chất lỏng màu đen chảy ra từ miệng nó, Linh Xà phía sau xuất hiện từ trong nước suối bên cạnh, nó dựng đứng lên, thân màu xanh biếc đang nhìn chằm chằm vào nàng!

“Ầm ầm!”

Lông tóc cả người Khúc Khuynh Mặc bỗng dưng dựng đứng, nàng cảm thấy nguy hiểm và áp bức liên tục truyền đến.

Linh Xà này lại có thực lực dao động của nhị kỳ, cấp độ này có thể so sánh với tu vi Hoá Linh Kỳ của con người!

"Hừm!” Khúc Khuynh Mặc mắng một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Linh Xà nhị kỳ đuổi theo phía sau mở miệng muốn cắn nàng.

Khúc Khuynh Mặc lại ném ra một tấm phù chú khiến nó nổ tung, vụ nổ đã làm Linh Xà dừng lại tại đó, nàng nhân cơ hội chạy nhanh về phía trong động, nhìn thấy cửa động thì cả người nhào vào.

“Này, cứu mạng!”

Trong đàm động không có ai đáp lại lời của nàng, người đuổi nàng đi lúc trước đang nằm tại chỗ, vết thương trên bụng nứt ra, máu tươi nhuộm đỏ một chỗ, đầu hắn hơi nghiêng sang một bên, trên cằm cùng vạt áo đều là máu tươi, hắn không nhúc nhích, nếu không phải ngực còn có phập phồng nhẹ nhàng thì có lẽ đã khiến người ta cho rằng đây là một người chết.

Khúc Khuynh Mặc ngạc nhiên một chút, phía sau lại có tiếng nước đánh tới.

Nàng quay đầu lại thì thấy Linh Xà đã chui vào trong động, dưới ánh sáng chiếu trên đỉnh đầu, nàng còn thấy rõ vảy đen dựng đứng của nó.

"Phì phì!” Linh Xà chui vào, đầu nó vươn lên cao, con ngươi phản chiếu hình bóng người trên bờ đã nhanh chóng cắn tới.

Khúc Khuynh Mặc cũng không thể trốn thoát, cổ tay chuyển động nắm lấy chủy thủ trong lòng bàn tay, khi đầu rắn cắn tới nàng đã nhảy mạnh lên, cơ thể vượt qua thân rắn, dùng chủy thủ đâm nó một cái!”

"Phì!” Linh Xà bị kí©h thí©ɧ, đuôi rắn cuộn lại, hung hăng vỗ tới.

Khúc Khuynh Mặc kịp thời lui ra.

"Rầm.” Linh Xà gầm lên, phát ra thanh âm khiến màng nhĩ đau đớn một trận, cảnh giới cao áp bách liên tục truyền đến.

"Hừm!” Khúc Khuynh Mặc kêu rên, thân thể nàng run lên, bên môi đã có tơ máu tràn ra, bạo phá phù chú đã ở trên tay cho nên nàng cũng không sợ nó lại cắn tới!

"Phì phì!” Hình như Linh Xà đã nhận ra thứ trong tay nàng, cũng không biết có phải bị bạo phá phù chú làm nổ tung một lần nên sợ hay không, nó quay đầu nhìn chằm chằm vào người nằm trên bờ.