Chương 27

"Ai ôi, Phương tỷ tỷ, thật đúng là ngươi không bắn trúng.” Khúc Khuynh Mặc lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, lập tức lại nghiêm túc nhìn người trên lưng ngựa, giọng điệu đầy chân thành: "Nếu không, tỷ tỷ thử lại một lần nữa đi?”

"Ngươi!” Phương Duyệt Dung giận dữ, nàng ta lại nhặt một mũi tên từ trong ống lên, dựng cung chuẩn bị xong!

"Được rồi! Phương đại tiểu thư.” Rốt cục Triệu thế tử bên cạnh cũng lên tiếng.

Hắn ta ngồi phía trên cao nhìn về bên này đang đùa giỡn, cẩm y sang trọng, quý phái, tuấn mỹ, trong mắt lười biếng mang theo vài phần ý cười, rực rỡ chói mắt, thú vị vô cùng, tựa như một vị quý công tử nhàn rỗi vô sự, có thú vui tao nhã thích ngồi xa xem kịch.

Quý công tử tao nhã này nở nụ cười trong chốc lát, đột nhiên khoát tay với gã sai vặt bên cạnh, "Người tới đây, nếu như cô nương ở trước mặt ta săn gϊếŧ con mồi thành công, vậy thẻ bài ứng cử viên này chính là của nàng.”

“Cái gì!” Những người cưỡi ngựa xung quanh kêu lên.

Phương Duyệt Dung càng thay đổi sắc mặt, "Thế tử đại nhân, con mồi này..."

“Con mồi này là vị cô nương kia thành công săn gϊếŧ, có cái gì không đúng sao?” Triệu thế tử nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, gương mặt tươi cười mơ hồ có ý áp bách.

Phương Duyệt Dung thấy ánh mắt đó, đột nhiên im lặng không nói.

Tuy rằng Khúc Khuynh Mặc cũng không muốn gia nhập Thanh Y Vệ, nhưng có thể khiến Phương Duyệt Dung thêm ấm ức, nàng vẫn rất vui vẻ, ai bảo người Phương gia nhắm vào nàng như vậy?

Trong lòng nàng nở nụ cười, mở to ánh mắt sáng ngời, "Đúng vậy, Phương tỷ tỷ, con mồi này là ta gϊếŧ đó, hơn nữa còn là ngươi tự mình đưa đến trước mặt ta để ta gϊếŧ, nói đến đây thì ta còn phải cảm tạ ngươi nhiều hơn.”

“Ngươi!” Phương Duyệt Dung cầm trường cung, tựa hồ muốn đánh về phía đối diện.

Khúc Khuynh Mặc ngây thơ đơn thuần mà cười, trong mắt tràn đầy chân thành tha thiết.

"Được rồi, Thanh Mạt cô nương này hẳn là cũng nằm trong bảng xếp hạng ứng cử viên đúng không? Bây giờ ở đây cũng đã đủ điều kiện có được một thẻ ứng cử viên." Triệu thế tử tiếp nhận ngọc bài mà gã sai vặt đưa tới, xoay người xuống ngựa, hắn ta muốn tự mình đưa ngọc bài cho Khúc Khuynh Mặc.

Những người xung quanh kinh ngạc.

Sắc mặt Khúc Khuynh Mặc không thay đổi, quét qua ngọc bài đối phương đưa tới, không lập tức tiếp nhận.

Khối ngọc hình chữ nhật, trên đó khắc ba chữ "ứng cử viên", ngoài ra, nhìn không ra có gì khác biệt.

Nếu nàng không nhớ nhầm quy củ, chỉ có người trên bảng ứng cử viên có tư cách đạt được thẻ bài ứng cử viên, mà chỉ có người đạt được thẻ bài ứng cử viên, mới có thể tham gia vào cuộc tỷ thí chung kết.

Cuối cùng chỉ có hai người tỷ thí so sánh, mới có tư cách đi theo Thanh Y Vệ, trở thành người của Thanh Y Vệ.

“Như thế nào, Thanh cô nương không muốn tiếp nhận thẻ ứng cử viên này sao?” Triệu Thế Tử lắc thẻ ngọc trong tay, lời nói vẫn mang theo ý cười như trước.

Lời nói của hắn vừa vang lên, phía sau lập tức ồn ào, Khúc Khuynh Mặc nhận được vô số ánh mắt phẫn nộ cùng ghen tị, trong đó Phương Duyệt Dung đặc biệt mãnh liệt.

Đây thật đúng là biết cách kéo cừu hận cho nàng!

“Thanh Mạt nào dám!” Khúc Khuynh Mặc giống như bị dọa sợ, tiếp nhận ngọc bài liền lập tức cùng đối phương kéo dài khoảng cách, cúi đầu cẩn thận nói: "Là Thanh Mạt không đúng, không nên nhìn thấy Thế Tử đại nhân mà kích động đến thất thần, mong đại nhân bao dung.”

“Ha, cô nương thật đúng là thú vị, nếu không phải thời gian không cho phép thì tại hạ cũng muốn cùng cô nương cộng ẩm mua vui, nói chuyện vui vẻ một trận.” Triệu thế tử thú vị nhìn nàng, không để ý phía sau vang lên tiếng ồn ào, tiếp tục kéo cừu hận cho Khúc Khuynh Mặc.

“Thế nhưng cũng không sao, Thanh Y Vệ đối với y tu từ trước đến nay đều vô cùng thích, nghĩ đến thực lực của Thanh cô nương, tất nhiên là về sau chúng ta còn có thời gian nói chuyện."