Chương 28

“Được, Thanh Mạt nhất định sẽ cố hết sức.” Khúc Khuynh Mặc gật đầu, chịu cừu hận này.

Triệu thế tử hài lòng cười, xoay người muốn lên ngựa, nhưng mới đi được hai bước, bước chân không hiểu tại một lần nữa dừng lại, đột nhiên nhìn về phía bên cạnh.

Lâu Quân Độ vẫn đứng cách Khúc Khuynh Mặc không xa.

Một người rõ ràng như vậy, nhưng những người khác trong sân cũng không chú ý tới sự tồn tại của hắn.

“Cái này... Vị công tử kia là bằng hữu của Thanh cô nương?” Triệu thế tử nhìn Lâu Quân Độ, sắc mặt vẫn như trước, chỉ có đáy mắt nhanh chóng xẹt qua tia sáng.

Khúc Khuynh Mặc nhìn Lâu Quân Độ một cái, gật đầu nói: "Đúng thế.”

“A...” Con ngươi Triệu thế tử lóe lên, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười, "Đúng rồi, ta tên là Triệu Ngọc Thành, về sau nếu như Thanh cô nương vào Thanh Y Vệ, phải chiếu cố ta nhiều hơn.”

Khúc Khuynh Mặc sửng sốt, lập tức mọi người biến sắc.

Nếu như trước đó là lời khách sáo của Triệu Ngọc Thành, thì lúc này chính là ám chỉ Khúc Khuynh Mặc nhất định có thể tiến vào Thanh Y Vệ!

Lần này phụ trách tiến hành lựa chọn tân binh của Thanh Y Vệ, chính là Triệu Ngọc Thành!

Khúc Khuynh Mặc phản ứng lại rất nhanh, nàng tươi cười xinh đẹp, tựa như đứa nhỏ ngây thơ thiên chân vô tà, “Nếu thật sự có thể may mắn tiến vào Thanh Y Vệ, vậy thì phải là Thanh Mạt xin thế tử chiếu cố nhiều hơn mới đúng.”

“Chắc chắn rồi!” Triệu Ngọc Thành nhìn nụ cười của nàng, trong mắt có vài phần kỳ quái. Xoay người lên ngựa chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút, thế tử đại nhân, ta có nghi hoặc cần đại nhân kỳ đáp!” Phương Duyệt Dung thấy Triệu Ngọc Thành muốn đi, vội vàng vỗ ngựa đi theo.

“A, cứ nói đừng ngại."

“Nếu người nắm giữ ngọc bài ứng cử viên chết, có phải sẽ thu hồi ngọc bài hay không, sau đó sẽ phát hành cho những người khác có tư cách nhận được?"

Triệu Ngọc Thành siết chặt dây cương, bỗng nhiên quay đầu lại.

Sự hung ác trên mặt Phương Duyệt Dung còn chưa kịp thu hồi, đã bị đối phương nhìn thấy. Nàng ta giật mình, vội vàng che giấu.

"Từ trước đến nay, vào được Thanh Y Vệ phải là người có năng lực, nếu Phương đại tiểu thư có năng lực tiêu diệt đối thủ thì tất nhiên bản thế tử sẽ xem xét.” Khóe miệng Triệu Ngọc Thành mỉm cười, cố ý vô tình quét qua Khúc Khuynh Mặc ở phía sau, sắc thái ở đáy mắt càng thêm thú vị.

Phương Duyệt Dung nghe xong, mặt mày vui vẻ, tươi cười ôm quyền hành lễ: "Đa tạ thế tử thành toàn!”

“Đừng sốt ruột cảm ơn ta như vậy, tuy rằng bản thế tử không truy cứu, nhưng cũng không thích nhìn thấy mấy chuyện chết chóc phát sinh ở dưới mí mắt, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Hắn nhìn Khúc Khuynh Mặc lần nữa rồi, quất lên lưng ngựa, phóng ngựa chạy đi.

Phương Duyệt Dung đắc ý cười, nàng ta lạnh lùng nhìn Khúc Khuynh Mặc, ánh mắt kia phảng phất đang nhìn người chết. Sau đó rút roi ngựa, cũng theo sau rời đi.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn, chung quanh chỉ còn lại Khúc Khuynh Mặc cùng Lâu Quân Độ.

"Ôi chao, xem ra có vài người không thấy quan tài không rơi lệ rồi.” Nàng lắc lắc đầu, người vừa quay đi, lại thay đổi biểu tình, ánh mắt khẽ chuyển động, dừng lại trên người Lâu Quân Độ.

"Đúng rồi, Lâu công tử, huynh nói huynh là một người sống sờ sờ, vừa rồi sao những người đó lại không nhìn thấy huynh vậy?”

Sắc mặt Lâu Quân Độ hờ hững, dường như không nghe được lời nói của nàng.

"Được rồi, coi thường huynh là ánh mắt bọn họ không tốt.” Khúc Khuynh Mặc nhún vai, không tiếp tục truy vấn.

Không cần phải suy nghĩ cũng biết, trên người đối phương nhất định phải có thứ ngăn cách hoặc làm mờ ánh mắt của người khác, lúc này mới khiến người khác không để ý đến sự tồn tại.

......

Ánh sáng mặt trời từ đỉnh cây chiếu xuống, tạo thành một cột ánh sáng để tro bụi tùy ý tung bay. Hai người giẫm lên những chiếc lá khô trên mặt đất, đi qua khu rừng yên tĩnh này.

Xa xa, rốt cục có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của thành trì.