Chương 4

"Ngươi chính là Thanh Mạt?” Phương Nhị quản gia chen lời, sắc mặt trầm xuống.

Tên của Thanh Mạt, ông ta đã nghe qua, mặc dù nàng không phải y tu, nhưng lại có y thuật xuất sắc hơn y tu của y quán.

Cũng bởi vì điều này, nàng được lọt vào bảng xếp hạng ứng cử viên Thanh Y Vệ, hơn nữa, với y thuật của nàng thì đó cũng là một trong những người có khả năng được chọn nhiều nhất!

Phương Nhị quản gia rất nhanh đã làm rõ thân phận của đối phương, ánh mắt ông ta híp lại, giọng điệu lạnh lùng: "Nếu ngươi là người của y quán, vậy còn không mau tới trị liệu cho tiểu thư nhà ta! Nếu không chữa khỏi cho tiểu thư nhà ta, cho dù y quán này là sản nghiệp dưới danh nghĩa thành chủ, Phương gia chúng ta phá hủy cũng không sao! Ngươi, cũng phải đền mạng cho tiểu thư nhà ta!”

“Ôi điều này ..."

Khúc Khuynh Mặc lộ ra vẻ bị dọa sợ bởi lời nói đó, nàng kinh ngạc liếc mắt nhìn Phương Duyệt Dung, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một ý cười, trên mặt nàng chần chờ, "Ta, ta cũng có phương pháp trị liệu bệnh đau bụng của Phương tỷ tỷ, thế nhưng..."

“Thế nhưng cái gì!” Phương Nhị quản gia vội vàng truy vấn.

Khúc Khuynh Mặc khó xử quét mắt nhìn qua những người khác, chờ Phương Nhị quản gia thúc giục lần thứ hai, nàng mới yếu đuối nói ra: "Thế nhưng, ta đã ra tay khám thì chi phí là một ngàn kim linh tệ*, chỉ cần Phương gia các ngươi trả tiền, ta lập tức chữa khỏi bệnh cho Phương tỷ tỷ.”

“Một ngàn kim linh tệ, sao ngươi không cướp đi!” Phương Nhị quản gia thốt lên.

Tiền tệ chung của Đại Chu quốc là kim linh tệ, một kim linh tệ tương đương với một trăm ngân linh tệ, một ngàn kim linh tệ chính là mười vạn ngân linh tệ.

Đây cũng là thu nhập của y quán này trong nửa năm!

"Thế nhưng, để ta ra tay trị liệu thì phải là cái giá này...” Khúc Khuynh Mặc nói mà không để ý.

Nói xong, nàng lại làm ra vẻ đau khổ nhíu mày, nhẹ nhàng lên tiếng: "Nếu ta không chữa khỏi bệnh thì cho dù Phương gia có muốn phá bỏ y quán này, ta cũng tin tưởng thành chủ đại nhân sẽ không có gì để nói, nhưng nếu là bởi vì không trả được chi phí chữa bệnh mà phá nát y quán, vậy..."

"Ngươi!” Phương Nhị quản gia bị nghẹn lại.

Phương gia, phủ thành chủ, còn có Chu Vũ quán, chính là ba thế lực lớn ở Lâm Thành. Nhìn bề ngoài ba thế lực này hòa bình cùng liên hiệp nhưng lại âm thầm so đấu bên trong.

Nếu như chỉ vì Phương gia không muốn trả tiền thuốc men mà phá nát y quán, thì cũng giống như việc bọn họ không để phủ thành chủ vào mắt, có thể xem như công khai tuyên chiến! Một khi đấu đá như vậy, Phương gia không phải là đối thủ của phủ thành chủ.

“Cho nàng ta, mau!” Phương Duyệt Dung hô to, bất chấp đây có phải là kế sách ngầm của Khúc Khuynh Mặc hay không, nàng ta chỉ biết mình sắp bị đau đến chết.

"Đại tiểu thư, cái giá này cũng..."

“Câm miệng lại!” Phương Duyệt Dung trừng mắt nhìn Phương Nhị một cái, "Ngươi muốn bản tiểu thư đau đến chết hay sao!” Nàng ta rêи ɾỉ, ánh mắt vừa chuyển động, lại hung hăng trừng mắt nhìn Khúc Khuynh Mặc!

Một ngàn kim linh tệ thì tính là cái gì, chờ nàng ta khoẻ lại rồi, cho dù là gấp mười lần kim linh tệ thì Thanh Mạt cũng phải phun ra.

Khúc Khuynh Mặc thản nhiên đứng đó, mặc cho nàng ta trừng mắt, dường như không biết trong lòng nàng ta nghĩ gì, từ đầu đến cuối trên mặt đều là một bộ dáng tiểu bạch thỏ vô tội hoảng sợ, chỉ có đôi mắt kia, trong lúc lơ đãng có ý cười cùng sự giảo hoạt nhoáng lên.

“Đi, bảo người đi lấy tiền bạc trở về!” Phương Nhị quản gia cũng không dám trì hoãn, vội vàng gọi người trở về phủ lấy kim linh tệ.

Người của Phương gia vội vàng đi, chỉ một khắc đồng hồ đã nâng hai rương kim linh tệ tiến vào. Khúc Khuynh Mặc nhìn sau đó, chậm rãi viết phương thuốc ngâm mình.

Thuốc ngâm tốn thời gian, chờ người Phương gia ở y quán nấu thuốc, Phương Duyệt Dung đã đau đớn ngất xỉu mấy lần.