Chương 5

Chờ thuốc xong được nấu xong, nàng ta vội vàng giãy dụa muốn bước vào, nhưng còn chưa tới gần, một mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn đã ập tới, lại nhìn thấy bên trong thùng thuốc có cái gì đó trôi nổi trên mặt nước, giống như thứ vô cùng ghê tởm.

"Oẹ. . . . Thanh Mạt!” Phương Duyệt Dung nhịn xuống sự ghê tởm, trừng mắt nhìn Khúc Khuynh Mặc, ánh mắt kia hận không thể chém nàng thành nghìn mảnh tại chỗ.

Để nàng ta ngâm mình trong thứ kinh tởm như vậy cũng chẳng khác nào tra tấn nàng ta!

"Ta, ta chỉ biết phương pháp trị bệnh như thế này thôi, nếu như Phương tỷ tỷ không muốn, vậy thì đành chịu đau đớn.” Khúc Khuynh Mặc sợ hãi liếc nàng ta một cái, giọng điệu yếu đuối.

"Ngươi!” Phương Duyệt Dung rêи ɾỉ, cắn đến môi đến mức rách da.

"Tiểu thư, có thể để Thanh Trúc đi xuống thử trước.” Phương Nhị quản gia ở bên cạnh đề nghị.

Con ngươi Phương Duyệt Dung sáng lên, nàng ta gật đầu.

Thanh Trúc sợ tới mức sắc mặt trắng bệnh, nàng ta muốn giãy dụa nhưng người của Phương gia làm sao có thể để cho nàng ta thoát được, phốc một tiếng, cả người nàng ta bị ném vào trong thùng thuốc một cách dễ dàng.

Một mùi khó chịu nhất thời chui vào lỗ mũi, Thanh Trúc nôn khan mấy tiếng, thiếu chút nữa phun ra.

Khúc Khuynh Mặc ở bên cạnh vui vẻ xem kịch cũng muốn lấy dưa hấu gặm.

*Tương đương với ngân lượng của cổ đại

"Có hiệu quả gì không?” Phương Nhị quản gia vội vàng ép hỏi.

Thanh Trúc bị mùi hương này hun đến mức không nói nên lời, nhất thời trống rỗng lắc đầu.

Người Phương gia nhìn nàng ta sau đó nhanh chóng chuyển hướng về phía Khúc Khuynh Mặc, sắc mặt hung ác.

“A, sao các ngươi đều nhìn ta?” Khúc Khuynh Mặc xem kịch mà bị trừng mắt như vậy, lập tức chớp chớp ánh mắt sáng ngời bổ sung: "Ồ, vị tiểu tỷ tỷ này đại khái là bị khói hun, chờ thích ứng thì không sao.”

Người của Phương gia chỉ có thể hỏi Thanh Trúc.

Lúc này, Thanh Trúc hơi thích ứng với mùi buồn nôn trong thùng tắm, phát hiện cảm giác đau bụng đã giảm đi rất nhiều.

"Có, có hiệu quả, bụng tôi không đau nữa!"

“Mau, đỡ ta vào!” Phương Duyệt Dung nghe xong, nàng ta giãy dụa muốn vào, mặc kệ bồn tắm thuốc kia nhìn ghê tởm, khó ngửi thấy cỡ nào.

Người Phương gia luống cuống tay chân đỡ nàng ta vào trong bồn tắm, đồng thời cũng đưa Thanh Trúc lên.

Khúc Khuynh Mặc cũng không ngăn cản, chờ bọn họ đưa Thanh Trúc ra khỏi thùng tắm hoàn toàn , lúc này mới không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Ôi, vừa rồi quên nói, bồn tắm thuốc này cần ngâm ba canh giờ, thiếu một chút cũng không được. Giống như để xác nhận lời nói của nàng, Thanh Trúc đột nhiên "ôi” một tiếng: "Này, tiểu thư không được, bụng tôi lại đau.” Nàng ta gào thét và đi về phía bồn tắm một lần nữa.

Phương Duyệt Dung ngửi thấy mùi hôi thối trong thùng thì nhanh chóng nôn ra.

“Ngươi, ngươi cố ý!” Phương Duyệt Dung vừa nôn, vừa oán hận trừng mắt nhìn Khúc Khuynh Mặc.

"Không có, không có, nếu ta phối thuốc không có mùi này, vậy thì không chữa khỏi bệnh đau bụng của ngươi, ta làm như vậy hoàn toàn vì chữa bệnh cho Phương tỷ tỷ.” Khúc Khuynh Mặc nói giọng chân thành, trong đôi mắt đen càng tràn ngập thành ý.

"Ngươi... Kinh tởm!” Phương Duyệt Dung còn muốn nói chuyện, nhưng miệng nàng ta đã bị mùi trong thùng tắm xộc thẳng vào.

Khúc Khuynh Mặc thấy bộ dáng này của nàng ta, trên mặt lại càng thêm vài phần quan tâm, "Phương tỷ tỷ nếu không chịu nổi mùi này, có thể tìm y tu châm cứu, phong bế khứu giác của ngươi.” Phương Duyệt Dung vừa nôn vừa trừng mắt nhìn Khúc Khuynh Mặc, giống như hận không thể chém Khúc Khuynh Mặc thành nhiều mảnh ngay tại chỗ, sau đó biến xương cốt nàng thành một đống tro!

Khúc Khuynh Mặc chớp mắt nhìn, đối với ánh mắt này không hề có áp lực.

Sau một thời gian dài, nàng che môi ngáp một cái, sau đó đi về phía hậu viện của y quán: "Ôi, sắc trời không sớm, Phương tỷ tỷ cứ từ từ suy nghĩ đi."

“Dừng lại!” Nhị quản gia quát lớn, năm ngón tay nắm lại, đánh về phía Khúc Khuynh Mặc.