Chương 6

Khúc Khuynh Mặc khẽ nhếch khóe miệng, nàng bước sang bên cạnh một bước, nhanh chóng tránh được công kích của Nhị quản gia!

Sắc mặt Nhị quản gia lạnh lùng, thực lực Ngưng Khí ngũ kỳ tụ lại, thoáng chốc bao phủ toàn bộ y quán, người thực lực không đủ cảm nhận uy lực này, gương mặt tất cả đều trắng bệch.

Ông ta lấy linh lực ngưng kết ở trong tay, dưới chân chuyển động sau đó muốn công kích lần thứ hai.

Khúc Khuynh Mặc đứng tại chỗ, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cũng không thấy nàng có động tác gì, bóng dáng người đang công kích tới đột nhiên cứng đờ, sau đó phốc một tiếng, ông ta đã quỳ trước mặt Khúc Khuynh Mặc!

“Ôi này, vị quản gia mời đứng dậy, ta cứu tiểu thư nhà ngươi là bởi vì các ngươi trả thù lao cho ta, không cần khách khí như vậy.” Khúc Khuynh Mặc vội vàng xua tay lui về phía sau vài bước, giống như bị hành động đột nhiên quỳ xuống của Phương Nhị quản gia dọa sợ.

Phương Nhị quản gia cũng đau khổ, ông ta muốn đứng dậy nhưng lại không nhúc nhích được.

Khúc Khuynh Mặc thấy hắn ta không dậy nổi, đành phải ngẩng đầu nhìn về phía Phương Duyệt Dung còn đang nôn mửa, giọng nhẹ nhàng khen ngợi: "Phương tỷ tỷ, quản gia của tỷ thật đúng là có lễ phép, cám ơn ta như vậy cũng miễn cưỡng chấp nhận.

"Thanh Mạt!” Phương Duyệt Dung nổi giận, tuy rằng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng quản gia của nàng ta tuyệt đối sẽ không quỳ xuống Khúc Khuynh Mặc!

Khúc Khuynh Mặc không thèm để ý đến tiếng gầm giận dữ của nàng ta mà phất phất tay, xoay người tiến vào hậu viện.

......

Một nơi nào đó ở Lâm Thành.

Nam nhân áo trắng đang nhắm mắt ngồi thiền dường như cảm giác được gì đó, ông ấy chậm rãi mở mắt ra, "Hôm nay trở về sớm hơn trước."

“Bởi vì hôm nay phụ thân đại nhân tự mình động thủ, Khuynh Mặc làm sao dám chờ đến trời tối mới trở về chứ.” Khúc Khuynh Mặc đẩy cửa ra, mỉm cười nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ ngồi trên giường.

Người này chính là cha đẻ của Khúc Khuynh Mặc, là người thứ hai mà mười lăm năm trước khi nàng mở mắt đã nhìn thấy.

Ánh mắt Khúc Trạch ôn hòa đánh giá nàng cẩn thận, đáy mắt xẹt qua cơn giận dữ: "Hừ! Nàng ta dám động thủ với con, hình phạt này coi như là nhẹ."

“Nàng ta” trong lời nói của Khúc Trạch, chắc chắn là đang đề cập đến Phương Duyệt Dung.

Hôm nay hai người Phương Duyệt Dung mắc chứng đau bụng kỳ quái, không phải Khúc Khuynh Mặc làm, mà là Khúc Trạch ra tay!

Gia tộc Khúc thị chuyên về phù văn phong ấn, cũng chính là gia tộc nổi danh toàn bộ Không Linh Giới. Với tu vi của Khúc Trạch, đừng nói một Phương Duyệt Dung, đến cả Phương gia cũng có thể xóa bỏ một cách tuỳ ý.

"Hôm nay là con cố ý để cho nàng ta đâm, bằng không lấy chút lực lượng của Phương Duyệt Dung, ngay cả cơ hội tới gần con cũng không có. Chuyện này cũng không đáng để cha nhúng tay vào.”

Khúc Khuynh Mặc rót một ly nước ngoan ngoãn đưa cho Khúc Trạch, thừa dịp đối phương nhận ly nước, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mạch của ông ấy.

Mười lăm năm trước, Khúc Khuynh Mặc vừa mới xuyên qua thế giới này đã gặp phải chuyện Khúc gia bị diệt môn, tuy rằng hai cha con bọn họ chạy trốn từ đó, nhưng Khúc Trạch cũng bị thương đến kinh mạch trong trận chiến đó cho nên thường xuyên chịu đau đớn.

Khúc Khuynh Mặc nghiên cứu trị liệu phù văn chính là vì chữa trị thương thế của Khúc Trạch.

“Nhưng quả thật nàng ta đã có ý định gϊếŧ con!” Sắc mặt Khúc Trạch lạnh lùng, trong giọng nói ẩn chứa sát khí.

Con gái hắn, bất luận là kẻ nào cũng không thể động đến! Cho dù là Khúc Khuynh Mặc tự nguyện đi lên để cho người ta đâm!

Khúc Khuynh Mặc nghe ra ý tứ trong lời này, trong lòng ấm áp.

Mười lăm năm qua, từ lúc chập chững biết đi, từ phù lục văn chú, đến linh lực tu vi, đều là người trước mắt nàng chỉ dạy từng li từng tí.

Cho dù Khúc Khuynh Mặc đã mang theo ký ức kiếp trước từ khi sinh ra, nhưng tình cảm đối với Khúc Trạch cũng không hề ít.