Chương 7

"Được rồi, nếu đã trở về, vậy nghỉ ngơi tiếp tục chế phù đi.” Khúc Trạch đưa ly nước trả lại cho Khúc Khuynh Mặc, sắc mặt nghiêm túc lên.

Những năm gần đây, ngoài mặt Khúc Khuynh Mặc là y đồng Thanh Mạt của Tứ Quý y quán, học nghiên cứu linh dược và y thuật của thế giới này trong y quán, mà trong bóng tối, mỗi đêm nàng đều trở về nơi này, tu tập phù văn chú ấn!

Thế giới này, mỗi người đều sẽ tu tập linh lực để tăng cường thể phách, đề cao thực lực, mà linh lực cao hay thấp thì đều trở thành một trong những tiêu chuẩn để đo lường thực lực mạnh yếu của cá nhân.

Từ Ngưng Khí lúc ban đầu, Hoá Linh, Linh Văn, rồi đến Độ Huyền, Nhập Cảnh, thậm chí là Dự Thần, mỗi một cấp độ cao hơn thì thực lực cũng sẽ khác biệt!

Mà ngoại trừ tu luyện linh lực ra, còn có rất nhiều nghề phụ trợ khác có thể tăng cường thực lực, ví dụ như: tu luyện phù văn phù tu, luyện chế đan dược đan tu, tạo ra linh khí khí tu, tinh thông dược lý tu...

Ngoại trừ tu tập linh lực ra, Khúc Khuynh Mặc còn kiêm thêm cả y tu cùng phù tu, cũng có lẽ là bởi vì nàng học được quá nhiều, dẫn đến linh lực trước mắt cũng mới đến Ngưng Khí thất kỳ, còn bên ngoài nàng chỉ biểu hiện ra tu vi Ngưng Khí nhị kỳ.

Nhưng chỉ bằng thực lực đó, chưa nói đến loại địa phương nhỏ như Lâm Thành này, mà ngay cả toàn bộ vương triều Đại Chu, chắc chắn nàng cũng là người đứng đầu trong thế hệ trẻ!

Phải biết rằng những người như Phương Duyệt Dung cùng tuổi của nàng, cũng mới đến Ngưng Khí tam kỳ mà thôi.

Ngày hôm sau, Khúc Khuynh Mặc mang theo giỏ chuẩn bị ra khỏi thành hái thuốc như thường lệ.

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu rất mạnh khiến cho con đường lớn bị nhuộm thành màu vàng nhạt, người dân qua lại không nhiều lắm, cửa hàng hai bên cũng đang bận rộn mở cửa kinh doanh.

Khúc Khuynh Mặc nhìn đường phố dần dần náo nhiệt, tâm tình cũng thoải mái hơn.

Nhưng cảm giác này không duy trì được bao lâu, nàng ngước mắt lên đã thấy một công tử mặc cẩm y được đám người vây quanh đi tới trước mặt.

Công tử kia tay cầm quạt gấp, tư thế phong lưu, ánh mắt liếc về phía này nở nụ cười.

Khúc Khuynh Mặc nhận được tầm mắt của hắn ta, nàng nhíu mày, bình tĩnh cúi đầu định nhanh chóng rời đi. Nhưng nàng vừa đi không xa, một bóng dáng đột nhiên chắn trước người nàng.

"Ngươi chính là người trong tin đồn, y đồng Thanh Mạt có y thuật cao siêu kia?” Chu Viêm gấp quạt trong tay lại, ba một tiếng liền vang lên bên tai.

Ánh mắt Khúc Khuynh Mặc lạnh lùng, nhưng nàng lại khôi phục vẻ mặt như thương, "Là ta.”

Chu Viêm nhìn bộ dáng của nàng hơi sửng sốt, tiếp theo con ngươi sáng lên, "Ôi, ta cũng không biết, thì ra y đồng Thanh Mạt trong tin đồn lại là một mỹ nhân.”

Hắn ta gấp quạt đặt ở cằm Khúc Khuynh Mặc, cơ thể nghiêng tới, trên mặt nở nụ cười của đám công tử thế gia, mập mờ thổi một hơi về phía Khúc Khuynh Mặc, giọng điệu khinh thường.

“Bằng sắc đẹp này của ngươi thì cần gì làm y đồng, không bằng trực tiếp đến Chu Vũ quán làm môn hạ của ta, vừa lúc qua hai ngày thế tử sẽ tới võ quán Chu thị, mà ngươi lại nằm trong danh sách ứng cử viên, không chừng thế tử gia vừa nhìn thấy dung mạo của ngươi thì trực tiếp cho ngươi vào Thanh Y Vệ đấy. Ha ha ha, thế nào, cùng gia gia qua không?”

Cứ vài năm Thanh Y Vệ lại tuyển tân binh gia nhập trại huấn luyện, mỗi lần tuyển chọn không chết hai mươi người sẽ không chấm dứt! Muốn dựa vào dung mạo mà được chọn, căn bản là vô nghĩa!

Huống chi, Chu Viêm cũng rất muốn gia nhập Thanh Y Vệ, làm sao hắn ta có thể chắp tay dâng cơ hội cho người khác được? Không âm thầm gϊếŧ đối thủ cạnh tranh Khuynh Mặc này đã coi như là thiện lương lắm rồi.

"Xin lỗi, ta không có hứng thú với những người hôi miệng.” Khúc Khuynh Mặc duy trì nụ cười, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.