Chương 8

"Ngươi nói cái gì!” Trong nháy mắt Chu Viêm trầm mặt, quạt gấp trong tay sơ suất làm lan tràn ra linh khí, đó là linh khí Ngưng Khí tam kỳ, chỉ cần nhẹ nhàng đưa về phía trước, là có thể khiến người ta gãy tay, cổ họng tắc nghẽn!

Khúc Khuynh Mặc vẫn đứng không nhúc nhích, giống như không phát hiện được sát ý trong quạt của hắn ta, sắc mặt có một chút bất ngờ, "A, thì ra Chu công tử không chỉ có hôi miệng, còn có bệnh tai sao.”

"Khốn khϊếp, ngươi lại dám mắng ta!” Gương mặt Chu Viêm lạnh lùng, quạt gấp trong tay mở ra, trong quạt có một cây ngân châm sắc bén hướng về phía Khúc Khuynh Mặc mà đâm tới.

Đôi mắt đen của Khúc Khuynh Mặc híp lại, thân thể nghiêng về phía sau vòng qua lưng Chu Viêm, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Chu công tử, ngươi xấu hổ quá nên tức giận sao?” Chu Viêm sửng sốt, đột nhiên xoay người, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.

Hắn ta hoàn toàn không thấy rõ, Khúc Khuynh Mặc làm sao tránh được công kích của bản thân sau đó còn chuyển đến phía sau mình!

"Ngươi...” Chu Viêm vừa mới lên tiếng, hắn ta lại cảm thấy không đúng.

Hắn chỉ cảm giác được Ngưng Khí nhị kỳ ở trên người Khúc Khuynh Mặc có linh lực chuyển động, chỉ bằng một chút thực lực như vậy, làm sao có thể tránh được công kích cấp ba, hơn nữa trong nháy mắt còn có thể di chuyển tới phía sau hắn ta nữa?

Chẳng phải là... Đôi mắt Chu Viêm sáng lên, sắc mặt dữ tợn quát: "Trên người ngươi mang theo bảo vật gì!”

“Hả?” Khúc Khuynh Mặc ngây người một chút, nàng cũng thật sự ngây ngốc, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ nói ra một câu như vậy.

Nàng có thể mang theo bảo vật gì?

Ừm, vòng tay trữ vật? Các loại bùa chú có tính không?

“Hừ, giao bảo vật ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không đừng trách ta nhẫn tâm!” Lời nói của Chu Viêm lạnh lùng, hắn ta thấy bộ dáng ngây ngốc không hiểu của Khúc Khuynh Mặc, coi như là khϊếp sợ chột dạ.

Hắn ta cũng không tin, một tân binh đến Ngưng Khí nhị kỳ thì làm sao có thể dễ dàng tránh được công kích như vậy! Nhưng nếu trên người đối phương có bảo bối tăng cường thực lực, vậy thì không giống nhau!

Khúc Khuynh Mặc nhìn hắn ta như vậy, cũng đại khái đoán được suy nghĩ trong lòng đối phương, ánh mắt nàng mở lớn, lộ ra bộ dáng khϊếp sợ.

"A, thì ra Chu công tử không chỉ có hôi miệng cùng bệnh về tai, còn có bệnh về mắt! Toàn thân ta ngoại trừ giỏ lưng thì cũng không có cái gì. Hay là nói, võ quán nhà Chu công tử đã nghèo đến nỗi ngay cả giỏ hàng cũng có thể trở thành bảo vật?”

"Phốc!” Tiếng cười vang lên từ hai bên đường.

"Ngươi!” Sắc mặt Chu Viêm trầm xuống, giọng điệu lạnh lẽo: "Hừ, còn cứng miệng!” Nói xong hắn ta lại mở quạt, một lần nữa công kích nàng.

Khúc Khuynh Mặc đứng không nhúc nhích, trên mặt vẫn mang bộ dáng khϊếp sợ, chỉ có đôi mắt đen khẽ híp lại.

Quạt gấp của Chu Viêm đã đặt lên cổ nàng, chỉ cần nhẹ nhàng vuốt một cái là có thể để làm cho đầu nàng rơi ra!

Nhưng không đợi hắn ta kéo quạt, sau lưng đột nhiên truyền đến một luồng sức mạnh lớn, tựa như có ngàn vạn cân nặng đè lên khiến cho đầu gối hắn ta mềm nhũn, cả người quỳ xuống!

Điều này quá bất ngờ, tất cả mọi người trên đường chỉ nhìn thấy Chu Viêm muốn đầu Khúc Khuynh Mặc rơi ra, hoàn toàn không ngờ tới người vốn chiếm thế thượng phong này, sao đột nhiên quỳ xuống?

“Công tử!” Người của Chu Vũ Quán kinh hãi, vội vàng xông tới.

Khúc Khuynh Mặc lui về phía sau vài bước, nàng dường như không biết đã xảy ra chuyện gì, kinh ngạc nhìn Chu Viêm quỳ trước mặt mình, hô ra tiếng: "Ôi Chu công tử, cũng chỉ là một cái giỏ lưng mà thôi, nếu như ngươi muốn thì ta cho ngươi là được rồi, không cần quỳ xuống.”

"Ngươi!” Chu Viêm tức giận, linh lực bộc phát muốn đứng lên, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, hai chân giống như mọc trên mặt đất, làm thế nào cũng không rút được.

“Công tử!” Người của Chu Vũ Quán xông tới, vây quanh công tử nhà mình.