Chương 29: Mặt Trời Của Riêng Dì

“Hạnh phúc chỉ là một hồi trong vở kịch chung về đau khổ.”

-Thomas Hardy-

***

“Có vẻ như Mark rất thích em.”

Lâm Tịch đã nói vậy khi đang trên đường lái xe đưa bé về nhà.

“Em không biết.” Ngô Cẩn Ngôn nhỏ giọng trả lời. “Đôi khi… nghệ sĩ cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của nghệ sĩ.”

Nghe bé nói xong, Lâm Tịch phá lên cười: “Bạn nhỏ Cẩn Ngôn thật nhiều triết lý.”

“Nhưng Lâm lão sư, nếu em quyết định đi theo thầy Mark. Cô… sẽ đi cùng em chứ?” Ngô Cẩn Ngôn tha thiết nhìn nàng.

“Sao có thể?” Lâm Tịch lắc đầu. “Nếu em chọn Mark, thì chúng ta thỉnh thoảng mới được gặp lại nhau. Em biết đấy, Mark thường đi lưu diễn ở rất nhiều nơi. Ước mơ của anh ta là chân chính mang tiếng đàn đến với toàn bộ thế giới này.”

Ngừng một lát, nàng hỏi: “Em muốn đi?”

“Em không biết nữa…” Ngô Cẩn Ngôn thở dài. “Nhưng em vẫn muốn theo Lâm lão sư.”

“Lâm lão sư cũng rất hy vọng được cùng em.” Lâm Tịch cưng chiều nhìn bé. “Chỉ là… cô cảm thấy Mark sẽ hợp với em hơn. Anh ấy cũng cảm xúc, và tiếng đàn cũng mang theo sự kiêu hãnh.”

“Em không muốn chọn kiêu hãnh nữa.” Ngô Cẩn Ngôn từ chối. “Vấp ngã thật đau đã khiến em tỉnh ngộ rồi.”

“Thôi, chúng ta không nên bàn quá nhiều về vấn đề này. Bà cụ non của cô ạ.” Lâm Tịch vừa nói vừa rẽ vào tiểu khu nhà họ Ngô.

“Lâm lão sư có muốn vào chơi không ạ?” Thuần thục tháo dây an toàn, Ngô Cẩn Ngôn ngỏ ý mời nàng.

“Ừm… hôm nay cô còn lịch trình. Hẹn Cẩn Ngôn vào một ngày khác.” Điểm nhẹ lên mũi bé, Lâm Tịch vẫy vẫy tay. “Tạm biệt.”

***

Mang theo tâm trạng thảnh thơi vì được gặp Uông lão sư trở về nhà. Ngô Cẩn Ngôn hai mắt chợt sáng lên khi trông thấy Tần Lam.

“Tiểu di?”

Đôi chân nhỏ giống như gắn thêm motor, Ngô Cẩn Ngôn rất nhanh liền xuất hiện trước mặt nàng.

“Ai ya ya… coi nó kìa. Ông bà nội còn không thèm chào, trong đầu lúc nào cũng chỉ tiểu di, tiểu di.” Ngô phu nhân bĩu môi ủy khuất.

“Con chào ông bà nội.” Ngô Cẩn Ngôn cong mắt cười. “Chỉ là lâu rồi không được gặp dì ấy, cho nên con vui quá.”

Đoạn, bé nắm lấy tay nàng, tha thiết hỏi: “Tiểu di, sao hơn một tháng nay dì không đến thăm con? Vài lần con cũng trở về Tần gia tìm dì, nhưng dì đều không có nhà.”

“Con tìm dì?” Tần Lam ngạc nhiên.

“Dạ.” Ngô Cẩn Ngôn gật đầu. “Chỉ là lần nào cũng không thành công. Cho nên con nghĩ dì đang bận ôn thi. Con không tiện làm phiền dì nữa.”

“Cẩn Ngôn, xin lỗi con.” Nàng xoa xoa đầu bé. “Vậy bây giờ tiểu di đưa con đi chơi để đền bù được không?”

Ngô Cẩn Ngôn cao hứng đáp: “Hôm nay dì rảnh sao?”

“Ân.” Tần Lam nháy mắt. “Ngô thúc thúc, Ngô a di, con xin phép đưa Cẩn Ngôn ra ngoài dùng bữa.”

“Ừ, dù sao Cẩn Ngôn gặp được con, cũng rất vui vẻ.” Ngô phu nhân đối với Tần Lam đương nhiên không ý kiến. Bởi vì những năm tháng qua, cháu gái bà gần như là do một tay nàng nuôi lớn.

***

“Tiểu Phong, vì sao dì cứ tự cười hoài vậy?”

Thời điểm ngồi trên xe, Ngô Cẩn Ngôn ngăn không được mà lên tiếng tò mò.

Nguyên lai… tiểu Phong của bé cứ tự nhìn điện thoại rồi tủm tỉm cười mãi thôi.

“Có sao?” Đem màn hình chuyển về màu đen, Tần Lam nhướn mi thoái thác.

“Có.” Ngô Cẩn Ngôn bĩu môi. “Tiểu Phong còn không thèm để ý con.”

Tần Lam bật cười: “Vậy Cẩn Ngôn muốn dì để ý như thế nào đây?”

Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu không đáp.

Kì thực lúc nãy… bé đã vô tình trông thấy biệt hiệu mà tiểu Phong đặt cho người đó…

My Boy ❤️

“Tiểu Phong… dì có bạn trai sao…?” Dè dặt hỏi nàng, Ngô Cẩn Ngôn cuống đến độ còn chẳng biết rằng bàn tay nhỏ của mình đã nắm chặt vạt áo.

Bé nửa muốn biết đáp án, nửa lại mong tiểu Phong sẽ không trả lời…

Nhưng không…

Tần Lam cúi thấp đầu, mang theo sự e thẹn của thiếu nữ mới yêu, thì thầm vào tai bé: “Suỵt, chuyện này là bí mật giữa chúng ta.”

Ngô Cẩn Ngôn trong khoảnh khắc đó, hai tai liền có cảm giác giống như bị đánh tới mức ù đi.

Vậy là… dì thực sự đã có bạn trai rồi?

Chầm chậm dung hòa cảm giác ghen tuông khó chịu đang dần lấp đầy cơ thể. Ngô Cẩn Ngôn ngay lúc này chỉ hận không thể nhảy ra khỏi chiếc xe đang chạy và lăn xuống đường.

“Đó… là ai…?” Cố gắng áp chế thanh âm nghẹn ngào, bé lại tiếp tục hỏi nàng.

“Đội trưởng đội bóng rổ trường dì. Tên Nhϊếp Viễn.” Tần Lam khẽ cười. “Dì thề, cậu ấy ấm áp giống như mặt trời.”

Nhìn nụ cười ngượng ngùng của nàng, Ngô Cẩn Ngôn cũng nặn một nụ cười méo xệch.

Bé chẳng biết làm gì khác ngoài ậm ừ một cách vô năng.

Cậu ấy ấm áp giống như mặt trời.

Thì ra cuối cùng, dì cũng tìm được mặt trời của riêng mình rồi.

***

Ngô Cẩn Ngôn buông dao nĩa xuống. Có một loại cảm giác gọi là muốn đem cái điện thoại đang không ngừng rung lên của Tần Lam vứt đi.

“Con ăn nhiều một chút” Vẫn giống như mọi lần ân cần chiếu cố bé. Thế nhưng hiện tại, Ngô Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, ngay cả dạ dày cũng muốn cuộn lên cảm giác buồn nôn.

“Tiểu Phong.” Ngô Cẩn Ngôn đẩy đĩa của mình vào sâu trong bàn ăn. “Con no rồi.”

“Nhưng con chưa ăn được bao nhiêu mà?” Tần Lam lo lắng. “Con ốm à?”

“Con không sao.” Ngô Cẩn Ngôn gượng gạo cười. “Tiểu Phong ăn xong chưa? Chúng ta mau về thôi.”

Thoáng cảm thấy thái độ của Ngô Cẩn Ngôn hôm nay đặc biệt kì lạ. Tần Lam liền kiên quyết nắm lấy tay bé: “Cẩn Ngôn? Con lại gặp phải vấn đề gì ư? Mau nói cho tiểu di nghe, tiểu di giúp con giải quyết.”

Ngô Cẩn Ngôn thẫn thờ nhìn nàng, sau đó bình thản đặt câu hỏi: “Tiểu Phong, dì có biết cách đây hơn mười ngày, con bị loại khỏi đợt thi tuyển cấp quốc gia không?”

“Sao cơ?” Tần Lam kinh ngạc thốt lên: “Cẩn Ngôn…”

“Thời điểm đó, con đã rất tuyệt vọng.” Ngô Cẩn Ngôn lùi về sau vài bước, mỉm cười tránh khỏi bàn tay nàng. “Con đã cố gắng gọi điện thoại cho dì, cũng đã cố gắng đi tìm dì. Nhưng dì giống như hoàn toàn biến mất. Không một dấu vết, không một lời cảnh báo với con.”

“Con đã tự hỏi dì đi đâu, con đã làm gì sai? Cả thế giới đều phản bội con rồi, sao ngay cả dì cũng đối xử với con như thế này?” Ngô Cẩn Ngôn càng nói, đôi đồng tử càng trở nên tĩnh lặng. “Nhưng giờ thì con hiểu rồi. Con đã hiểu lý do vì sao dì đột nhiên mặc kệ tất cả mọi người, bao gồm cả con.”

“Cẩn Ngôn, dì…” Tần Lam hé miệng, thế nhưng nàng hoàn toàn không nói được tiếng nào.

Thời gian đó, nàng xác thực bận rộn. Bởi kì thi đại học đang dần đến gần, và hơn nữa, nàng cũng vừa bắt đầu chuyện yêu đương với Nhϊếp Viễn.

Ngô Cẩn Ngôn vẫn lẳng lặng nhìn nàng. Sau đó bé nói: “Nhưng giờ thì con ổn rồi. Tiểu Phong, dì xem…”

Vừa nói, vừa kết hợp xoay một vòng.

“Tiểu Phong, con sống tốt, dì cũng tìm được mặt trời của riêng mình. Cho nên con mong dì sẽ cảm thấy hạnh phúc.”

Những lời này thốt ra… chẳng khác nào đang chân chính quyết tâm ly biệt.

“Cẩn Ngôn.” Tần Lam thanh âm run lên. Nàng làm sao không thấy sự cô đơn trong đôi mắt bé?

Ngô Cẩn Ngôn vỗ vỗ cánh tay nàng: “Con về đây, dì đi đường cẩn thận.”

Bước lên chiếc xe riêng của Ngô gia, Ngô Cẩn Ngôn chỉ chỉ xe của nàng, sau đó mỉm cười vẫy vẫy tay.

***

Mang theo nội tâm cơ hồ đã vỡ nát. Ngô Cẩn Ngôn trở về nhà khi ông bà nội đã đi tập dưỡng sinh.

Lấy trong balo tấm danh thϊếp sáng nay Mark gửi, Ngô Cẩn Ngôn cầm di động lên, chần chừ một hồi nhưng rồi cũng bấm số gọi.

“Thầy Mark, em có thể đi theo thầy không?”

Ngày đăng: 23.06.2019