Chương 38: Mười Sáu Tuổi: “Con Yêu Dì.”

“Tất cả chúng ta đều có cuộc đời riêng để theo đuổi, giấc mơ riêng để dệt nên, và tất cả chúng ta đều có sức mạnh để biến mơ ước trở thành hiện thực, miễn là chúng ta giữ vững niềm tin.”

– Louisa May Alcott –

***

Ngô Cẩn Ngôn lại đắm mình trong phòng đàn.

Đem tình cảm giao phó cho người mình vĩnh viễn không thể chạm tới. Đây là chuyện bi thương cỡ nào? (Au: Tự nhiên lại nhớ đến câu hát của Mỹ Tâm: “Sao anh lại lỡ yêu một người như em. Người làm anh khóc muộn phiền thâu đêm =)))) )

“Này, thay vì ngồi đây đàn và khóc, chi bằng chúng ta ra ngoài giải khuây đi.”

Cửa gỗ mở ra. Lâm Tịch một thân vẫn mặc nguyên y phục chỉn chu bước vào.

Nghe tiếng động, Ngô Cẩn Ngôn thoáng ngừng tay.

Cô hướng nàng nhoẻn miệng cười: “Lâm lão sư, sao cô về sớm vậy?”

“Người ta vẫn muốn nghe Cẩn Ngôn gọi tiểu Lâm Tịch hơn.” Lâm Tịch lại gần, cúi đầu thổi khí vào tai cô. “Với lại… người ta là vì không yên lòng Cẩn Ngôn nha.”

Cái người phụ nữ U35 này…

Ngô Cẩn Ngôn nghiêng thân tránh khỏi nàng: “Ân, cảm ơn cô.”

Lâm Tịch đáp: “Cảm ơn gì chứ? Hảo hảo, kể Lâm lão sư nghe xem. Em thất tình như thế nào?”

Bi thương vẫn thật bi thương…

Ngô Cẩn Ngôn ủ rũ cúi đầu: “Lúc sáng nay sau khi nghe theo lời cô. Em đã thẳng thắn thừa nhận với tiểu di rằng em là người đồng tính. Thế nhưng… tiểu di có vẻ không chấp nhận em, càng không chấp nhận được chuyện này…”

Lâm Tịch trầm mặc.

Kết quả hiện tại của Cẩn Ngôn, nàng xác thực đã từng nghĩ qua. Bởi dẫu sao chăng nữa thì Tần Lam cũng là nữ nhân sinh trưởng trong một gia đình có gia giáo tốt. Từ nhỏ đến lớn nàng hành xử vô cùng ổn trọng, nay đột nhiên lại bị tin tức cháu gái thừa nhận bản thân đồng tính quấy nhiễu…

Đúng là khó chấp nhận.

“Em có chịu nổi không?” Lâm Tịch hỏi. “Nếu không chịu nổi nữa thì cố gắng quên nàng đi. Dù sao… nàng cũng là tiểu di của em.”

“Cẩn Ngôn, kì thực… Lâm lão sư cảm thấy lσạи ɭυâи thực sự không tốt đâu.”

Lσạи ɭυâи.

Hai từ này thật quá tàn nhẫn.

Ngô Cẩn Ngôn im lặng thật lâu. Sau đó cô nhìn về phía cửa sổ, thanh âm dần nghẹn lại.

“Lâm lão sư, em không từ bỏ được…”

“Em biết thứ tình cảm này của em là nghịch thiên, là trái với luân thuờng đạo lý. Nhưng em vẫn không từ bỏ được.”

“Chỉ cần em nhắm mắt lại, chỉ cần em suy nghĩ. Thì trong đầu em toàn bộ đều là hình bóng tiểu Phong…”

“Lâm lão sư, em…”

Ôm lấy ngực trái khóc nấc lên từng tiếng. Ngô Cẩn Ngôn giống như tiểu động vật bị thương xù lông với thế giới bên ngoài.

“Cẩn Ngôn…” Lâm Tịch ôm lấy cô. “Đừng khóc, nhìn cô này.”

Nâng khuôn mặt nhỏ bé đẫm lệ lên, Lâm Tịch ôn nhu lau sạch từng giọt nước mắt.

Nàng nói: “Đừng khóc nữa, Lâm lão sư sẽ đau lòng.”

Trong khoảnh khắc cảm nhận thanh âm nàng quẩn quanh bên tai. Ngô Cẩn Ngôn chợt cảm thấy bản thân như lạc vào cõi mộng.

Cô đã từng nghe qua giọng nói này.

Quen…

Rất quen…

Ngô Cẩn Ngôn bỗng giữ chặt hai vai Lâm Tịch, đôi mắt ánh lên tia thống khổ.

“Lâm lão sư, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?

“Gọi là Lâm tỷ tỷ.”

“Lâm a di.”

“Không phải a di, là tỷ tỷ.”

“A di, a di, a di…”

Trông sắc mặt tái nhợt của Cẩn Ngôn. Lâm Tịch hoảng hốt lay người cô: “Cẩn Ngôn, em sao thế?”

“Chúng ta… đã từng gặp nhau ở đâu rồi phải không…?”

Gắng gượng thều thào những lời cuối cùng. Sau đó… Ngô Cẩn Ngôn gục trên vai nàng.

***

1 giờ sáng…

Ngô Cẩn Ngôn tỉnh lại khi nhận ra bản thân đang nằm cứng ngắc không thể cử động.

Mất một lúc để có thể định thần đây là phòng mình. Ngô Cẩn Ngôn sau đó mới nghiêng đầu nhìn người nằm kế bên.

Lâm Tịch nhu thuận dựa vào cánh tay cô, tay của nàng cũng đồng thời đặt ngang eo cô.

Loại tư thế thân mật này, ngoại trừ cùng tiểu Phong. Thì Ngô Cẩn Ngôn chưa từng thử qua với ai khác.

Cô thừa nhận mình và Lâm Tịch vẫn thường xuyên ngủ cùng nhau. Chỉ là hai người chưa từng quá phận như hiện tại.

Thế nhưng… cô cũng không hoàn toàn bài xích cái ôm của nàng.

Nhíu mày nhìn vô định về phía trước. Ngô Cẩn Ngôn cố ép bản thân nhớ xem Lâm Tịch rốt cuộc là ai.

Cô thề, trong tiềm thức của cô, đã từng chất chứa bóng hình của Lâm Tịch.

Mặc dù lần đầu tiên gặp nàng là vào năm 8 tuổi. Song Ngô Cẩn Ngôn lại cảm thấy sự tình không chỉ đơn giản dừng ở thời điểm đó…

“Mong rằng khi em biết danh tính thật sự của cô. Em sẽ không chán ghét cô.” Lâm Tịch đột nhiên mở lời.

“Cô vẫn chưa ngủ?” Ngô Cẩn Ngôn nhàn nhạt đáp.

“Ngủ không được.” Rời khỏi người Ngô Cẩn Ngôn. Lâm Tịch thở dài. “Lúc nãy em ngất xỉu, cả nhà đã vô cùng lo lắng.”

“Cho nên cô liền coi nhà ông bà nội em thành nhà cô luôn rồi?” Cô bật cười. “Chẳng lẽ cô muốn làm vợ em ư? Nhìn xem, cô trực tiếp thay cả đồ ngủ luôn này.”

“Làm vợ em thì không. Nhưng làm người chăm sóc em cả đời thì có thể.” Lâm Tịch chống tay, đôi mắt câu hồn của nàng vũ mị nháy một cái.

Ngô Cẩn Ngôn sờ sờ má nàng: “Vừa rồi cô nói em sẽ chán ghét cô. Là có ý gì?”

Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Tịch dần trùng xuống.

Trái tim của Ngô Cẩn Ngôn cũng trầm lặng theo.

“Một ngày nào đó em sẽ biết tất cả thôi. Cẩn Ngôn ạ.” Nàng yếu ớt liễm mi.

Sau đó, vươn người, ôn nhu đặt lên trán cô một nụ hôn. Lâm Tịch nhè nhẹ vỗ về: “Ngủ tiếp đi. Chập tối Lâm lão sư đã gọi điện cho tiểu Phong của em. Nàng nói ngày mai nàng nhất định sẽ tiễn em.”

***

Ngày hôm sau.

Lâm Tịch bởi vì vướng lịch trình. Cho nên nàng không thể đưa cô tới sân bay.

Ngô phu nhân vụиɠ ŧяộʍ gạt nước mắt. Nghẹn ngào nói: “Cẩn Ngôn, lần sau về với ông bà lâu thêm chút nữa nhé. Còn nữa, con qua đó một mình phải chăm sóc bản thân thật tốt, mùa đông nhớ mua thêm thật nhiều áo ấm để mặc.”

“Con biết rồi mà bà nội.” Ngô Cẩn Ngôn ôm lấy Ngô phu nhân, cười hì hì. “Con sẽ kết thúc khóa học và trở về sớm thôi.”

Đoạn, cô cũng trao cho ông nội một cái ôm thật chặt. Sau đó mới dừng trước Tần Lam.

Tiểu Phong của con. Thực ra con có rất nhiều lời muốn nói với dì đấy…

“Dì bảo trọng.”

Nhưng kết quả, chỉ có vậy…

Tần Lam vuốt nhẹ tóc cô, gật đầu đáp: “Con cũng phải bảo trọng. Khi nào mệt mỏi thì viết thư tay, hoặc là gọi điện thoại cho dì. Lần trước dì đã lưu số vào máy con.”

Nhìn đôi mắt vẫn luôn sáng trong như hữu thủy của nàng. Ngô Cẩn Ngôn chợt ôm chặt lấy nàng.

“Tiểu Phong. Con đi đây, con yêu dì.”

Những lời này, dì muốn nghĩ theo hướng nào cũng được.

Nhưng con yêu dì.

Ngày đăng: 04.07.2019