Chương 2

Nhìn bóng lưng nam nhân đi xa, Trương Khâm mím chặt môi dưới.

Quả nhiên, chỉ có một chỗ mua hàng thật dễ dàng bị gây khó dễ, vẫn là phải phát triển hệ thống đa tiêu thụ. Hơn nữa chỗ Nhị Mã Tử đã bị cắt đứt, phải nhanh chóng tìm ra một người tiêu thụ mới mới được.

Hắn dùng cành tre mảnh khảnh luồn qua mang cá, rồi lần nữa trở lại dòng suối, chỉ là lần này đi đến chỗ sâu hơn.

Đi tới phía sau chân núi của thôn Chu Gia, ở đây có một dòng suối nhỏ quanh có kéo dài, khắp nơi còn có nhiều tảng đá lớn nhỏ.

Trương Khâm cởi tất và giày cỏ, bước xuống dòng suối trong mát.

Những ngón chân trắng nõn dưới cơn sóng lăn tăn trở nên tỏa sáng lấp lánh, vài con cá nhỏ nghịch ngợm bơi lội quanh mắt cá chân hắn.

Đạp một bước chân, những giọt nước nhỏ bắn tung tóe lên phiến đá.

Trương Khâm dùng dao nhỏ chặt cá thành từng khúc nhỏ, lôi ra những chiếc sọt tre nhỏ giấu ở đây từ lâu, cho thịt cá vào, đặt dưới những phiến đá có đánh dấu từ trước.

Sau khi mọi thứ xong xuôi, mười cái sọt tre và mấy cục đá to bằng lòng bàn tay đều bị đè xuống, Trương Khâm lúc này mệt đến thở không ra hơi.

Hắn nằm chênh vênh trên tảng đá to, nửa người chìm trong tán lá cây mát mẻ.

"Hy vọng lần này có thể bắt được nhiều cua hơn một chút, xem ta làm sốt cua thơm chết mấy người."

Nhớ lại công thức cua sốt vàng, mùa này là lúc cua mập mạp, tuy là cua suối nhưng có thể to bằng lòng bàn tay, thậm chí còn có thể to hơn như thế, con nào cũng đầy thịt, béo ngậy, đây là những nguyên liệu thượng hạng để làm món ghẹ sốt vàng.

Không biết có phải do khác thế giới hay không mà đồ ăn ở đây rất ngon và ngọt, nhưng công nghệ nấu ăn lại chưa bắt kịp thời hiện đại, nhiều nguyên liệu bị lãng phí mà không ăn.

Đây là thế giới trong tiểu thuyết, Trương Khâm lúc đầu vừa mở mắt ra đã lập tức biết mình xuyên qua cuốn sách này.

Từ thành phố sầm uất và rực rỡ ánh đèn đến ngôi làng nhỏ nghèo nàn và lạc hậu này, hầu hết mọi người trong thế giới này vẫn còn ở thời cổ đại chỉ biết vùi đầu vào công việc đồng áng.

Hàng hóa buôn bán kém phát triển, thậm chí còn bị mọi người kì thị.

Bởi vì chủ có những nhà thiếu sức lao động, không có cơm ăn mới phải đi buôn bán.

Gia cảnh của Trương Khâm thậm chí còn tồi tệ hơn, cha mẹ đều qua đời, phải chăm sóc muội muội và tiểu đệ, thân thể lại bệnh tật liên miên, ruộng vườn của gia đình cũng bị họ hàng chiếm đoạt.

Cả nhà chỉ có thể dựa vào Trương Khâm thỉnh thoảng lên núi bắt vài động vật hoang dã để trao đổi lương thực với người khác, hai đứa nhỏ cũng rất hiểu chuyện, vào những ngày mùa chúng sẽ hỗ trợ những người trong thôn làng thu hoạch mùa màng, lấy được vài nắm lương thực liền thập phần vui vẻ.

Ba người họ cứ như vậy tương trợ lẫn nhau, cho đến một tháng trước đây, một trận sốt cao đã cướp đi sinh mạng của cơ thể gầy yếu này, nhờ vậy để cho Trương Khâm thuận tiện nhập vào.

"Còn sống là tốt rồi, nhưng mà có chút tiền thì sẽ tốt hơn."

Mặt trời trong núi chiếu lên thân thể ấm áp, Trương Khâm có chút buồn ngủ, nước mắt lưng tròng ngáp lên mấy cái, không bao lâu liền thϊếp đi lúc nào không hay.

Động vật dưới chân núi rất ít, động vật lớn đều đã bị dân làng đuổi lên núi, đến mùa thu hoạch mới có thể xuống núi được, bây giờ đã là tháng 8, Trương Khâm mới có thể an tâm ngủ say như vậy.

Khi hắn thức dậy, mặt trời đã ngả về tây.

Trong giỏ tre đan đầy ắp những con cua mập mạp, Trương Khâm vui mừng khôn xiết, không ngừng nhặt nhanh cua.

Sau đó, hắn bèn tới một nơi để giấu giỏ tre, nơi này nằm rất sâu trong khu rừng.

Lúc vừa bước vào con suối, Trương Khâm đột nhiên bị một tiếng hét lớn chặn lại.

"Dừng lại!"

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và mạnh mẽ, Trương Khâm theo bản năng đứng yên, không dám di chuyển.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Trương Khâm nhận ra có một người đang ngâm mình trong vực suối.

"Ngươi đây là... đang tắm à? Thật xin lỗi, ta không biết."

Người đàn ông xoay người, lộ ra cơ bắp rắn chắc không thể nghi ngờ, làn da màu đồng lăn tăn những giọt nước, cơ bụng nổi rõ lên xuống theo từng nhịp thở.