Chương 3

Xuống chút nữa...

"Ai da, quả là rất lớn!"

Trương Khâm huýt sáo một cái, trêu chọc vốn liếng hùng hậu của nam nhân này.

Đúng là rất lớn, nhìn thoáng qua có thể thấy cái dươиɠ ѵậŧ kia phải to bằng cánh tay trẻ con, chưa kể nó còn khoa trương rủ xuống tới tận bắp đùi.

Không biết trong tương lai ai là người có phúc được ăn cái côn ŧᏂịŧ này đây.

Toàn thân bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, người đàn ông ngược lại không hoảng sợ mà bình tĩnh bước lên bờ để mặc quần áo.

Trong lúc hắn ta đi đi lại lại, cự vật khổng lồ đung đưa như cây xúc xích lắc lư, mà đôi mắt của Trương Khâm lại không tự chủ mà dính chặt lên nó.

Chỉ đến khi nó bị che lại, hắn mới tiếc nuối thu hồi tầm mắt.

Người này vóc dáng rất cao, nhìn qua một cái chắc cũng 1 mét 87 trở lên, có khi còn là 1 mét 9.

Thân là đàn ông ai chẳng muốn có dươиɠ ѵậŧ lớn như vậy cơ chứ, chẳng qua cơ thể này yếu ớt từ nhỏ, dươиɠ ѵậŧ miễng cưỡng lắm mới phát triển ở mức trung bình, nhưng cũng không thể coi là quá nhỏ.

Nhưng lúc nhìn thấy một cái côn ŧᏂịŧ lớn như vậy, hắn vẫn là theo bản năng nhìn lại hai lần.

Mà Trương Khâm không biết thân thể của hắn cũng lộ ra ngoài, áo vải màu vàng nâu sẫm ướt nước rũ xuống, phác họa rõ ràng đường cong hoàn mỹ trên người hắn.

Dưới cái eo thon là cặp mông nở nang, căng tròn.

Nam nhân kia cũng không nhiều lời, hắn liếc nhìn thân thể Trương Khâm một lúc, sau đó yên lặng nhìn đi chỗ khác, cũng không có ý định nói chuyện, cúi người một tay nhặt lên một thân cây to đến thắt lưng, ước chừng khoảng tầm bảy tám mét, sau đó trực tiếp vác nó lên vai.

Thấy hắn chuẩn bị rời đi, Trương Khâm liền theo sát phía sau.

"Có chuyện gì vậy?"

Người đàn ông dừng lại, dùng ánh mắt hờ hững nhìn Trương Khâm.

“Cái đó, nếu ngươi vẫn còn sức, ngươi có thể giúp ta một việc được không?”

Trương Khâm cười ngượng ngùng một tiếng, sau đó chỉ vào một bao lớn trên bờ.

Lúc dọn dẹp xong mười giỏ tre, hơn một nửa số cua đã chất đầy bao lớn.

Trương Khâm lúc này vừa mừng vừa lo, cua nhiều như vậy nhất định không thể quay về, nhưng nếu để lại sẽ bị những động vật khác ăn mất, mà quay trở lại nhiều lần sẽ không kịp thời gian, hơn nữa trời tối cũng rất nhiều nguy hiểm.

“Chờ một chút, khoảng tầm một khắc đồng hồ.” Sau khi bỏ lại những lời này, người đàn ông bước vội, rất nhanh liền biến mất sau rừng cây.

.........

Sắc trời dần dần tối xuống.

Nhìn về ánh tà dương cuối cùng khuất sau đỉnh núi, Trương Khâm lúc này ngồi xổm trên bờ, đếm những con cua phía trong bao tải nhiều đến không thể đếm xuể.

"Rắc rắc", âm thanh của những chiếc lá khô bị nghiền nát trong khu rừng im lặng lại đặc biệt chói tai hơn.

Nắm chặt con dao trong tay, Trương Khâm căng thẳng nhìn chằm chằm vào hướng phát ra âm thanh.

Một bóng người cao lớn xuất hiện, hắn liền cất con dao trong tay đi.

“Xin lỗi, ta đến trễ.” Người đàn ông ngẩn người một chút, nhìn thấy Trương Khâm đang ngoan ngoãn ngồi xổm ở đó, dùng đôi mắt trong veo mừng rỡ nhìn mình.

Không ngờ Trương Khâm còn ở chỗ này chờ hắn, lúc đầu thấy sắc trời dần tối, hắn còn tưởng rằng Trương Khâm đã về nhà, nhưng cũng không yên lòng đi lên xem một chút.

Thật may, Trương Khâm thật sự vẫn ở trên này đợi hắn.

Người đàn ông có chút áy náy, không đợi Trương Khâm nói gì đã chủ động cầm lấy cái túi lớn, cái túi đầy cua ngâm nước kia trong tay hắn lại nhẹ tựa lông hồng.

Chỉ một lát liền có thể xốc lên vai, Trương Khâm đứng cạnh thán phục không nói nên lời.

"Không sao, ngươi tới là tốt rồi."

Trương Khâm thờ ơ phất tay một cái, nhưng lúc đứng lên lại có chút khựng lại. Gương mặt nhăn nhó của hắn rít lên, đầu ngón tay run rẩy nắm chặt nắm cỏ bên cạnh.

"Chân ngươi tê phải không?"

Trương Khâm đau đớn gật đầu, hắn sợ mình vwuaf nói liền không tự chủ mà la lên, cảm giác ngứa ngáy như kim châm dày đặc từ bắp chân lan đến gốc đùi.

"A, chậm một chút, chậm một chút, ta đau chết đi được!"